Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

65: Chương 65


trước sau

Thấy được cái nháy mắt của hắn, những chuyện xảy ra lúc trước đồng loạt lướt qua đầu của ta. Người này muốn hại chúng ta, lúc này hắn lại xuất hiện, hắn không phải là người của Tam hoàng tử thì còn là người của ai?

Nam tử trắng trẻo kia dừng lại, đầu tiên là liếc mắt nhìn ta, trong mắt lóe sáng, giống như muốn đem ta ăn tươi nuốt sống. Ta trầm mặc không lên tiếng, cũng không có biểu tình gì, nhưng có ai biết trong lòng ta lúc này bắt đầu kinh đào hãi lãng*.

(*Chỉ sự lo lắng, sóng lo gió lớn.)

Đúng lúc này ca ca của ta lại bước ra, từng bước đi đến phía trước. Hắn chỉ vào nam tử trắng trẻo kia, lãnh thanh nói: “Lữ Bách, ngươi chạy đến đây làm gì?!”

Lúc này Lữ Bách mới thu hồi ánh mắt, nhìn sang ca ca ta, ý cười nhẹ nhàng.

“Tất nhiên là Tam hoàng tử bảo ta đến”

“Tam hoàng tử nói gì?”

“Cửu công chúa chạy rồi, Tam hoàng tử sợ phò mã giở trò cho nên bảo ta đến giúp ngươi một tay.”

Ta nghe thấy liền cảm thấy vui vẻ, rồi lại cảm thấy kỳ quái. Lữ Bách này hoàn toàn không cần phải đem chuyện tiểu Cửu đã trốn thoát nói ra, hắn nói nhẹ nhàng như vậy nhưng lại làm cho gánh nặng trong lòng ta dỡ xuống. Bọn họ chẳng lẽ không sợ ta cũng sẽ tìm cơ hội chạy trốn sao? Hay là tên Lữ Bách này còn có mục đích khác?

Ta không lên tiếng.

Ca ca ta nghe thấy Lữ Bách nói Cửu công chúa chạy thoát, sắc mặt cũng không tốt, hắn giống như nghĩ đến cái gì, nhìn ta cười nhạo, thanh âm khinh thường, nói.

“Đại nan lâm đầu các tự phi*.”

(*Khi có chuyện đến thì tự thân ai nấy chạy.)

Ta biết hắn đang nói đến chuyện tiểu Cửu chạy mà không đến tìm ta, tất nhiên đối với sự khinh thường của hắn ta chưa từng đặt vào mắt. Tiểu Cửu chạy là tốt, ta nguyện ý tiểu Cửu không đến tìm ta, như vậy ta mới vô cùng vui vẻ.

Chẳng qua là ta cao hứng chưa được bao lâu liền bị tên xấu xa Lữ Bách đâm trúng chỗ đau.

Hắn nghe thấy ca ca ta trào phúng liền phản bác nói.

“Lời ấy của Doãn huynh sai rồi, công chúa cùng phò mã tình thâm, nhất định sẽ không giống như ngươi nói đâu.” Dừng một chút, hắn lại nói.

“Công chúa bây giờ còn chưa đến có lẽ là các ngươi đi vào quá sâu, nàng tìm không thấy đường đến. Tất nhiên ta cũng sợ công chúa lẩn quẩn ở bên ngoài bìa rừng cho nên một đường đến đây đều làm ký hiệu, tin rằng không bao lâu sau, Cửu công chúa nhất định sẽ tìm được phò mã gia.”

Ta không muốn tin cho nên liền đáp trả tên Lữ Bách kia.

“Ít tự cho mình là thông minh đi, ngươi cảm thấy Cửu công chúa thực sự ngốc vậy sao?”

Lữ Bách cười ha ha.

“Công chúa rất thông minh, chỉ là nàng quá lưu tâm phò mã gia ngươi cho nên nhất định sẽ không bỏ qua một chút manh mối nào, cho dù nàng ta biết phía trước là bẫy cũng sẽ đi vào.”

Bộ dạng khẳng định đó của Lữ Bách thật sự làm ta hận đến nghiến răng.

Nhưng ta không thể phủ nhận hắn nói không sai.

Tiểu Cửu chính là người như vậy.

Chỉ là giờ phút này ta thật hy vọng nàng ích kỷ một chút, hoặc là không giống như Lữ Bách nói.

Tất cả những chuyện hôm nay ta làm đều là vì để bảo vệ nàng, trong lòng ta yên lặng cầu nguyện. Tiểu Cửu, nàng ngàn lần đừng đến, ngàn lần không nên uổng phí khổ tâm của ta.

Lữ Bách thấy sắc mặt ta trắng bệch, vẻ mặt càng thêm đắc ý vài phần, hắn đê tiện chậc chậc hai tiếng, đáng tiếc nói.

“Lần trước còn không thể nếm thử một chút hương vị của công chúa, thật sự là... Một lát nếu có cơ hội ta cần phải hảo hảo hưởng thụ một phen.”

Thằng nhãi này!

Ta nộ khí trùng thiên, đang muốn bước lên giáo huấn hắn một phen, ai ngờ ca ca của ta lại nhanh hơn một bước, quát lớn.

“Ngươi đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ, công chúa kim chi ngọc diệp, một hạ nhân như ngươi mà cũng muốn vọng tưởng sao? Hừ, nếu không phải hiện nay Tam hoàng tử cần người, ngươi cho là với chuyện ngươi làm lần trước, ngươi còn có thể sống đến hôm nay?”

Lữ Bách cười hì hì, nói: “Điều này cũng không thể trách ta, cái gọi là dụng nhân bất nghi, nghi nhân bất dùng*, Tam hoàng tử chỉ nói bảo ta đi giết người, lại chưa từng nói là giết ai, ta cho là người bình thường tất nhiên cũng xử lý theo ý của mình thôi.”

(*Một câu nói nổi tiếng của Tào Tháo. Dùng người thì không nghi, đã nghi thì không dùng.)

Ca ca ta bị nói đến á khẩu không trả lời được, chỉ phải đứng nghiến răng nghiến lợi. Ta thấy bộ dáng này của hắn, nghĩ thầm hắn cùng tên Lữ Bách này e là sớm đã có hiềm khích không chừng. Nhân lúc cả hai kẻ thù bọn họ đang nói chuyện, trên cơ bản những nghi ngờ trong lòng ta toàn bộ đã được giải. Đến tận lúc này ta còn có thể nói gì đây? Chỉ có thể nói ‘Minh thương dịch đóa, ám tiễn nan phòng’ *.

(*Cây giáo ngoài sáng dễ tránh, mũi tên trong tối khó phòng.)

“Các ngươi muốn tranh luận đến khi nào?” Ta nói.

“Cứ tiếp tục như vậy, đến đêm cũng không biết có lấy được hổ phù hay không.”

Lữ Bách lần nữa đem tầm mắt chuyển đến trên người ta, cười nói.

“Ngươi gấp cái gì? Sợ phu nhân nhà ngươi đến đây rồi chạm mặt bọn ta sao?”

Ta bị hắn đoán trúng tâm tư, trên mặt có chút nóng lên. Tên vô lại lại thật làm ta tức chết, làm sao ta có thể để cho hắn toại nguyện chứ, nhưng may mắn ta còn có một ca ca đầu óc đơn giản. Ta không bận tâm, nhún nhún vai, nhìn sang ca ca, nói.

“Nếu đã như vậy, chúng ta cứ ở đây ngồi chờ tiểu Cửu đi, dù sao chuyện tìm hổ phù ta cũng không vội.”

Ca ca của ta sẽ đồng ý sao? Hắn tất nhiên sẽ không.

Nhưng với cách nói của ta, hắn tất nhiên đem toàn bộ trách nhiệm quy đến trên người Lữ Bách. Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Lữ Bách, nổi giận nói.

“Ngươi tên cẩu nô tài, còn tiếp tục nhiều chuyện nữa thì ngươi lập tức cút về Hoàng thành đi!”

Lữ Bách nghe xong, xoa xoa cái mũi, mặc dù không đáp lời nhưng ý cười cũng không giảm.

Người này có chút không đơn giản.

Sau khi ầm ĩ xong, ta một lần nữa dẫn đường tiếp tục đi về phía trước. Ban đầu, ca ca cùng ta song song cưỡi ngựa, lúc này lại biến thành ba người đồng hành, ta bị kẹp ở giữa. Cái tên Lữ Bách kia thỉnh thoảng lại liếc mắt sang nhìn ta, trong mắt đều là những ý tứ gì đó mà ta không đọc ra. Những thứ này ta đều nhìn thấy, trong lòng luôn cảm thấy bất định không yên. Ánh mắt của tên này giống như có thể nhìn thấu ta vậy.

Bất quá nếu hắn không nói, ta cũng không quan tâm. Mà chuyện ta hy vọng nhất lúc này chính là tiểu Cửu đừng làm ra chuyện ngu ngốc gì.

Núi rừng không dễ đi cho nên chúng ta đều đi rất chậm. Trong rừng rất u ám, không biết là do thời tiết hay là do lá cây trong rừng quá rậm rạp nên đã che mất ánh mắt trời. Tóm lại không khí ở đây có chút âm trầm. Hai đội nhân mã chúng ta lại rất im lặng, ngoại trừ tiếng bước chân cũng chỉ có tiếng bước chân.

Lại đi thêm một khoản thời gian nữa, Lữ Bách đột nhiên ngừng. Ta cùng ca ca quay đầu nhìn lại, thấy hắn đang châu đầu ghé tai với một tên lính, không biết đang nói gì. Sắc mặt ca ca ta có chút khó coi, hắn nói với ta một câu.

“Đừng quan tâm hắn, tiếp tục đi.” Lại tiếp tục thúc ngựa đi tiếp.

Ta có chút lo lắng, vừa đi theo ca ca đồng thời xoay đầu nhìn về hướng Lữ Bách một cái, không ngờ lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt của hắn. Lữ Bách nhìn ta, kéo khóe miệng cười tà một cái, lòng ta liền giống như bị một tảng đá đè lên.

Không lâu sau, Lữ Bách đuổi theo.

Hắn ngáp một cái, nhìn như vô ý quay sang ta nói.

“Phò mã gia, còn cần phải đi bao xa nữa đây?”

Ta thấp giọng đáp một câu.

“Cũng sắp đến rồi.”

Lữ Bách lại cười cười, liên tiếp gật đầu, nói: “Đúng là cũng sắp đến rồi, vừa rồi có một tên lính đến báo với ta...”

Lúc này ta cau mày, nghĩ thầm ‘Xong rồi’. Nhưng giờ phút này sớm muộn gì cũng sẽ đến, lần này Lữ Bách nói ra vừa hay cho ta thời gian chuẩn bị để chạy trốn.

Ca ca ta nghe thấy Lữ Bách nói một nửa liền ngừng lại không nói tiếp, lúc này cũng thúc giục hắn nhanh chóng nói hết.

Lữ Bách gật đầu đáp “Vâng.”, sau đó lại ngửa đầu nhìn phía trước, cao giọng nói.

“Vừa rồi có một tên lình nói với ta, phía trước không xa đã không còn đường.”

“Không còn đường?” Ca ca ta cũng không quá tin.

Lữ Bách lại vô cùng chắc chắn.

“Đúng vậy, không còn đường, chỉ có vực sâu vạn trượng.” Dứt lời, hắn cười hì hì nhìn ta.

“Không lẽ phò mã gia đem hổ phù ném xuống vách núi đen ngòm kia sao?”

Vạn trượng...

Vực sâu...

Đến lúc chạy rồi.

Phía sau là quân địch, phía trước là vực sâu vạn trượng. Đường nào cũng không ổn, ta nên làm gì đây? Chỉ còn biết hướng phía trước mà chạy, ta không có thời gian để ngựa quay đầu tránh thoát vòng vây. Mà phía trước... Thôi, đời trước ta cũng cứu không ít người, nếu ông trời có mắt thì để ta thuận lợi trốn thoát, còn nếu không, ta cũng chỉ có thể nhận mệnh.

Ility"]qL

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây