Trần Lai nghe tiếng động bên ngoài nên ném hoa chạy ra xem.
Cô gái nhỏ dựa vào cửa sổ sát đất, gương mặt bị chiếu sáng bừng: “Ôi! Pháo hoa kìa! Lần đầu tiên em được nhìn gần như vậy đấy! To dữ!” Thầy Chu đang quét sơn, kéo khẩu trang xuống, cười bảo: “Nhiễu sự, không phải chỉ là pháo hoa thôi à, chừng nào đến Tết bảo ông chủ phóng cho mà xem.” Diệp Tịch Vụ nghe vậy thì nghiêng đầu, anh mặc một chiếc tạp dề thuần sắc xám tro, bên trong mặc một chiếc sơ mi trắng, tay áo xắn đến gần khuỷu tay, lộ ra đường cong cẳng tay tinh tế: “Bắn chục chùm vui vui thì được chứ nhiều hơn thì anh chịu thôi.” Anh vừa nói vừa nở nụ cười, không giống mấy so với mái tóc xoăn hơi rối bời của anh.
Diệp Tịch Vụ sở hữu một gương mặt rất điển trai.
Khi anh cười lên, đuôi mắt hơi rủ xuống, làm bớt đi cảm giác choáng ngợp vì quá đẹp, trở nên vừa dịu dàng vừa ấm áp. Thật ra Trần Lai chỉ nổi hứng nhất thời, xem chốc lát đã chán nên lại tiếp tục quay về buộc hoa của mình. Diệp Tịch Vụ đang dựng một cái cổng vòm hoa hồng.
Amnh nhìn thoáng qua Trần Lai, nhướng mày hỏi một câu: “Không xem nữa à?” Trần Lai đang chỉnh sửa lại bó Tannick (hoa hồng trắng), thoải mái bảo: “Thôi đủ rồi, hơn nữa phải làm việc trước, nhỡ anh trừ lương của em thì làm sao?”
tannick Tannick Roses Diệp Tịch Vụ dở khóc dở cười: “Anh là người như vậy sao?” Anh đứng dậy, người cao chân dài, gọi một tiếng “Tiểu Trương”, thanh niên đang trang trí nóc nhà “Dạ” một tiếng đáp lời, nhanh nhẹn leo xuống thang. “Chúng ta qua bên đó đi.” Diệp Tịch Vụ bảo, một tay anh cầm bản vẽ, tay kia anh vác cổng vòm trên vai.
Trần Lai nhìn trộm anh, bị Diệp Tịch Vụ phát hiện. “Phải dịu dàng với hoa.” Đầu ngón tay Diệp Tịch Vụ nhẹ như không lướt qua đỉnh đầu cô, “Tụi nó giống em, đều là mỹ nữ.” Nổ hết 99 chùm pháo hoa không mất quá nhiều thời gian, Giản Tinh Lai ngồi ngắm đến cuối, đương nhiên coca cũng cạn. Trong đêm tối, ánh sáng che khuất gương mặt hắn, ngũ quan Giản Tinh Lai dường như còn đọng lại chút tàn pháo li ti.
Hắn bất động hồi lâu, tiếng vĩ cầm nhỏ dần rồi hắn mới đứng dậy. Người kéo vĩ cầm đứng một bên thấp thỏm không yên nhìn hắn. Giản Tinh Lai móc ví, rút ra tờ tiền đặt nơi góc bàn, định tìm Chương Vị Niên mới nhận ra không mang điện thoại theo. “…” Tay đàn vĩ cầm dè dặt nhắc nhở hắn, “Thư ký Chương vừa mới lên đây.” Giản Tinh Lai nghiêng mặt qua, bóng đêm đen kịt, ánh đèn neon chiếu lên gương mặt tinh xảo của hắn, như một tác phẩm thêu thùa, đẹp đến nỗi dường như không có hơi thở của người sống. Tay đàn vĩ cầm: “Thư ký Chương bảo khi nào anh ăn xong, anh có thể tìm cậu ấy ở sảnh chính.” Giản Tinh Lai không tỏ thái độ gì, hắn vừa đi vừa cài lại cúc áo vest, chẳng lưu luyến mà rời khỏi nhà hàng vườn kính. Chương Vị Niên chờ ở sảnh lớn rất lâu. Y đang gọi điện thoại, bên kia là sếp lớn Giản Thế, sang năm ông cụ sẽ đón đại thọ thứ chín mươi chín nhưng vẫn nói chuyện, làm việc gọn gàng trôi chảy, sản phẩm số của giới trẻ cũng sử dụng rất thành thạo, sinh lực tràn trề. “Vâng, cháu sẽ nhắc nhở anh ấy.” Giọng điệu Chương Vị Niên thận trọng, “Cháu đã chào hỏi tổng giám đốc Trần rồi… Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng.” Y nhác thấy Giản Tinh Lai ra khỏi thang máy, theo bản năng muốn qua đón. Một chuỗi trái tim Candy Avalanche (Hoa hồng màu hồng) lướt qua mặt y, chặn lối đi của Chương Vị Niên, y chỉ có thể đứng im một chỗ, trong tay còn cầm điện thoại. avalanche Candy Avalanche Roses “Anh ấy xuống.” Chương Vị Niên báo cáo với đầu bên kia điện thoại, chuỗi trái tim Candy Avalanche rất dài, đầu đuôi đều phải có người khiêng, ở cuối là người bị hoa che khuất nửa mặt mà Chương Vị Niên từng thấy trước đó. Diệp Tịch Vụ cũng thấy y.
Chương Vị Niên vô thức gật đầu với anh một cái. Diệp Tịch Vụ nở nụ cười như một thói quen nghề nghiệp. Giản Tinh Lai đi tới bên này, không biểu cảm nhìn một vòng chuỗi trái tim dài dằng dặc, khi ánh mắt sắp rơi xuống cuối, chợt nghe tiếng Chương Vị Niên gọi hắn: “Sếp!” Loáng một cái, Candy Avalanche trước mặt hắn đã đi qua. Giản Tinh Lai: “…” Chương Vị Niên tưởng hắn không nghe rõ, gọi lại lần nữa: “Sếp!” Giản Tinh Lai kiềm chế nhắm mắt lại, hắn cau mày, Chương Vị Niên không dám gọi hắn thêm lần nữa. “Ăn no chưa sếp?” Chương Vị Niên dùng giọng hơi tức giận hỏi hắn. Giản Tinh Lai không nói chuyện, hắn ngẩng đầu, vừa lúc chuỗi trái tim Candy Avalanche đã đi rất xa, bởi nguyên do vóc dáng người bê cuối cùng rất cao, hơi khom lưng, nhìn từ góc độ của Giản Tinh Lai chỉ thấy được mái tóc dài xoăn tự nhiên và một nhúm đuôi tóc ngăn ngắn được buộc lên. Chương Vị Niên nhìn sang theo: “Nghe nói là công ty tổ chức tiệc cưới, ngày mai con gái của ông ba họ Hoàng lấy chồng nên đến sớm trang trí địa điểm.” Giản Tinh Lai gật đầu, không hề rời mắt. Chương Vị Niên ngập ngừng hỏi: “Sếp quen à?” “Không quen.” Giản Tinh Lai thản nhiên đáp, hồi lâu sau mới bổ sung thêm, “Có lẽ là tôi nhận nhầm người.” Nếu Giản Tinh Lai bảo nhận nhầm người, đương nhiên Chương Vị Niên sẽ không lắm lời hỏi nhiều, ông lớn trong nhà bảo y chịu trách nhiệm dẫn dắt, ý là cháu gái nhà họ Trần không chịu thì thôi, nơi nào mà chẳng có hoa thơm. “Chỉ e người ta ra ngoài lại nói lời khó nghe.” Chương Vị Niên mở ghi chú trên điện thoại, “Sếp xem có nên sắp xếp một bữa chia tay không?” Giản Tinh Lai nhếch một bên miệng, cười như không cười: “Cô ấy có thể nói điều gì khó nghe? Nói đó đều không phải là sự thật à?” Chương Vị Niên lúng túng, y cứ nghĩ Giản Tinh Lai không biết bên ngoài bàn tán chuyện gì, dù sao những lời khó nghe ấy đối với người bình thường đều không chịu nổi, nhất là chuyện liên quan đến lòng tự trọng của cánh đàn ông, huống chi Giản Tinh Lai còn là người có máu mặt có địa vị. “Cô ấy muốn nói thế nào thì nói.” Giản Tinh Lai thoải mái bảo, “Cậu nói với ông tôi một tiếng, hai hôm tới tôi không về thành phố đâu.” Chương Vị Niên chớp mắt, nhớ ra: “Mưa sao băng Song tử*?”
*Mưa sao băng Geminids Giản Tinh Lai không phủ nhận, hắn nhận chìa khoá xe mà Chương Vị Niên đưa cho, treo lên ngón út, lắc nhẹ. Diệp Tịch Vụ mang vòng hoa trái tim ra khỏi sảnh lớn, Tiểu Trương đi phía trước bỗng ngừng lại. “Sao đấy?” Diệp Tịch Vụ ở phía sau hỏi. Tiểu Trương: “Hình như em nhặt được cánh hoa hồng, sợ héo rồi.” Diệp Tịch Vụ cẩn thận đặt đuôi chuỗi trái tim xuống, vòng lên phía trước xem tình hình các bông hoa, anh cẩn thận nhìn hồi lâu, bỗng hơi phân tâm, ngẩng cổ nhìn lại sảnh lớn. “Sao vậy?” Tiểu Trương nhìn xung quanh theo anh. Diệp Tịch Vụ nhíu mày nghĩ ngợi một lúc: “Cậu có thấy hai người vừa vào sảnh lớn không?” Tiểu Trương: “Em thấy có một người, anh còn chào người ta cơ… Sao vậy, người quen hả?” Diệp Tịch Vụ lắc đầu: “Không quen, hình như là quản lý khách sạn.” Tiểu Trương khó hiểu: “Vậy còn người nào ạ?” Diệp Tịch Vụ mở miệng, anh không quá chắc mình có nhận nhầm người hay không, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác mịt mù không rõ dường như đã qua mấy đời. Tên của người ấy đã nóng bỏng trên đầu lưỡi nhưng dẫu có đau có rát thì nuốt xuống vẫn ngọt ngào hơn nói ra. “Quên đi.” Diệp Tịch Vụ thở dài cười khổ, “Có lẽ là anh nhận nhầm người.”.