Phi Âu Bất Hạ

38: Từ lâu đã không phải rồi, biết không?


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đó là một ván cược điên cuồng rồi cũng vô vọng, tôi tự cho mình là đúng, nghĩ rằng chỉ cần khám phá ra chuyện cỏn con này là có thể nhận được sự công nhận của Thịnh Mân Âu, giành được cảm mến từ hắn.

Quá ngây thơ, quá là ngây thơ. Chẳng trách Tề Dương lại nói tôi là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, chẳng trách… Thịnh Mân Âu lại giận dữ đến vậy.

Tôi rất hối hận, hối hận không chỉ một lần.

Dục vọng là một con suối, ít thôi còn có thể thông máu tiêu ứ, cường thân kiện thể, nhiều hơn thì sẽ thành tai ương khó đỡ, có thể kéo người ta xuống vực sâu muôn đời không ngóc lên nổi.

Ai ai cũng đều cho rằng mình đã nắm giữ chốt mở dục vọng trong tay, muốn đóng thì đóng, muốn mở thì mở, chưa tới thời khắc cuối cùng, vĩnh viễn sẽ luôn bình chân như vại, không hề tự nhận thức về nguy hiểm đang áp sát tới.

Ông Lưu đã từng tài hoa hơn người, vẽ nên những tác phẩm hội họa ấn tượng đó, Thịnh Mân Âu nói rằng ông ta đã nghe theo dục vọng dưới đáy lòng, buông thả bản thân, đắm chìm trong hư ảo và sung sướng mà hơi men mang lại. Chẳng phải tôi cũng vậy sao? Dục vọng của tôi đối với Thịnh Mân Âu khiến tôi để mặc bản thân lạc lối, mất đi năng lực phán đoán với những điều cơ bản nhất, phạm phải một sai lầm không thể cứu chữa.

Gì mà muốn bảo vệ hắn, muốn trông nom hắn, tất cả đã trở thành một tờ giấy rặt những lời nói suông. Tôi còn nói rằng mình và Tề Dương không giống nhau, mẹ kiếp chứ không giống cái gì, giờ nhìn lại, tôi còn chẳng bằng được anh ta. Ít nhất anh ta còn biến thái một cách thản nhiên, không giống tôi, chỉ giỏi nói cho sang mồm.

Bị Thịnh Mân Âu đánh cho một trận, đầu óc tôi trái lại đã bị đánh cho tỉnh táo hơn, có thể bình tĩnh lại dưới bạo lực trấn áp điên cuồng hỗn loạn, tôi bắt đầu suy nghĩ lại, rồi nhận ra được rằng bản thân đã nực cười tới nhường nào.

Thời gian còn lại của học kỳ đó, tôi luôn cố gắng liên hệ với Thịnh Mân Âu. Không dám tới gặp mặt hắn, cũng không có mặt mũi tới gặp hắn, tôi chẳng còn cách nào ngoài gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho hắn. Mỗi ngày cố định một cuộc điện thoại, sau đó lại là một tin nhắn thật dài, một vài chuyện vụn vặt xảy ra trong ngày, mấy câu quan tâm hắn, mấy câu thành khẩn nhận sai, có lúc còn kèm thêm cả một bát cháo hành đựng đầy năng lượng tích cực hướng về phía trước.

Hắn chưa bao giờ nghe điện thoại của tôi, đương nhiên cũng không hề trả lời tin nhắn của tôi, cứ như vậy được khoảng hai tháng, học kỳ kết thúc, được nghỉ hè.

Đó là một buổi tối mùa hạ rất bình thường, tôi vẫn cứ kiên trì gọi điện thoại cho Thịnh Mân Âu như cũ, mà thứ chờ đợi tôi lại không còn là giọng nữ máy móc lạnh như băng nữa.

Không có tiếng người nói, bên tai chỉ có tiếng hít thở khe khẽ, tôi kích động lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.

“Anh…” Giọng tôi cũng run lên.

Thịnh Mân Âu lại như thể đã quên mất lần gặp gỡ không vui trước đó, bảo tôi hôm sau đến gặp hắn, ở tòa nhà xây dở bị bỏ hoang mà ngày bé chúng tôi thường đến.

Tuy địa điểm gặp mặt hơi kỳ quặc, nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ hắn cả, hắn bảo tôi đi, tôi sẽ đi theo đúng giờ đã hẹn,

Nơi đó cũng không xa nhà tôi, tôi tới đó sớm hơn thời gian hẹn. Thế nhưng, tới đó, tôi không hề nhìn thấy Thịnh Mân Âu, mà lại gặp phải Tề Dương đã chờ đợi từ lâu…

Đầu gối bị gập đau xót, tôi lảo đảo bám lấy bồn cầu ngã khuỵu xuống mặt đất, quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy Thịnh Mân Âu rút tay về trên tay cầm sừng hươu trên gậy chống.

Lưng hắn chắn lại cửa, mặt mày ghét bỏ dùng mũi gậy chống nhấc cằm tôi lên.

“Đừng giả vờ giả vịt, cũng đừng làm ra vẻ luôn luôn suy nghĩ cho tôi nữa. Cậu không bảo vệ được tôi, tôi cũng biết cách phải làm thế nào mới có thể sinh tồn trong thế giới này hơn cậu.” Mũi gậy chống chậm rãi dịch xuống dưới, xẹt qua xương quai xanh, gõ gõ lên chỗ trái tim, “Cậu cho rằng cậu có thể làm gì vì tôi? Đến lái xe cậu còn lái chẳng ra gì, còn vọng tưởng muốn trở thành ngọn đèn dẫn lối cho tôi? Cậu không bảo vệ được bất cứ ai cả, Lục Phong.”

Tôi không cử động, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn: “Anh nói đúng, đúng là em chỉ đang giả vờ giả vịt.” Hắn hơi nhướng đuôi lông mày lên, tôi mỉm cười nói, “Bắt bí cảm giác của anh, thật sự sảng khoái lắm.”

Vẻ mặt của Thịnh Mân Âu đã trở nên hơi đáng sợ, lực gậy chống gõ lên ngực tôi cũng mạnh hơn mấy lần.

“Cậu…”

Trước lúc hắn mở miệng ra mắng tôi, tôi đã tóm một phát lấy cây gậy, bất thình lình giật về phía mình. Hắn không cảnh giác, tức khắc đã để tôi đắc thủ, cả người mất thăng bằng ngả về phía trước. Một tay tôi nắm lấy vạt áo hắn, một tay đặt lên sau gáy hắn, bất chấp tất cả cắn lên môi hắn.

Chúng tôi giống như hai con thú hoang đã nổi cơn thịnh nộ, cắn xé nhau, vật lộn, giãy giụa.

Trước chóp mũi là mùi tanh tưởi bẩn thỉu, nước tiểu dính lên vạt áo trắng tinh của Thịnh Mân Âu, dơ bẩn đến không ngờ, trái lại càng kích thích khoái cảm như đang khinh nhờn thần linh. Ngón tay len vào chân tóc, ấm áp ướt át, cũng không biết là nước hay là mồ hôi.

Đây không thể nào được gọi là “hôn”, nó chẳng có chỗ nào gọi được là tình cảm. Vừa mới đầu chỉ là tôi đơn phương đánh lén Thịnh Mân Âu, gặm cắn lên bờ môi hắn, cắn rách da, xé ra máu. Thịnh Mân Âu kịch liệt phản kháng, rồi lại khó thoát khỏi tôi đang dính chặt như mè xửng giữa không gian chật hẹp này.

Ai bảo hắn khóa cửa, cho chừa.

Sau đó Thịnh Mân Âu hiển nhiên cũng bị tôi chọc giận, bắt đầu tấn công ngược lại, tặng cho tôi thêm nhiều đau đớn và thương tích, suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi tôi.

Cuối cùng, cũng không biết nên nói là hôn xong, hay là một trận chiến vũ trang kết thúc, lúc dừng lại, cả hai chúng tôi đều thở hổn hển. Khóe môi hắn bị tôi cắn rách, nhuốm màu máu đỏ, sắc mặt thì vừa xám vừa xanh, giống như thể cô con gái nhà lành vừa bị gã dê xồm sàm sỡ.

Miệng của tôi chắc cũng chẳng khá hơn là bao, đang muốn sờ thử vết thương, giơ tay lên, giật mình nhớ ra đây là đôi bàn tay đã bị dính nước tiểu, thế là đành hạ xuống.

“Nào, anh mắng thoải mái đi.” Tôi làm ra vẻ không cần thể diện nữa, bò dậy đặt mông ngồi lên bồn cầu, đã là lợn chết không sợ nước sôi.

Thịnh Mân Âu nhặt cây gậy chống vừa bị rơi xuống trong cơn hỗn loạn, chống gậy đứng dậy, còn chưa kịp mở miệng ra mắng tôi, ngoài cửa đã vọng tới âm thanh có người bước vào, còn không chỉ là một người.

Thịnh Mân Âu cứng đờ, tay chân nhẹ nhàng, tôi nhìn hắn đầy hứng thú, bỗng nhiên muốn biết… liệu hắn có lên tiếng không, có thể để cho người khác biết, hắn làm loạn với em trai mình trong phòng vệ sinh vách ngăn của công ty không.

Bàn tay tôi dán lên đùi hắn, leo một mạch lên trên. Thịnh Mân Âu trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo một cách đáng sợ, mà không hề mở miệng ra bảo dừng. Tôi biết đây vẫn còn trong phạm vi nhẫn nại của hắn.

“Nhà hàng Cha Chaan Teng (*) dưới tầng được đấy chứ, bánh dứa mới ra của bọn họ ăn vừa miệng lắm…”

(*) Cha Chaan Teng: một loại nhà hàng phục vụ cả đồ kiểu Trung và đồ kiểu Âu, bắt nguồn từ Hongkong.

(*) bánh dứa: một loại bánh có xuất xứ từ Hongkong, bề mặt có khía như quả dứa, nhưng thật ra thành phần không hề có dứa, bánh này ở chỗ mình gọi là bánh dưa gang.

timg 12

“Trà sữa cũng được, nhưng mà uống xong dễ mất ngủ.”

Hai người đi vào nhà vệ sinh kia bắt đầu rôm rả trò chuyện, dường như không hề phát hiện ra sự tồn tại của tôi và Thịnh Mân Âu.

Tôi bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, tiến thêm một bước thực thi hành vi quấy rối của mình.

Hắn nắm lấy tay tôi, vẫn không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nơi này là quốc gia của hắn, hắn là quốc vương của nơi này, làm sao hắn có thể để cho thần dân của mình phát hiện ra hắn lại có một mặt bị động rồi cũng chật vật như vậy đây?

Tôi biết hắn sẽ không nói thành tiếng, hắn nhất định sẽ nhẫn nhịn, vậy nên lại càng thêm trắng trợn không kiêng nể gì.

“Lạp xưởng cũng ngon, vừa to vừa dài, à…” Nói được một nửa, người kia hình như đã nhận ra câu này còn có ẩn ý khác, bèn lúng túng ngập ngừng rồi mới nói tiếp, “Nói chung là ăn ngon.”

Người còn lại chẳng hề nghe ra được gì không ổn, vẫn còn đang phụ họa: “Phải đó, nhưng mà nóng quá, bên trong còn có nhân phô mai, lần trước tôi cắn một miếng suýt nữa bỏng đứt cả lưỡi.”

“Chuẩn rồi, còn cả bò viên đi tè (*) của nhà bọn họ nữa, đi tè thật luôn, ăn phê cực kỳ…”

(*) bò viên đi tè: người ta đông lạnh tương, cắt thành miếng rồi nhồi vào bên trong bò viên, đến khi nấu xong, gắp bò viên thì nước bên trong bò viên sẽ bắn ra.

timg 13

Có thể đừng nói chuyện lạp xưởng với bò viên rôm rả trong nhà vệ sinh như vậy được không? Làm tôi đây cũng đói luôn.

Không cẩn thận hơi dùng sức, đỉnh đầu lập tức vang lên tiếng kêu rên vì đau đớn, tóc lập tức bị tóm lấy, Thịnh Mân Âu muốn hất tôi ra.

Hai người bên ngoài vừa thảo luận mấy món ăn trong cha chaan teng, vừa rửa tay chậm rãi ra khỏi nhà vệ sinh.

Muốn đóng chặt van nước kín kẽ không để rỉ nước ra, rất dễ dàng, mà bịt lại ống nước đã rò, thì lại không phải là chuyện dễ dàng hoàn thành như vậy nữa,

Dục vọng cũng giống thế.

Phòng vệ sinh nam một lần nữa đã khôi phục trở về thế giới hai người của tôi và Thịnh Mân Âu, yên lặng cũng vẫn kéo dài như cũ.

Lắng nghe cẩn thận sẽ phát hiện ra không chỉ có mỗi yên tĩnh, vẫn còn vài âm tiết nhỏ vụn, làm tôi mơ màng, thi thoảng lại tiết ra.

Đến cuối cùng, đã không ai còn quan tâm xem có thể bị nghe thấy hay không, còn có người nào tiến vào hay không nữa.

Thịnh Mân Âu thả tôi ra, dựa vào cánh cửa, thở hổn hển đảo tóc mình.

Tôi quay người nhổ hỗn hợp máu nước trong miệng mình ra, ấn lên cần gạt, giữa chừng nghe thấy tiếng mở khóa cửa từ sau lưng.

Đợi một lúc mới quay đầu lại, quả nhiên phát hiện Thịnh Mân Âu đã đi ra ngoài.

Tôi giật giấy vệ sinh bên cạnh qua lau tay, sửa sang lại quần áo xong, cũng ra khỏi phòng vách ngăn theo.

Thịnh Mân Âu nhìn chằm chằm vào gương, vạt áo đã nhàu nhĩ, khóe môi rách da sưng tấy, sắc mặt rất khó coi.

Tôi chiếm một bồn rửa tay khác, thấy hắn như vậy, bèn xin lỗi qua loa: “Ngại quá, miệng hơi dữ.”

Miệng tôi dữ, hắn cũng chẳng nhẹ nhàng hơn chút nào. Thè lưỡi ra, tôi kiểm tra, phát hiện quả nhiên lưỡi đã bị cắn rách.

Thực sự là may mà tôi trốn được nhanh, bằng không đã lưỡi đứt người vong.

Tôi giật khăn giấy lau khô tay, sau đó không để ý đến hắn nữa, cũng không nhìn hắn mà quay người đi thẳng ra cửa.

Sau đó tôi cũng lười tới văn phòng luật, định tới phiên tòa thứ hai thì trực tiếp đến dự thính là được, ngày hôm sau đã trở về tiệm cầm đồ đi làm,

Vừa vào cửa tôi đã thấy Ngụy Sư đang ngồi ở vị trí của tôi, Liễu Duyệt thì đang cắn hạt hướng dương cày phim bộ như mọi ngày, không thấy Thẩm Tiểu Thạch đâu.

“Sao lại là anh?” Tôi cởi áo khoác vứt lên ghế sofa cạnh đó, nằm nhoài người ra quầy hỏi, “Cu em Tiểu Thạch đâu?”

Ngụy Sư ngẩng đầu lên từ điện thoại di động, kinh ngạc nói: “Sao mày đã quay lại rồi? Anh mày khỏi hẳn rồi hả?”

“Anh không biết anh ấy là siêu nhân à? Ngày hôm sau đã khỏe như vâm.”

Ngụy Sư lườm tôi, thu dọn đồ đạc đứng dậy trả chỗ lại cho tôi.

“Anh cũng chỉ tới thay ca mỗi hôm nay thôi, nhà Tiểu Thạch có chuyện, nó xin nghỉ.”

Tôi vừa nghe đã thấy ngạc nhiên, quen biết Thẩm Tiểu Thạch lâu như vậy, cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa từng thấy thằng nhóc này nhắc về chuyện gia đình lần nào. Như thể nó thực sự nhảy ra từ tảng đá, không cha không mẹ không người nhà, chưa biết nói đã biết đánh nhau.

“Em nghe thấy, là một giọng nữ gọi điện cho anh ấy!” Liễu Duyệt giơ tay nói.

Tôi và Ngụy Sư liếc mắt nhìn nhau: “Ghê đây, Tiểu Thạch lớn rồi!”

“Nhà có con trai mới lớn, không dễ gì, tối nay gọi cả Đại Tráng đi, đến nhà mày ăn cơm đậu đỏ (*).” Ngụy Sư mở cửa sắt, đi tới bên cạnh tôi, còn rất chi là ra vẻ ẩn ý vỗ lên bả vai tôi liên tục, “Nhà mình còn mỗi chú mày thôi đấy, tranh thủ đi.”

Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, từ lâu đã không phải rồi, biết không?

(*) ăn cơm đậu đỏ: cơm đậu đỏ được dùng để ăn mừng trong các dịp đặc biệt, với thấy zhidao trả lời đậu đỏ còn chỉ vị trí nhạy cảm của phụ nữ, nhưng thấy không liên quan lắm.

Tôi vừa muốn khích ổng, Liễu Duyệt đã ném hạt hướng dương đi, bịt tai nói: “Hai anh nói mấy câu không phù hợp với trẻ nhỏ thế, em còn đang nhỏ, em không muốn nghe!”

Lúc này hai bọn tôi mới nhớ ra còn có một cô nàng ở bên cạnh, liếc nhìn nhau, rồi đều im lặng.

Song tới tối Ngụy Sư liên hệ với Thẩm Tiểu Thạch, lại không liên lạc được, gọi vào máy nó lúc nào cũng ở trạng thái tắt máy, bữa cơm đậu đỏ chỉ có thể bị hoãn.

Ngày sau đó, ngày sau đó nữa, không một ai liên hệ được với Thẩm Tiểu Thạch, nó như thể đã biến mất khỏi cõi đời này.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây