Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

101: Hành động ẩn nấp


trước sau

"Ở cô ấy là tình cảm của một người mẹ..."


Trời đêm lấp lánh với những vì sao.
Xa xa, mà pháo hoa nở rộ làm cả bầu trời rực sáng, không khí trong trẻo nhưng lành lạnh tràn ngập sự náo nhiệt của lễ hội.
Tang Cẩn ngồi trong xe, xuyên qua cử kính nhìn ra bên ngoài, hôm nay đã là tháng Chạp, tết sắp tới. Cô bỗng nhận ra bản thân về nước đã gần một năm. Một năm này cô đã có quá nhiều thu hoạch, và điều kinh hỉ nhất có phải là hôm nay, ngày cô và em trai đoàn tụ không?
Cô nhớ lại những chuyện trước đây, mỗi một chuyện đều vô cùng hạnh phúc, tất cả tựa hồ giống hệt giấc mơ.
Chiếc xe vẫn băng băng chạy trên đường, Bàng Lỗi cầm vô lăng, chuyên chú lái xe, thỉnh thoảng sẽ nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh. Từ lúc rời khỏi bệnh viện, gương mặt cô lúc nào cũng lộ vẻ tươi cười, so với màn pháo hoa ngoài kia còn sáng rực hơn.
Trong lúc đợi đèn đỏ, một tay Bàng Lỗi đặt trên vô lăng, tay còn lại nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình: "Đinh Đinh, bắt đầu từ hôm nay chúng ta phải đến thôn cổ và núi Đại Hà điều tra, buổi tối em có thể ở lại bệnh viện tâm sự với Tiểu Vạn, trong phòng có giường giành cho người nhà. Buổi sáng em vẫn phải đi làm, anh sẽ về sau." Anh không muốn cô mất hứng nhưng dù sao chuyện này cũng phải nói rõ.
Nghe anh sắp xếp như vậy, nụ cười trên gương mặt lập tức biến mất, cô nghiêm túc nhìn anh: "Em đi với anh, Tiểu Vạn đã có người nhà chăm sóc, em tới nhiều cũng không được tốt, thân phận bọn em lúc này vẫn chưa thể công khai."
Bàng Lỗi còn chưa giải thích, đèn đỏ đã chuyển thành xanh: "Về nhà trước đã. Vừa rồi hai người hàn huyên chuyện gì?" Anh nhanh chóng chuyển đề tài.
Tang Cẩn kể lại những chuyện Tiểu Vạn nói cho anh nghe, nhắc tới án diệt môn, anh đột nhiên nhíu mày lại, ý bảo cô không cần tiếp tục. Cô không nghe theo, vẫn nhất quyết nói xong câu chuyện. Cô cảm thấy bản thân không nên trốn tránh, cô muốn bản thân phải ghi nhớ mẹ mình đã chết như thế nào, cô tự nhủ với chính mình phải tận tay bắt được tên hung thủ.
Bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên căng thẳng, Bàng Lỗi sợ anh lo lắng nên liền tìm đề tài thoải mái hơn để kể.
Nhớ lại em trai mình trước đây, có đoạn thời gian cậu ấy không ngừng quấn lấy cô.
"Chị, hay chúng ta đổi tên đi, chị là Đinh Đang, em là Đinh Đinh." Cô hỏi cậu tại sao lại như thế, cậu nói chính mình cũng không biết. Khi đó, cô còn tưởng đây chỉ là một trò đùa dai, nhưng này học tiểu học cô mới biết, có một văn bản tên Đinh Đinh và máy bay nhỏ, cậu ấy chắc chắn đã nghe cô đọc nên mới nảy ra ý tưởng đáng yêu này.
Nhớ tới đây, Tang Cẩn nhịn không được mà cười: "Thằng bé cứ quấn lấy em không buông, cuối cùng em chỉ có thể đồng ý. Sau này, mỗi lần bà ngoại và ba mẹ gọi cậu ấy là Đinh Đang, cậu ấy đều nghiêm túc sửa sai cho bọn họ, cậu ấy là Đinh Đinh, còn chị mình là Đinh Đang, bọn em đã đổi tên cho nhau. Ba mẹ lại bảo em mới là Đinh Đinh, còn kêu cậu phải sửa cho đúng. Kết quả, trong một khoảng thời gian dài, gia đình em không biết phải gọi bọn em như thế nào."
Bàng Lỗi nghe xong, khóe miệng cũng cong lên, gương mặt cũng lộ ra nụ cười nhè nhẹ. Những chuyện thú vị tương tự cô kể rất nhiều, mãi tới khi về nhà, nhìn anh bắt đầu thay quần áo, cô mới trở nên im lặng.
Tang Cẩn ở cạnh giúp anh, cũng không dám mở miệng nhắc lại thỉnh cầu cùng đi nằm vùng. Cô biết chính mình có đi cũng không giúp được gì, lỡ làm hỏng kế hoạch của bọn họ, vậy thì rắc rối to. Cô không khỏi tò mò, hỏi: "Hành động lần này, vì sao phải gạt cục trưởng?"
"Bây giờ vẫn chưa chính thức bắt đầu, chúng ta cần phải tìm hiểu rõ tình hình trước. Nếu cục trưởng biết, với tác phong của ông ấy, nhất định sẽ gióng trống khua chiêng." Bàng Lỗi dừng một lát, nhìn cô, "Hơn nữa, anh nghi ngờ kẻ mượn đao giết người là Lý Vệ Vĩnh. Lý Vệ Vĩnh và cục trưởng thường xuyên có liên hệ, cho nên tạm thời cứ gạt ông ấy."
"Lý Vệ Vĩnh? Người này quả thật có rất nhiều vấn đề. Khi đó, vụ án cả nhà trưởng thôn xảy ra chưa lâu, ông ta đã áp giải Hà Hướng Huy tới tự thú, còn trơ trẽn uy hiếp ông ấy. Ông ta làm thế nào lại biết vụ án của cả nhà trưởng thôn nhanh như vậy? Còn nữa, vì sao ông ta lại mượn chuyện Hà Phi giết cả nhà trưởng thôn để đẩy Hà Hướng Huy làm người chịu tội thay chứ?"

"Không chỉ cả nhà trưởng thôn, em có nhớ không, hiện trường Phó Đồng chết, ông ta cũng là người đầu tiên xuất hiện. Điều này cho thấy hắn ta đã sớm biết Hà Phi là hung thủ, rất có khả năng, thời điểm Tôn Diễm bị giết, hắn ta cũng biết. Tôn Diễm và Phó Đồng đều là những tên nghiện, nếu trưởng thôn có liên quan tới cần sa, nếu cảnh sát tra được, đương nhiên sẽ nhanh chóng tra tới bọn họ. Việc này cũng chứng minh bí mật của Lý Vệ Vĩnh trưởng thôn biết, cho nên trước khi cảnh sát nghi ngờ trưởng thôn, ông ta phải ra tay loại bỏ trước."
Nói xong, Bàng Lỗi thắt đai lưng, đội mũ, kéo cô ra ngoài.
"Nói như vậy, cả nhà trưởng thôn bị Lý Vệ Vĩnh gián tiếp hại chết?" Tang Cẩn cẩn thận phân tích, "Lý Vệ Vĩnh sợ trưởng thôn biết quá nhiều bí mật, nếu bị cảnh sát tra tới sẽ làm bại lộ, cho nên ông ta cố ý mượn chuyện không phê duyệt giấy tờ đất, châm ngòi mâu thuẫn giữa thôn trưởng và Hà Hướng Huy, chọc giận tới Hà Phi, để hắn ta giết người sao?"
"Đúng, ông ta lấy tiền trợ cấp cùng vụ án giết cha mẹ Trình Dung năm Hà Phi 16 tuổi ra uy hiếp, để Hà Hướng Huy đứng ra chịu tội thay Hà Phi. Trưởng thôn đã chết, Hà Phi bị cảnh sát tróc nã xử bắn, Hà Hướng Huy ngồi tù, nhất tiễn tam điêu!" Bàng Lỗi hít một hơi, "Người này nhất định không hề lương thiện."
"Đúng rồi, còn Phùng Thanh, có phải còn vài bí mật giữa bọn họ mà chúng ta không biết không? Chẳng lẽ đề liên quan tới chất gây nghiện?" Càng nghĩ, sống lưng cô càng rét run.
"Cho nên chúng ta cần phải có chứng cứ xác thực, những người này đều bị tiền tài che mắt, cách làm việc vô cùng nguy hiểm, vì thế chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ." Bàng Lỗi kéo cô xuống phòng khách dưới lầu, anh nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới thời gian xuất phát, hai người cứ như thế mà ngồi xuống sô pha.
Tang Cẩn ngồi xuống, không tự chủ được mà ôm anh, mặt dán vào lồng ngực: "Chúng ta không nói bọn họ nữa, ngày mai cấp trên khen ngợi, anh phải về sớm một chút, em sẽ giúp anh ăn mặc thật phong độ."
Vụ án lần này của Hà Phi, tuy rằng cũng có thương vong nhưng bọn họ đã thành công phá án trong 48 giờ, đây là một kỷ lục trước nay chưa từng có ở thành phố Thanh An.
"Anh không đi, kêu cục trưởng đi nhận dùm là được. Buổi sáng anh về ngủ, buổi chiều lại đi làm." Bàng Lỗi sợ nhất là những nơi náo nhiệt phức tạp như thế.
Tang Cẩn cũng không ép buộc, bởi vì cô biết anh không đặt nặng những thứ này. Công lao nằm ở đội cảnh sát, không phải chỉ ở riêng anh, thậm chí mỗi lần khen thưởng đều lấy danh nghĩa "Đội trưởng đội cảnh sát và tất cả đội viên". Đây cũng vì lý do an toàn, anh là người quản lý toàn bộ đội hình sự và phòng chống tệ nạn của thành phố Thanh An, đương nhiên không thể tùy tiện lộ mặt.
Cô biết anh không thích xuất hiện trước truyền thông, nguyên nhân lớn nhất là vì sợ mẹ mình nhìn thấy. Trâu Nhã Mai mặc dù ở Mỹ nhưng bà ấy là người thông minh, nếu anh là người yêu thích náo nhiệt, phỏng chừng đã bị bà ấy phát hiện từ lâu rồi.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, ngồi trên sô pha nói chuyện.
Tang Cẩn bất giác nhớ lại buổi chiều lúc ở cục cảnh sát, thời điểm Hà Hướng Huy tới cung cấp manh mối. Cô quả nhiên đoán đúng, Hà Hướng Huy trước hết sẽ thỉnh cầu anh đừng tiếp tục điều tra vụ án của Hà Phi năm 16 tuổi. Bàng Lỗi đưa ra gợi ý cho Hà Hướng Huy, kêu ông ta tới tìm cục trưởng, hai người cùng diễn kịch.
Vụ án của Hà Phi năm 16 tuổi có rất nhiều điểm đáng ngờ, hơn nữa Trình Dung đã đứng ra làm chứng, theo lý mà nói, cho dù đương sự có báo án hay không, cảnh sát phải điều tra ra chân tướng cuối cùng. Nhưng về tình, vụ án lần này mọi người đều đã chết, nếu còn lật lại án cũ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Một con người luôn kiên trì với quy tắc như anh, nay giữa tình và lý đưa ra sự thỏa hiệp, hẳn không hề dễ dàng.
"Bàng Lỗi, anh có phải cũng cảm thấy Hà Hướng huy rất đáng thương không?" Cô thật không biết vì sao anh lại chịu thỏa hiệp với Hà Hướng Huy như vậy.
Bàng Lỗi cúi đầu nhìn cô: "Vì sao ông ta lại đáng thương? Ông ta sống rất tốt, chẳng cần ai phải thương hại." Anh biết cô muốn hỏi điều gì, "Trong chuyện này, người vô tội bị hại là Trình Dung, cô ấy cuối cùng lựa chọn bao dung và khoan thứ, chúng ta cũng chẳng có lý do gì không để cô ấy toại nguyện. Giữa cô ấy và Hà Phi, mặc kệ là tốt hay xấu, tất cả dừng ở đây."
Tang Cẩn ngẩng đầu nhìn anh: "Cho nên, anh vẫn cảm thấy giữa bọn họ không phải tình yêu sao?"
Đầu Bàng Lỗi lại bắt đầu đau, vấn đề này hai người đã nói vô số lần, anh không muốn tiếp tục tranh cãi với cô nữa: "Nếu em cảm thấy phải, vậy thì nó là như vậy. Tình yêu có một mặt là ích kỷ, điều này bộc lộ rõ trên người Hà Phi. Còn trên người Trình Dung, anh thấy được tình cảm giống một người mẹ."
Nói tới đây, Tang Cẩn liền nhớ tới chuyện mẹ mình liều mạng bảo vệ em trai, lần này cô quả thật bị anh thuyết phục: "Đúng vậy, người mẹ trong thời khắc nguy nan nhất sẽ không chút do dự dùng tính mạng của mình bảo vệ con cái. Trình Dung cuối cùng đồng ý tha thứ lỗi lầm cho Hà Phi, cũng cùng Hà Phi nhảy xuống vực thẳm, cô ấy giống hệt người mẹ bỏ qua lỗi sai của đứa con một cách vô điều kiện, hơn nữa còn cùng hắn gánh vác hậu quả..."
Còn chưa nói xong, chuông điện thoại Bàng Lỗi vang lên, nhưng linh cảm lại nói không phải từ cục cảnh sát. Quả nhiên, anh vừa lấy di động ra, trên màn hình thông báo "Mẫu thân đại nhân Bà Trâu Bàng thái hậu".
Tang Cẩn nhìn cách xưng hô như thế liền vùi đầu cười sặc sụa, cô thật không rõ vì sao hai người đàn ông bên cạnh mình có đôi khi lại giống trẻ con như vậy?
Bàng Lỗi nhận điện thoại, ở đầu bên kia, Trâu Nhã Mai vẫn theo thông lệ hỏi chuyện phía bên này, anh trước sau cũng theo một chuẩn mực trả lời, không chút sơ hở.
"Mẹ, nếu không có gì nữa thì con cúp máy. Con có hẹn, lúc này phải lập tức ra ngoài." Bàng Lỗi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã sắp tới thời gian xuất phát!
"Có chứ, chuyện rất quan trọng đây. Mẹ là muốn nhắc con sắp tới năm mới, năm nay chúng ta cả nhà năm người đoàn viên, Bàng Miểu và Lâm Phi cũng sẽ qua đây ăn tết. Con về sớm một chút, ít nhất là trước một tuần, không.... Ít nhất là trước một tháng!"
"..." Bàng Lỗi trả lời qua loa vài câu rồi dập máy.
"Đúng lúc em có thể đón năm mới với Đinh Đang, anh về Mỹ với bọn họ sớm chút đi. Đây là do anh nói, mẹ là người vĩ đại nhất..."
"Anh đưa em tới bệnh viện." Bàng Lỗi trực tiếp cắt ngang lời cô, kéo cô đứng dậy rời khỏi bệnh viện.
Hai người nhanh chóng lên xe, Bàng Lỗi đưa cô tới bệnh viện, kêu cô tự mình lên trên, còn mình trực tiếp lái xe rời đi.
Nửa tháng tiếp theo, cuộc sống của bọn họ vẫn vô cùng bình lặng, nhưng sóng ngầm cứ như thế mà mạnh dần.
Mãi đến khi bọn họ phát hiện điều bí mật giấu trong thôn cổ, sự bình yên này hoàn toàn biến mất.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây