Phồn Hoa Ánh Tình Không

4: Chân hung vị minh (tam)


trước sau

Cho dù được lót một tầng đệm, ngói trên mái nhà vẫn như cũ hoảng đánh lộp cộp.

Phiền Tế Cảnh gối hai tay lên đầu, không tiếng động mà nhìn bầu trời đêm.

Dưới mái nhà, Hoa Hoài Tú đang ở trên giường đệm, trong miệng hàm hàm hồ hồ mà khẽ ngâm không được giọng một điệu hát dân gian, xem ra tâm tình rất là không tệ.

Không biết có phải là chịu lây tâm tình của y không, khóe miệng Phiền Tế Cảnh cũng có chút nhếch lên trên.

Vài ngôi sao mờ, không có trăng sáng, nhưng lại càng làm lộ ra bầu trời đêm rộng lớn, bao la khôn cùng.

Phiền Tế Cảnh nhắm lại con mắt. Từ sau khi cha mẹ đều chết, hắn đã thật lâu thật lâu không có bình tĩnh như vậy.

Nhưng hiển nhiên, có người cũng không thích hắn bình tĩnh.

Gió mát nhẹ thổi tới tiếng giẫm đạp.

Hắn mở mắt, không tiếng động đứng lên, lạnh lùng mà nhìn thân ảnh bảy người kia từ phía sau nhà trọ lén lút mờ ám lần mò tiến vào.

Phái thích khách có lẽ không có võ công cao đường như sát thủ huyết đồ đường, cũng không có đệ tử Lam Diễm Minh biết nhiếp hồn thuật, nhưng bọn hắn thắng ở cái kiên trì, vô luận chết bao nhiêu, chỉ cần chưa đạt mục đích, liền quyết không bỏ qua.

Tựa hồ cảm giác được cái nhìn của Phiền Tế Cảnh, các sát thủ rất nhanh tản ra, từ bảy góc độ khác nhau phóng tới Phiền Tế Cảnh.

Phiền Tế Cảnh cởi xuống vỏ kiếm trên lưng.

Hắn động tác ưu nhã mà thong dong, nhưng trong mắt sát thủ, là chuyện trong nháy mắt.

Ba sát thủ đột nhiên đột phá phía trước, đem bốn sát thủ khác che sau người.

Kiếm quang lóe ra.

Giống như pháo hoa, tô điểm bầu trời đêm.

Ba sát thủ chỉ cảm thấy cần cổ lạnh lẽo, thân thể liền không tự chủ được mà ngã hướng về phía sau.

Theo sát tại phía sau bọn họ sát thủ bị thi thể bọn họ ngã xuống cản trở, rất nhanh nghiêng người, duỗi cước dẫm lên viên ngói cách chính mình gần nhất, mượn lực tiếp tục hướng Phiền Tế Cảnh phóng tới.

Nhưng mũi đao đến đó, mục tiêu lại biến mất.

“Quấy rầy người khác là rất không lễ phép.”

Tiếng than lạnh nhạt tan vào trong gió mát, quanh quẩn tại bên tai.

Các sát thủ hoảng hốt quay đầu lại, nhưng lại phát hiện xoay chuyển rất dùng sức, lại làm cho đầu chính mình bay lên, tại chớp mắt trước khi mất đi ý thức, bọn họ nhìn thấy người kia đang đứng ở phía sau bốn khối thân thể vẫn như cũ đứng sừng sững mỉm cười.

Cửa sổ két một tiếng mở ra.

Hoa Hoài Tú nhô đầu ra.

Phiền Tế Cảnh đứng ở trong sân, đang dùng một cái chổi rất lớn quét lá rụng.

“Ngươi rất nhàn?”Hoa Hoài Tú cau mày.

Vô luận người nào nửa đêm canh ba nghe thấy tiếng một cái chổi lớn ở ngoài cửa sổ quét tới quét lui, tâm tình cũng sẽ rất không tốt.

Phiền Tế Cảnh ngẩng đầu, hướng hai tay chính mình hà một hơi nói: “Bên ngoài rất lạnh, phải di chuyển động đậy.”

Hoa Hoài Tú chọn mi, một ngón tay chỉ cái lu nước lẻ loi trong sân kia nói: “Đem lu nước đổ đầy đi.”

Phiền Tế Cảnh ủy khuất nói: “Lu nước này ít nhất phải tới mười lăm chuyến vòng vèo mới có thể đổ đầy.”

Hoa Hoài Tú khóe miệng giương lên, tự tiếu phi tiếu nói: “Chẳng lẽ không phải hợp chính ý ngươi?”

Phiền Tế Cảnh còn muốn tái cò kè mặc cả, nhưng cửa sổ lại vô tình mà đóng lại.

Hắn nâng đầu, vẫn như cũ lấy tư thế ngơ ngác ban đầu mà nhìn lên cửa sổ kia được ánh nến chiếu rọi ra hình ảnh chậm rãi mơ hồ, sau đó quăng vào giữa một mảnh hắc ám.

Huyết bị lá rụng che dấu chậm rãi chảy ra.

Phiền Tế Cảnh cúi đầu, nhẹ nhàng mà thở dài.

Có lẽ lần sau giết người, hắn phải lo nghĩ thay đổi phương thức sạch sẽ.

Gió thổi qua, lá rụng cuộn bay. Vài phiến rơi vào lu nước vừa rồi, dường như nhắc nhở nhiệm vụ tối nay.

Phiền Tế Cảnh bất đắc dĩ mà đi qua đi lại, quay đầu nhìn bốn phía một chút, sau khi xác định không có người nào nhìn trộm, mới khom lưng nâng lu nước lên, chân điểm nhẹ một cái, một người liền thoắt cái liền biến mất ở tường viện ngoại.

Giờ ngọ hôm sau.

Hoa Hoài Tú thần thanh khí sảng mà từ trên lầu đi xuống.

Thần kinh căng thẳng nhiều ngày một khi giãn xuống, liền cứ vậy thả lỏng ra không thể vãn hồi. Nếu không phải bụng kêu réo trống không, Hoa Hoài Tú cơ hồ có thể ngủ thẳng đến sáng sớm ngày mai.

Lúc này đúng là thời gian nhàn rỗi nhất của cả nhà trọ.

Tiểu nhị cùng chưởng quỹ đều dựa vào trên quầy câu được câu không tán dóc.

Đại đường lầu một trống rỗng, chỉ có Phiền Tế Cảnh một mình ghé vào bàn bên ngã tư đường ngủ gật.

Dường như nghe được tiếng bước chân, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt nhập nhèm hướng về Hoa Hoài Tú, trong nháy mắt nhìn rõ liền đứng lên.

Hoa Hoài Tú trực tiếp đi tới trước mặt hắn, từ túi tiền móc ra một thỏi bạc nhỏ, “Này, gọi thức ăn.”

Phiền Tế Cảnh đứng thẳng dậy, ai oán nói: “Ta một đêm chưa ngủ.”

Hoa Hoài Tú thuận miệng nói: “Phiền Tế Cảnh trước kia cũng sẽ không nói như vậy.”

Phiền Tế Cảnh vẻ mặt tức khắc biến đổi, đôn hậu mà cười nói: “Biểu ca, ngươi muốn ăn cái gì.”

Hoa Hoài Tú tâm run lên.

Kẻ trở mặt so với trở mình còn nhanh hơn y không phải chưa từng gặp, trên trường buôn bán có nhiều người như thế. Nhưng người có bao nhiêu mánh khóe, lúc nào sẽ trở mặt, lúc nào kề mặt, hai bên đều rõ ràng. Chưa từng có người như Phiền Tế Cảnh, nghĩ muốn đổi liền đổi, không hề có nguyên do, lại không hề có dấu hiệu kèm theo.

Phiền Tế Cảnh thấy vẻ mặt y lạnh xuống, vội vàng thu hồi tươi cười nói: “Biểu ca?”

” Ngươi chịu rất nhiều đau khổ rồi.” Hoa Hoài Tú chậm rãi nói.

Lần này đến phiên Phiền Tế Cảnh nội tâm run lên, “Biểu ca sao lại nói ra lời ấy?”

“Không có gì. Cảm khái thôi.”Hoa Hoài Tú kỳ thật là đang thuyết phục chính mình. Phiền Tế Cảnh hôm nay đều là bởi vì đủ loại nguyên nhân năm đó mà tạo thành, cho nên hắn cũng không sai. Nếu như nói sai, sai chính là Bộ Lâu Liêm. Cho nên, chính mình không nên trách hắn. Bởi vì lúc hắn thống khổ nhất sợ hãi nhất, chính mình cũng không có làm cái gì, chỉ yên tâm thoải mái mà hưởng dụng cẩm y ngọc thực, kê cao gối mà ngủ thôi.

Phiền Tế Cảnh thông minh như thế, nhìn vẻ mặt y là biết suy nghĩ trong lòng y. Nhưng rất nhiều chuyện cũng không phải một chữ một câu mà khuyên, nhất là với người ở chung. Một khi tạo thành khe rạn nứt, muốn tu bổ phải đến hàng ngàn năm.

Hắn hôm nay duy nhất có thể làm, chỉ có chờ đợi. Đợi Hoa Hoài Tú một lần nữa thích ứng hắn, tin tưởng hắn. Này có lẽ phải cần mấy tháng, mấy năm, thậm chí cả đời, nhưng chỉ cần người còn ở bên người hắn, hắn liền có tự tin cùng hy vọng.

“Ta đi gọi thức ăn.”Hắn cầm lấy bạc trên bàn, vội vã hướng quầy đi đến.

Hoa Hoài Tú thở phào nhẹ nhõm. Đêm qua nghe được bày tỏ của Phiền Tế Cảnh, không phải là không cảm động. Nhưng cảm động ngắn ngủi trôi qua, còn cái đoạn đường dài về sau lại làm cho người ta thấy sợ. Phiền Tế Cảnh giải thích thiên hoa bay loạn đều là từ một mặt, giống như lúc đầu y nhìn thấy cũng chỉ là vẻ ngoài hắn tận lực làm ra. Hắn đến tột cùng nghĩ như thế nào, chính mình trong lòng một điểm nắm chắc cũng không có.

Thiêu thân lao vào lửa chỉ có thể thiêu đốt tính mạng một lần. Không biết có hay không thiêu thân sau khi từ trong lửa chạy trốn tai họa bay ra rồi có chứng sợ lửa?

Phiền Tế Cảnh điểm xong thức ăn, đem theo một bình trà mỉm cười trở về nói: “Có tôm ngươi thích ăn.”

Hoa Hoài Tú nhìn hắn ân cần mà rót nước trà, cúi đầu mũi ngửi, “Qua đêm rồi.”

Phiền Tế Cảnh phản xạ có tính chất mà đứng lên, “Ta đi đổi lại?”

“Không cần đâu.”Hoa Hoài Tú đột nhiên nhớ tới, đây không phải lần đầu tiên y uống nước trà qua đêm. Từ khi bị đuổi giết nửa tháng tới nay, y đi đều là đường nhỏ hẻo lánh, cho nên cái dạng nước trà gì cũng thử qua. Không biết vì sao hôm nay lại để ý.

Y ngẩng đầu nhìn mắt Phiền Tế Cảnh, vẻ mặt đôn hậu dường như trời sập xuống hắn cũng có thể đỡ bằng một quả đấm. Hoặc là, bên cạnh hắn làm cho y vô thức mà cảm thấy yên tâm?

“Chưởng quỹ đâu?”Mấy người quan sai từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt nghiêm túc làm cho chưởng quỹ cùng tiểu nhị mơ màng buồn ngủ đều cả kinh.

“Chuyện gì?”Chưởng quỹ thân hình mập mạp liều mạng từ phía sau quầy tìm đến, khom thắt lưng, cẩn cẩn dực dực mà nhìn bọn họ.

“Tối hôm qua xảy ra vì vụ án mạng, các ngươi biết không?”Quan sai cầm đầu sẵng giọng mà trừng bọn mắt một cái, ánh mắt lập tức liếc về phía Hoa Hoài Tú cùng Phiền Tế Cảnh đang ngồi an tĩnh một bên uống trà.

“Này, này không có nghe nói a.”Chưởng quỹ quay đầu lại nhìn tiểu nhị, tiểu nhị cũng là vẻ mặt mờ mịt.

Bọn họ trấn là trấn nhỏ, quanh năm suốt tháng số lần đưa tang cũng không nhiều, huống chi là án mạng.

Quan sai nói: “Nhưng có người nói thấy trong lá rụng ở hậu viện các ngươi có vết máu.”

“Hả?”Chưởng quỹ vừa nghe tâm thần luống cuống, giọng điệu quan sai tựa hồ ẩn ý chỉ hiềm nghi bọn họ giết người, “Chúng ta mở là nhà trọ,, bình thường giết một con gà con vịt là ở chính sân sau, vết máu cũng là không kịp rửa sạch nên có. Quan lão gia minh giám, loại chuyện giết người này, chúng ta tuyệt đối là không dám làm.”

Quan sai tới nơi này kỳ thật cũng là làm việc công theo lệ. Trấn nhỏ ít xảy ra án liền có nghĩa kinh nghiệm tra án của bọn họ là cực kỳ thiếu thốn, muốn như thần bộ kéo tơ lột tằm, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, tìm hiểu nguồn gốc nhưng là không thể. “Nhà trọ các ngươi còn có người nào ở?”

Chưởng quỹ nói: “Còn có một tiểu nhị, một người chưởng chước.” (Ai biết chưởng chước là gì bảo ta với, ta đoán là đầu bếp.)

Quan sai vẫn nhìn chằm chằm Hoa Hoài Tú cùng Phiền Tế Cảnh.

Chưởng quỹ rất nhanh ý mà nói: “Khách nhân chỉ có hai nhóm. Một nhóm sáng sớm đã trả phòng rồi, một khác chính là hai vị này.”

Phiền Tế Cảnh cùng Hoa Hoài Tú vẫn đang cúi đầu giả bộ không nghe thấy rốt cuộc quay đầu lại.

Bởi vì Hoa Hoài Tú quay lưng về phía cửa, cho nên thẳng đến khi y quay đầu, quan sai mới nhìn rõ dung mạo y, vài ánh mắt nhất tề trừng lớn.

Phiền Tế Cảnh khiêm tốn nhún nhường đứng lên, lại cười nói: “Không biết mấy vị quan gia có gì chỉ giáo?”

Bộ khoái cầm đầu chậm rãi hồi thần, trên mặt không khỏi có chút không được tự nhiên, khẩu khí cũng như lúc mới vừa vào cửa đường hoàng, vội ho một tiếng nói: “Các ngươi là ai? Tới đây làm cái gì?”

“Vợ chồng đi Lạc Dương thăm bạn bè, không khéo đi ngang qua nơi đây.”Phiền Tế Cảnh rành mạch phân minh mà quẳng ra đáp án làm cho mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây