Đoàn Hủ Nghiên không phải không nhận ra Mạc Tiểu Vũ dính người, chỉ là rất nhiều lúc hắn coi hành vi dính người của Mạc Tiểu Vũ là làm nũng, hắn thích điều đó và coi đó như điều hiển nhiên. Mạc Tiểu Vũ là một người rất thích tiếp xúc thân thể, nhất là khi cậu thích người đó, tiếp xúc thân mật có thể làm cho Mạc Tiểu Vũ cảm thấy an tâm, bởi vì như vậy cậu sẽ cảm thấy người đó rất gần cậu. Đoàn Hủ Nghiên biết khi ở gần mình có thể làm cho Mạc Tiểu Vũ cảm thấy an tâm hơn, cho nên cho dù là lúc nào, hắn cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ xa lánh Mạc Tiểu Vũ hoặc là giữ khoảng cách với cậu, một lần cũng không có. Mạc Tiểu Vũ rất mẫn cảm, tuy rằng cậu rất dễ dỗ, nhưng cậu cũng rất dễ ủy khuất, cậu và người bình thường không giống nhau, cậu thường không thể hiểu được những điều bình thường trong mắt người khác, thế giới trong mắt cậu cùng đại đa số mọi người đều không giống nhau, kể cả Đoàn Hủ Nghiên. Trong mắt Kiều Hành Tín, Đoàn Hủ Nghiên là bạn tâm giao, ở trong mắt nhân viên công ty, Đoàn Hủ Nghiên là cấp trên nghiêm khắc, nhưng trong mắt Mạc Tiểu Vũ, Đoàn Hủ Nghiên không phải chỉ là mối quan hệ đơn thuần, hắn đối với Mạc Tiểu Vũ mà nói muốn nói rõ ràng là rất phức tạp. Bản thân Đoàn Hủ Nghiên cũng rất rõ ràng, cũng bởi vì chuyện này, hắn biết Kiều Hành Tín có ý gì, nhưng lại không thể làm gì được. Buổi chiều Đoàn Hủ Nghiên có một cuộc họp, dự kiến sẽ mất hai tiếng đồng hồ. Khi đó Mạc Tiểu Vũ đang vẽ tranh, Đoàn Hủ Nghiên vừa mới từ trên ghế đứng lên, Mạc Tiểu Vũ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Đoàn Hủ Nghiên dừng một chút, "Tiểu Vũ, Hủ Nghiên muốn đi họp.
" Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, cậu biết Đoàn Hủ Nghiên có đôi khi phải ra ngoài làm việc, phải qua rất lâu mới trở về. Đoàn Hủ Nghiên nhìn kỹ biểu cảm của cậu, lúc này mới phát hiện, Mạc Tiểu Vũ đối với chuyện hắn muốn đi họp cũng không có biểu hiện không vui hoặc ủy khuất nào, cũng không kéo tay hắn nói "Tiểu Vũ cùng nhau." Lại nói tiếp kỳ thật tối hôm qua cũng vậy, hắn đi lâu như vậy mà Mạc Tiểu Vũ cũng chỉ ngoan ngoãn ở trong văn phòng chờ hắn, cũng không có bởi vì có hai ba tiếng không nhìn thấy hắn mà tức giận hoặc bất an.
Nghĩ đến chuyện này, trước khi đi hắn cúi người hôn Mạc Tiểu Vũ, sau đó mới ra ngoài. Đoàn Hủ Nghiên họp rất ít khi có thể kết thúc đúng giờ, thường thường đều phải kéo dài mười lăm phút hoặc nửa tiếng mới có thể ra khỏi phòng họp. Hôm nay cũng không có ngoại lệ, chờ Đoàn Hủ Nghiên từ trong phòng họp đi ra thời gian thì đã hơn hai tiếng. Đoàn Hủ Nghiên bước không ngừng về phía văn phòng, mở cửa thì thấy Mạc Tiểu Vũ đang ngồi trước bàn trà ôm đầu gối xem "Thỏ vượt ngục" đang phát trên máy tính bảng, hiệu ứng âm thanh hài hước vừa vặn lại không làm cho người ta cảm thấy ồn ào. Đoàn Hủ Nghiên vừa tiến vào, Mạc Tiểu Vũ lập tức ném máy tính bảng sang chỗ khác, vẻ mặt tươi cười đứng dậy nhào tới trên người Đoàn Hủ Nghiên. Đoàn Hủ Nghiên ôm eo cậu khẽ cúi đầu nhìn Mạc Tiểu Vũ ríu rít muốn hôn, cậu hôn lên trán, hôn lên má, hôn lên môi hắn.
Chờ Mạc Tiểu Vũ hôn xong liền hôn đáp lại cậu, sau đó nhìn kỹ biểu tình và ánh mắt của Mạc Tiểu Vũ. Đúng là không có vấn đề gì. Mạc Tiểu Vũ không giống như Kiều Hành Tín nói, thậm chí Đoạn Hủ Nghiên tưởng rằng cậu không thể rời khỏi hắn quá lâu được, chỉ cần Mạc Tiểu Vũ biết hắn đi đâu, khi nào trở về, cậu sẽ không khóc sẽ không tức giận càng sẽ không nháo. Vì vậy, có vẻ như những gì họ lo lắng không nhất thiết sẽ xảy ra. Nghĩ đến chuyện này, Đoàn Hủ Nghiên vừa vui mừng, đồng thời lại có chút thất vọng, nhưng sự mất mát này chỉ chốc lát đã biến mất, tựa như chưa từng tồn tại. Đoàn Hủ Nghiên ôm Mạc Tiểu Vũ trở lại sofa, thuần thục ôm Mạc Tiểu Vũ lên đùi mình, nhẹ giọng thương lượng với cậu, "Tiểu Vũ, qua hai ngày nữa Hủ Nghiên đưa em đi một chỗ được không? " Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu. Đoàn Hủ Nghiên một chút, "Tiểu Vũ không hỏi là đi đâu sao? " Mạc Tiểu Vũ hỏi, "Đi đâu? " "Đến trường học của Hủ Nghiên, nơi mà Hủ Nghiên từng học." Mạc Tiểu Vũ gật đầu, "Được.
" "Chúng ta đi xem một chút, đi dạo một chút, giống như lúc chúng ta ở Phố Hạnh Vũ vậy." "Được." Mạc Tiểu Vũ không có gì là không đồng ý, đối với cậu mà nói chỉ cần Đoàn Hủ Nghiên đi cùng cậu, đi đâu cậu cũng nguyện ý, trở về nhặt ve chai cũng được. Đoàn Hủ Nghiên cười cười dán lên môi Mạc Tiểu Vũ một nụ hôn, "Thật tốt, Tiểu Vũ thật tốt.
"
Mạc Tiểu Vũ bắt chước cách nói của hắn: "Thật tốt, Hủ Nghiên thật tốt." Hai ngày sau, Đoàn Hủ Nghiên dành hẳn một ngày để đưa cậu đến trường đại học A。 Đại học A nằm ngay trong thành phố A, Đoàn Hủ Nghiên tìm chỗ đậu xe, sau khi đỗ xe xong liền đưa Mạc Tiểu Vũ đi dạo khắp nơi, dẫn cậu đi phố ẩm thực, dẫn cậu đến công viên nhỏ, dẫn cậu đi đến hồ ngắm thiên nga. Mạc Tiểu Vũ sau khi biết Đoàn Hủ Nghiên trước kia từng sống ở chỗ này, cậu đối với nơi này rất tò mò, cậu nghe Đoàn Hủ Nghiên kể cho cậu nghe những câu chuyện thú vị xảy ra khi hắn còn học ở đây, tuy rằng có rất nhiều thứ cậu nghe không hiểu lắm, nhưng chỉ cần có liên quan đến Đoàn Hủ Nghiên, cậu nghe không hiểu nhưng cũng cảm thấy rất vui. "Tiểu Vũ muốn biết tôi và anh Hành Tín quen nhau như thế nào không?" Đoàn Hủ Nghiên hỏi. Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, ánh nắng chiếu vào trên mặt cậu, cậu không mở mắt ra được. Đoàn Hủ Nghiên tự nhiên vươn tay chắn lên mắt cậu, ngăn ánh nắng chiếu qua mắt cậu, "Tôi và Hành Tín quen nhau lúc còn học đại học, tuy rằng chúng tôi là bạn cùng phòng, ở cùng một ký túc xá, nhưng lại không biết nhau.
Ban đầu Hủ Nghiên với hai người khác ở trong một ký túc xá bốn người, sau đó xảy ra một số chuyện, Hành Tín mới xin chuyển đến ký túc xá của Hủ Nghiên.
" Mạc Tiểu Vũ nghe được hơi không hiểu nhưng vẫn gật đầu, "Ừm.
" "Khi đó trong khoa có một trận đấu bóng rổ, Hủ Nghiên và Hành Tín vừa vặn được phân vào cùng một đội, khi đó đội đối diện có một người rất không thích Hủ Nghiên, đụng Hủ Nghiên ngã xuống đất, cú ngã làm Hủ Nghiên bị thương tay." Mạc Tiểu Vũ nghe được lông mày nhíu lại, rất lo lắng, "Có người khi dễ Hủ Nghiên sao? " Đoàn Hủ Nghiên nhẹ nhàng sờ sờ lông mày Mạc Tiểu Vũ, "Ừm, người kia khi dễ Hủ Nghiên, làm cho Hủ Nghiên bị thương, Hành Tín rất tức giận, nắm cổ áo người đó đánh nhau với người đó, còn đem đánh người đó khóc nữa, ngày hôm sau liền điền vào một tờ đơn xin ở cùng một ký túc xá với Hủ Nghiên, bởi vì cậu ấy sợ người kia lại đến khi dễ Hủ Nghiên.
" Mạc Tiểu Vũ gật đầu, "Hành Tín tốt.
" Đoàn Hủ Nghiên cũng gật đầu, "Đúng, Hành Tín tốt, cho nên Hủ Nghiên cũng muốn Tiểu Vũ có một người bạn tốt như Hành Tín, người đó có thể cùng Hủ Nghiên bảo vệ Tiểu Vũ, không cho người khác khi dễ Tiểu Vũ, còn có thể chơi đùa với Tiểu Vũ.
" Mạc Tiểu Vũ nghe xong nhìn trái nhìn phải, "Ở chỗ này sao? " "Đúng, ở chỗ này, Tiểu Vũ nhất định cũng có thể giống như Hủ Nghiên gặp được Hành Tín, gặp được một người bạn tốt sẽ bảo vệ em." Mạc Tiểu Vũ nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ chỉ cần Hủ Nghiên..." "Hủ Nghiên vĩnh viễn là của Tiểu Vũ, cũng sẽ luôn ở cùng một chỗ với Tiểu Vũ, sẽ vẫn luôn luôn thích Tiểu Vũ, nhưng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc Tiểu Vũ quen biết nhiều người, Tiểu Vũ có thể vừa có được Hủ Nghiên vừa có nhiều bạn tốt khác." Đoàn Hủ Nghiên nói xong kéo Mạc Tiểu Vũ vào trong ngực, hai má nhẹ nhàng cọ cọ lỗ tai cậu, "Cho dù như thế nào đi nữa, Hủ Nghiên cũng sẽ vĩnh viễn yêu Tiểu Vũ.