Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

68: Chương 68


trước sau

Cái tên này!

Mọi người nói đừng bao giờ đoán tâm tư nữ nhân, sao mà tâm tư của tên này cũng khó đoán vậy? Lúc thì làm ta cảm thấy trong lòng hắn vẫn còn xem ta là người nhà, lúc thì làm ta hận đến không thể bóp chết hắn! Nhưng ta biết hiện giờ bản thân thật sự bị hắn khích.

Tuy nói hình ảnh ma ốm là ta giả bộ nhưng ta cũng không thích người khác chỉa vào mũi nói ta là ma ốm, hơn nữa còn là dùng cái loại ngữ khí này.

Cho nên trong một chốc, ta liền dùng hết sức, so với lúc ban đầu còn nghiêm túc hơn. Vừa rồi ta còn đang lo lắng tiểu Cửu mà hiện tại trong mắt chỉ còn một mình tên ca ca kia.

Mà hắn thấy ta trở nên nghiêm túc như vậy nhưng thật ra lại vô cùng hài lòng, tất nhiên càng liều mạng đánh, tựa như là chuyện đáng hưởng thụ nhất thế giới. Thật sự là khó hiểu, hắn đây rốt cuộc là xuất phát từ tâm thái gì?

Có điều không đến một khắc thời gian, sự thật cũng liền hiện ra.

Hắn liều mạng cùng ta đánh, miệng thì thào tựa như tự nói, những cũng lại giống như hỏi ta.

“Ngươi dựa vào cái gì? Tất cả mọi mặt ngươi đều không bằng ta, thế nhưng lại có mọi thứ?”

Ghen tị.

“Cha nương thương ngươi, công chúa gả cho ngươi, ngươi dựa vào cái gì?”

Ta bị hắn hỏi đến á khẩu không thể trả lời, chỉ phải vội vã chống đỡ. Người nam nhân trước mặt này, nói thật ta quả cũng cảm thấy mình so với hắn đều kém hơn, nhưng chuyện xảy ra trên thế gian từ trước đến nay đều không có cách gì để giải thích, muốn trách cũng chỉ đành phải trách vận khí hắn không tốt. Thế nhưng điều này ta không thể nói ra được, nói ra cũng chỉ chọc giận hắn thêm thôi.

Càng ngày hắn càng đánh hăng say hơn, mà ta cũng càng ngày càng đuối sức.

Đúng lúc này, từ hướng trước mặt cách ta không xa bỗng nhiên có một vật màu trắng bay đến. Tốc độ của thứ đó cực nhanh, chỉ nhoáng lên một cái xẹt qua, ta vẫn chưa kịp nhìn rõ đó là vật gì. Nhưng ở đây chỉ có bốn người chúng ta, tiểu Cửu không có khả năng phóng ám khí vào chúng ta, vậy thì còn là ai?

Ta bỗng có cảm giác không ổn, đang muốn lên tiếng bảo ca ca ta tránh ra, không ngờ hắn sớm đã phát hiện. Thế nhưng hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, trở tay xuất một kiếm liền đem vật đó cắt làm hai!

Xẹt một tiếng, vật kia đã bị chém làm hai mảnh, bột phấn màu trắng từ trong vật đó vung ra, dính lên người hai chúng ta.

Lòng ta lập tức liền lạnh.

Ấy vậy mà tên ca ca đầu óc trì độn kia vẫn không ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Hắn sớm đã đánh đến đỏ mắt, thế nhưng lại chưa từng đem thứ ám khí đó để trong lòng. Vừa chém vật kia xong liền lập tức tiếp tục hướng ta đánh tới. Ta cuống quít rút kiếm đỡ đòn, đột nhiên lại cảm thấy bắt đầu bị choáng!

Chết rồi! Trúng chiêu.

Nói thầm trong lòng không tốt, vừa nhìn lại ca ca ta. Tình huống của hắn cũng không tốt hơn ta bao nhiêu, rõ ràng vừa rồi người đó còn bừng bừng sát ý nhưng lúc này lại chỉ có thể dựa vào thanh kiếm chống đỡ mới không ngã xuống đất. Ta nhíu mày, vội cúi đầu nhìn đám bột phấn màu trắng rơi dính trên quần áo, sau đó ngửi ngửi.

Loại chất độc này kỳ thật rất thông thường, là loại giống như nhuyễn cân tán, chỉ cần rơi dính vào trên người thì thân thể sẽ mất sức vô lực, nhưng không nguy hại đến tánh mạng. Thế nhưng đây mới là vấn đề, tuy ta biết cách giải loại độc này nhưng bây giờ ta giải bằng cách nào đây?

Những suy nghĩ này, bất quá chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện.

Bị đánh sau lưng thế này, ca ca ta giận dữ gầm lên một tiếng. Hiển nhiên giờ phút này cơn giận ngập trời này của hắn tất cả đều bởi vì cái tên Lữ Bách này gây ra.

Lữ Bách ha ha cười, vô cùng vui vẻ.

Mà lúc này, lòng ta tất cả đều đặt trên người tiểu Cửu, nàng hiện giờ đang ở phía sau Lữ Bách, bộ dáng cũng có chút mệt mỏi, có lẽ cũng đã trúng độc. Ta nên tự mắng bản thân hay là khen Lữ Bách thật sự thông minh đây? Hắn biết lúc ta cùng ca ca giao đấu tất nhiên sẽ mười phần tập trung, hắn cũng biết lúc đó tiểu Cửu toàn tâm cũng sẽ chỉ đặt trên người ta, hắn bắt lấy nhược điểm này, thực thi tiểu kế, một chiêu đem chúng ta diệt toàn quân!

Tên này thật đáng sợ.

Bên kia, ca ca ta trừng mắt nhìn Lữ Bách, hận không thể đem tên đó băm vằm, hắn thở hổn hển, khàn giọng quát lớn.

“Ngươi muốn làm gì?!”

Lữ Bách cười hì hì tiêu sái đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn xuống.

“Ta muốn làm cái gì, Doãn tướng quân ngươi không đoán được sao?”

“Ngươi nằm mơ đi. Chỉ cần ta còn một hơi thở cũng sẽ không để ngươi thực hiện được gian kế.”

“Vậy ngươi cứ lưu lại một hơi thở trước đi.” Dừng một chút, hắn vừa cười vừa nói.

“Vấn đề là ta không định để ngươi lưu hơi, đợi đến khi ta báo cáo kết quả cho Tam hoàng tử, ta sẽ nói ngươi cùng Doãn Hiếu Ân đồng quy vu tận* không phải là được rồi sao?”

(*Cùng chết chung.)

Tên này nói chuyện quả thực có thể hù chết người nha.

Ta vốn nghĩ, hắn giết ta là xong rồi, không ngờ hắn còn muốn nhắm đến ca ca!

Ca ca ta hiển nhiên không dự đoán được, hắn cực kỳ khiếp sợ nhìn Lữ Bách, sau đó càng thêm phẫn nộ.

“Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Ngươi cho là Tam hoàng tử sẽ tin cái lý do thoái thác chết tiệt kia sao?”

Lữ Bách cũng không bận tâm: “Một lát nữa thôi các ngươi đều phải chết, Tam hoàng tử không tin cũng phải tin.”

Đầu ta oanh một tiếng.

“Ngươi nói cái gì?” Trừng mắt nhìn Lữ Bách.

“Đều phải chết? Ngươi dám động đến tiểu Cửu thử xem!”

Lữ Bách nghe thấy ta hét lên, lúc này mới quay sang nhìn ta, biểu tình đó giống như đến lúc này mới phát hiện có ta ở đây. Hắn cười.

“Ta động đến nàng thì sao? Ngươi giết ta?”

Lúc này ca ca của ta đột nhiên xen vào: “Ngươi không thể động vào Cửu công chúa. Tam hoàng tử đã cố ý căn dặn, Cửu công chúa vẫn còn tác dụng.”

Lữ Bách không hề đáp lời, trong một khắc, bầu không khí trở nên lặng ngắt như tờ.

...

Tiểu Cửu. Ta nhìn tiểu Cửu đang đứng cách đó không xa, chung quy vẫn không thể yên lòng.

So với ta, tiểu Cửu có vẻ trấn định hơn rất nhiều. Mặc dù nàng đỏ hốc mắt, nhưng ánh mắt vẫn không có chút nào sợ hãi, nàng nhìn ta không chuyển mắt, nhẹ nhàng hướng ta lắc đầu.

Nàng muốn nói cái gì? Nàng bảo ta không phải sợ sao? Hay là muốn ta không nên vì nàng mà lo lắng?

Nhìn nàng như vậy, ta cảm thấy vừa giận vừa đau.

Giờ phút này, ta nên oán hận chính mình không đủ sức bảo hộ nàng hay là oán ông trời không có mắt đây? Chẳng phải kết cục chuyện xưa đều là người tốt chiến thắng hay sao? Tại sao đến của ta lại trở thành như thế này? Nhất thời, ta thật sự cảm thấy buồn cười, việc này xảy ra đích thực là buồn cười.

Tất cả mọi chuyện này xảy ra cũng chỉ trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi, thế nhưng ta lại cảm thấy còn dài hơn năm năm. Trong lúc đó, Lữ Bách chưa từng lên tiếng, tựa như đang suy nghĩ cái gì. Mặt khác, ca ca ta đứng kế bên, quai hàm cắn chặt, hô hấp vô cùng kịch liệt, hắn muốn vận khí.

Đồ ngốc này.

Đột nhiên, Lữ Bách ‘Ân’ một tiếng, sau đó chuyển hướng đến ta, nói.

“Xem ta đãng trí chưa kìa. Đem hổ phù đưa cho ta.”

Ta cong cong khóe miệng, cười thầm hắn không phải thần tiên, tất nhiên sẽ có những thứ mà hắn không chiếm được, ví như hổ phù.

“Cười cái gì, mau đem đến đây! Bằng không ta sẽ lập tức giết Cửu công chúa của ngươi!”

Hắn không dám giết. Ta tự an ủi bản thân, nếu hắn dám thì vừa rồi hắn nên phản bác lời của ca ca ta. Hắn hiện tại là thủ hạ của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử có lệnh, hắn chắc chắn không dám vi phạm. Nghĩ như thế, trong lòng ta cũng dễ chịu một chút, vì thế liền tự trấn định bản thân, bình tĩnh nói.

“Ta sẽ không đem hổ phù cho ngươi.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết Cửu công chúa của ngươi?” Nói xong, hắn xoay người một phen túm lấy tiểu Cửu, tay trái giết chặt cơ thể của nàng, bàn tay phải cong lại bóp lấy cổ tiểu Cửu.

Trời biết, hiện giờ lòng ta đau đến tựa như sắp vỡ ra.

Cố chịu đựng cảm giác đau đến hít thở không thông này, gằn từng chữ.

“Không phải ngươi không làm, mà là không dám. Bởi vì ngươi là con chó, ngươi sẽ không dám vi phạm lệnh của chủ!”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây