Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

83: Chương 83


trước sau

Từ nãy đến giờ, một chuỗi sự kiện liên tiếp xảy ra làm cho mọi người đều kinh hách, e là ta đã đem mấy lão thần đại thần sợ đến sắp bộc phát bệnh tim rồi.

Tình hình hiển nhiên đã trở nên có chút mất khống chế, nhưng đây không phải là chuyện mà ta cần để ý, tất nhiên ta không cần phải đi trấn an.

Ầm ĩ đi, hoài nghi đi, nỗi hoài nghi của những người này càng lớn, đối với ta càng có lợi.

Nhưng Lữ Bách cùng Tam hoàng tử đều không phải là đèn cạn đầu, loại chuyện cơ bản nhất như gặp chuyện không loạn, bọn họ vẫn có thể làm tương đối tốt. Tam hoàng tử hét lớn hai tiếng đã chấn nhiếp các đại thần phía dưới. Bọn họ nhìn trái nhìn phải một chút nhưng cũng không dám xì xào bàn tán nữa.

Sau khi đã khống chế được tình cảnh, Tam hoàng tử rốt cuộc mới chuyển tầm mắt về phía ta, hắn đột nhiên ha ha cười ta.

“Hổ phù này của ngươi làm cũng giống thật quá đấy chứ.”

Ta cũng cười một tiếng.

“Những lời này phải là ta nói với ngài mới đúng.”

“Những thứ này cũng không quan trọng.” Tam hoàng tử thở dài một cái, bưng chung trà lên nhấp một ngụm, sau mới lại nói.

“Quan trọng chính là, lần này ngươi đi mấy tháng thời gian, ngươi có biết tiểu Cửu lo lắng cho ngươi thế nào không?”

“Tiểu Cửu có khỏe không?”

“Ngoại trừ có chút nhớ ngươi, những thứ khác đều ổn.” Tam hoàng tử thành khẩn nói.

“Hiếu Ân a, ngươi dù sao cũng là phò mã. Là hoàng thân quốc thích. Nếu ngươi chủ động nhận tội, trẫm nhất định sẽ không phạt nặng ngươi, đến lúc đó ngươi có thể cùng tiểu Cửu cùng nhau hưởng thụ cuộc sống khoái nhạc, chẳng phải tốt hơn sao?”

“Có thật không?”

Tam hoàng tử gật đầu.

“Quân vô hí ngôn.”

“Hay cho một câu ‘quân vô hí ngôn’.” Ta nhìn Tam hoàng tử, cười cười nói.

“Nhưng mà, tiểu Cửu không phải đã bị ngài bí mật đưa về hoàng lăng rồi sao?”

Xôn xao.

Tiên hoàng băng hà, Thái tử ngồi đại lao, Nhị hoàng tử chết, hiện giờ Cửu công chúa lại “Chết”, những chuyện này đủ làm cho mọi người lại xì xào bàn tán.

Tam hoàng tử hiển nhiên không ngờ rằng ta sẽ biết chuyện này, ta có thể thấy được vẻ nghi ngờ cùng nỗi khiếp sợ trên mặt hắn. Nhưng Tam hoàng tử là người rất thông minh, rất nhanh, hắn đã ý thức được chuyện gì xảy ra. Nghĩ thông suốt, hắn liền ha ha cười lớn.

“Giỏi cho một cái Doãn Hiếu Ân, xem ra ngươi quyết tâm muốn cùng trẫm đấu đến cùng phải không?”

“Đúng!” Ta hét lớn.

“Bởi vì ta không thể để ngươi đem chân tướng vùi lấp, hôm nay ta đến đây chính là muốn nói cho mọi người, ai mới là người nên là Hoàng thượng, mà ngươi là như thế nào soán vị, độc hại tiên hoàng, khích bác huynh trưởng!” Những lời này, ta dựa vào nội lực truyền đi, cho nên toàn bộ những ai có mặt tại Diễn Võ trường hôm nay đều có thể nghe rõ ràng, cho dù bọn họ có muốn nghe hay không.

Tựa hồ là bị quá nhiều khiếp sợ, những người ở đây đều bắt đầu ngẩn người, vẻ mặt của mỗi người giống như là đại nạn ập lên đầu, ngày tận thế đến vậy, tựa như không biết nên chọn phe nào mới phải.

Như vậy quá tốt.

Ta tranh thủ thời cơ, lấy phong thư cùng bình sứ ra, hướng Tam hoàng tử nói.

“Ta có chứng cớ, có thể nghe ta nói một lời hay không?”

Tam hoàng tử ngẩn ra, hắn bất lộ thanh sắc đưa mắt nhìn Lữ Bách cùng các vị đại thần một cái, lúc này mới lại chuyển đến ta, không kiên nhẫn nói.

“Nói đi.”

Không thể không nói, lựa chọn ngày hôm nay để vạch trần tất cả đúng là một hành động sáng suốt, điểm lợi lớn nhất chính là, hắn không thể ngăn cản tất cả những thứ ta muốn nói, bởi vì giờ phút này hơn vạn người ở đây đang cần một câu trả lời hợp lý, cho dù hiện giờ hắn là Hoàng thượng cũng không thể bác bỏ, nếu không hắn chính là vác đá đập chân mình.

Ta chậm rãi đem lá thư bên trong lấy ra, hướng tất cả mọi người nói to.

“Phong thư này là ta trong lúc tình cờ tìm được, viết phong thư này chính là ca ca ta, chắc mọi người đều biết, ca ca ta khi còn sống từng là thủ hạ cũng là kiện tướng đắc lực của Tam hoàng tử. Hắn muốn giúp Tam hoàng tử thuận lợi đăng cơ nhưng lại sợ sau khi chuyện thành công sẽ bị Tam hoàng tử diệt khẩu, cho nên hắn viết phong thư này coi như là vật trao đổi khi đến lúc.”

“Doãn Hiếu Ân! Chú ý ngôn từ của ngươi!” Lữ Bách ở một bên hét lớn.

“Phải phải phải.” Ta cười nói.

“Tam hoàng tử đã lên ngôi, ta quả thật nên cung kính gọi hắn một tiếng Hoàng thượng, bệ hạ. Nhưng mà, ngôi vị hoàng đế của hắn danh không chính ngôn không thuận, mà ở trong mắt các ngươi ta là một phạm nhân phải xử tử, ta gọi cũng chết, không gọi cũng chết, vậy thì tại sao ta lại phải cung kính hắn?” Dứt lời, không đợi Lữ Bách đáp, ta lại nói tiếp.

“Mà bình sứ trong tay ta lúc này cũng là một món đồ mà ca ca ta lưu lại. Theo như trong thư nói, ngày đó hắn thừa dịp Thái tử không chú ý đã bỏ thuốc độc vào, chính là loại độc này! Ta đã kiểm tra qua, loại độc này là kịch độc, không có thuốc giải. Mà để luyện chế loại độc này cần một lượng lớn độc liệu, trong đó có vài thứ đã sớm tuyệt tích, cho nên loại độc này trên thế gian chỉ có một chai.”

“Tam hoàng tử làm thế nào có được nó thì ta không biết, nhưng ta biết chắc chắn cho dù ca ca ta có lấy toàn bộ gia sản của hắn e là cũng không bao giờ có được loại độc này. Nhưng Tam hoàng tử ngài thì lại khác, ngài là một người hào sảng, thích kết giao với người trong võ lâm, không cần biết tốt xấu, ở trước mặt ngài đều là bạn, cho nên nghiễm nhiên con đường cũng rộng hơn.”

Tam hoàng tử cũng không hốt hoảng, hắn khinh thường cười lạnh một tiếng, nói.

“Chỉ bằng những thứ này mà ngươi cho rằng trẫm là hung thủ độc hại phụ hoàng? Những thứ khác khoan hãy tranh cãi xem thật hay giả, chỉ bằng phong thư trong tay ngươi e là không thể làm cho tất cả mọi người tin tưởng. Doãn tướng quân đã chết, chết không đối chứng, trẫm cũng có thể hoài nghi là ngươi ngụy tạo phong thư, bôi nhọ trẫm.”

Ta gật đầu.

“Tam hoàng tử nói rất đúng.”

Có lẽ không ngờ đến ta sẽ nói như vậy, Tam hoàng tử trái lại không nói gì. Hắn lẳng lặng ngồi ở trên đài nhìn ta tiếp theo sẽ ra chiêu gì.

Tất nhiên ta sẽ thỏa mãn tâm ý của hắn, vì vậy liền nói tiếp.

“Nói thật, để biết phong thư này có phải thật hay không cũng không khó. Mọi người đều biết, mỗi người đều có bút tích riêng, là độc nhất vô nhị, sợ là bút tích của ta cùng của hơn vạn người ở đây cũng là không hoàn toàn giống nhau, ca ca ta tất nhiên cũng vậy. Dĩ nhiên, ngươi có thể nói ta bắt chước, nhưng đây cũng phải hao tốn rất nhiều công phu khổ cực, mỗi một khoảng cách đều phải giống y hệt không hơn không kém. Mà lại còn phải viết ra một bức thư hoàn chỉnh như vậy chỉ vài tháng là không thể nào, đúng chứ?” Vừa nói, ta vừa mở bức thư ra.

“Nhưng mọi người nhìn xem, bức thư này đã được đặt bên trong ngăn bí mật rất lâu, thiếu ánh sáng ẩm thấp. Rõ ràng, tờ giấy này đã có chút ố vàng, tính ra cũng đã được đặt trong đó mấy tháng. Ấn theo thời gian này, vừa đúng ngay khoảng thời gian sắp kết thúc chuyến đi Nam hạ của tiên hoàng. Xin hỏi nếu là ta ngụy tạo phong thư này, vậy ta phải biết trước âm mưu này bao lâu a?”

Những người ở đây không ngốc, bọn họ có lẽ đã nghĩ ra được gì đó.

Gấp bức thư lại, sau đó hướng Tả tướng đang đứng cách đó không xa, nói.

“Tả tướng đại nhân, ngài cùng cha ta đều là nguyên lão trong triều, hôm nay cha ta bị vu khống, mà người duy nhất trong triều tin tưởng người cũng chính là ngài. Cho nên, Hiếu Ân có một thỉnh cầu.”

Tả tướng là một vị quan tốt, cũng không thuộc bất kỳ phe phái nào trong triều, hắn là người xử lý chuyện đều nói chứng cớ, cho nên ngày đó Doãn Quốc Bình đã nói với ta, bức thư có thể giao cho Tả tướng.

Trái lại Tả tướng cũng không đối đãi với ta như một phạm nhân, hắn nhìn ta, nhàn nhạt nói.

“Ngươi nói đi.”

“Ta tướng ngài học thức uyên bác, bình thường cũng thường xuyên xem qua nhiều tự thể, cho nên Hiếu Ân cảm thấy, đem bức thư của ca ca cho ngài kiểm chứng là thích hợp nhất. Ngài hãy cầm lấy bức thư này xem xét kỹ một phen, xem thử có phải là bút tích của ca ca ta không.”

Tả tướng vui vẻ cười một tiếng, ung dung bước đến chỗ ta, vừa đi vừa nói.

“Không sai, phò mã nói không sai. Nhớ đến, lão phu năm đó đã từng dạy ca ca ngươi đọc sách, cho nên việc kiểm tra bút tích giao cho lão phu là thích hợp nhất.”

Ta gật đầu liên tục, nói thầm "Ta tất nhiên biết những thứ này, lúc đó ta cũng Doãn lão đầu cũng không phải là chỉ bàn bạc suông, nếu ta không biết lai lịch của ngươi, tùy tiện giao bức thư cho ngươi không phải là tìm chết sao."

Nhưng mà, trong lúc ta định đem phong thư đưa cho Tả tướng, Lữ Bách đứng trên đài lại đột nhiên quát to một tiếng.

“Không thể!”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây