Phù Đồ Tháp

90: Thánh ân viễn đạo


trước sau

Âm Lâu cảm thấy một chuỗi hơi lạnh đang nhúc nhích bò trên lưng, bò đến tận gáy, hận không thể rùng mình một cái cho thoải mái.

Hoàng Đế luyện đan đến si ngốc rồi, dường như có chút thần thần quỷ quỷ. Lời này ám chỉ quá rõ ràng, nàng không dám tiếp lời. Sợ là hắn đang thử nàng, lại muốn chơi trò tâm nhãn tính kế Tiêu Đạc. Nàng không biết đáp sao cho vẹn toàn, chỉ một mực lắc đầu, “Hoàng Thượng có suy xét đoán định của Hoàng Thượng, nô tỳ không dám đoán bừa thánh ý.”.

Hoàng Đế mím môi, trầm mặc một lúc lâu mới thay đổi sang một biểu cảm nhẹ nhàng, “Nếu Âm Các muốn tấn vị, nàng thấy phân vị nào sẽ là tốt nhất.”

Âm Lâu vẫn không hiểu dụng ý của hắn, hàm hồ đáp: “Hoàng Thượng thích cho nàng phân vị gì thì chính là phân vị đó, hỏi nô tỳ, nô tỳ cũng không hiểu.”

Hoàng Đế nhìn nàng chăm chăm, thở dài một câu, “Đúng là một người không thú vị! Nàng ấy là tỷ tỷ của nàng, vinh nhục của nàng ấy sẽ liên quan đến buồn vui của nàng, nàng không để ý chút nào sao?”

Âm Lâu thầm nghĩ mình không nên đối phó với Âm Các, nếu nàng ta mà bò lên cao được, chưa chắc đối với nàng đã là có lợi. Nhưng mà nghĩ lại, nếu Âm Các lên ngôi, coi thường nàng, xa lánh nàng, chèn ép nàng, thậm chí là đuổi nàng đi, ngược lại càng là giúp nàng một tay. Tuy quá trình này có thể sẽ phải nếm chút khổ sở, nhưng những thứ đó đều không quan trọng, nàng có thể trụ vững. Chỉ cần có thể ở bên Tiêu Đạc, chịu bao nhiêu uất ức nàng cũng nhận.

“Hoàng Thượng thứ cho nô tỳ vọng ngôn, lần trước ngài phế đi Trương Hoàng Hậu, người trong cung sôi nổi đồn đoán có liệu phải ngài muốn nâng đỡ Âm Các tiếp quản hậu cung…” Nàng sợ hãi nhìn hắn, “Chủ tử, ngài muốn lập Âm Các làm Hoàng Hậu sao?”

Bàn tay hắn không biết đã dừng trên đầu vai nàng tự khi nào, cả người nàng cứng còng không thể phản kháng, chỉ đành cắn răng nhịn xuống.

“Lập Hậu à…” Ánh mắt hắn có vẻ trống trải, “Có lẽ vậy! Nàng ấy người sau vượt người trước, trong lòng nàng không tủi thân?”

Nàng có gì mà phải tủi thân? Tên tuổi Đoan phi được ăn ngon uống tốt cho đến tận hôm nay đã là lời to rồi, ai làm Hoàng Hậu cũng chẳng liên quan đến nàng. Nàng lắc đầu, “Tỷ muội chúng ta là một, nàng làm Hoàng Hậu, nô tỳ vui mừng cho nàng. Hoàng Thượng sủng ái nàng, thiên kim trên đời dễ tìm, khó tìm nhất là lưỡng tình tương duyệt. Âm Các cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình có hơi nóng nảy chút, nếu sau này chẳng may nàng giở tính, mong Hoàng Thượng nhất định phải thông cảm cho nàng.”

Hoàng Đế nghe xong thì mỉm cười, nếm ra một chút hương vị đào góc tường. Thực ra nàng vẫn là để ý, cho dù có chút ràng buộc với Tiêu Đạc, nhưng rốt cuộc những thứ một tên thái giám có thể cho nàng vẫn là hữu hạn. Nàng là phi của hắn, đứng đắn là nữ nhân của hắn. Mặc kệ trái tim có buông thả thế nào, chờ đến khi nhìn thấu rồi, nghĩ thông suốt rồi, nàng vẫn thuộc về hắn như cũ.

“Đoan phi của trẫm quả nhiên hiền huệ.” Hắn giơ tay vỗ mái tóc đen tuyền của nàng, “Nàng là nhìn thấy kết cục của Trương hậu, lo lắng Âm Các gần vua như gần cọp sao?”

Âm Lâu cảm thấy Hoàng Đế hiểu lầm rồi, nàng cũng chỉ là nói tốt cho Âm Các, để tương lai nàng ta phá đám mình còn có thể được Hoàng Đế niệm tình đôi chút, mặc kệ nàng ta thích làm gì thì làm, còn mình thì nhanh chóng thoát thân ra ngoài. Chút tính toán nhỏ chỉ dám để trong bụng, ngoài miệng vẫn ra vẻ rất là đồng tình, “Không phải thế, tâm tư của Hoàng Thượng đối với Âm Các nô tỳ đều biết, tỷ muội chúng ta vòng đi vòng lại trước sau vẫn gặp Hoàng Thượng, đây là vinh quang cho tổ tiên Bộ gia. Còn về Trương Hoàng Hậu bị phế, nô tỳ không rõ nguyên cớ bên trong, không tiện tùy ý phỏng đoán. Trước đây nô tỳ từng nghe câu thơ: Quân minh do bất sát, đố cực thị tình thâm.(*) Nàng không làm chủ được chính mình, có lẽ là bởi nàng quá coi trọng Hoàng Thượng. Theo lời Hoàng Thượng nói, băng dày ba thước không chỉ vì một ngày lạnh, nàng không thể nhịn được nữa mới nhẫn tâm xử lý Âm Các, nhất định không phải do hứng khởi nhất thời.”

(*) Câu này trích từ bài Trường Môn Oán của Cao Khải. Tạm dịch (theo ý mình hiểu huhu nếu sai thì bảo mình nhá): Minh quân hãy còn không xét nét, ghen tuông đến cùng cực chính là vì tình cảm quá đậm sâu.

Biểu cảm Hoàng Đế có chút ngưng đọng, “Nếu lúc trước có những lời này của nàng, có lẽ Trương thị đã không bị phế.” Hắn thở dài thật dài, thấy bếp lò trên bàn đang còn đỏ lửa, khẽ hít ngửi, trong không khí có mùi hương ngọt ngào, liền đứng dậy đi tới xem. Cháo bát bảo quay cuồng trong cái niêu đất, hắn quay đầu lại cười nói, “Nàng tự mình nấu cháo cho mồng 8? Chẳng phải gần tết Ngự Thiện Phòng đã đưa đồ ăn đến cho các cung sao, cung của nàng không có?”

Nàng nói có, “Trong cung ăn sơn hào hải vị mãi rồi, vài thứ kia đương nhiên không thiếu, nhưng không ý nghĩa bằng tự tay mình nấu. Trước kia nô tỳ thích tìm hạt sen bên trong, cùng lắm một nồi điểm xuyết dămviênhatj, chưa chắc đã đến lượt nô tỳ. Bây giờ nô tỳ tự mình nấu, lúc đun rải đầy hai vốc hạt, thích ăn thế nào liền ăn thế ấy…” Khi nàng đang lan man về đồ ăn, Hoàng Đế đều mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu, quả thực có thể véo ra nước đến nơi. Âm Lâu sợ hãi im bặt, “Hoàng Thượng muốn thử một bát không?”

Hắn chậm rãi lắc đầu, trước khi đến đây Âm Các đã hầu hạ hắn dùng qua, lúc này có tâm lực cũng không ăn được nữa. Tuy không ăn nhưng hắn không ngại xem náo nhiệt, cầm lấy muôi gỗ hứng thú đảo vài cái, cũng không nhìn nàng, chỉ nói: “Hôm nay trẫm đến là có việc muốn thương lượng với nàng.”

Nói chính sự thì tốt, đừng có âm dương quái khí nữa, như thế nào cũng dễ nói. Nàng tiến lên cong eo, “Chủ tử đừng nói thương lượng, có việc gì chỉ cần phân phó nô tỳ.”

Hoàng Đế ngừng lại nói: “Không dối gạt nàng, trẫm quả thực có tâm tư muốn lập Âm Các làm Hậu, nhưng thân phận nàng xấu hổ, không thể được việc trong một sớm một chiều. Trẫm là nghĩ, đứa bé ra đời rồi, danh không chính ngôn không thuận, không tránh được bị người ta phê bình. Nàng là Đoan phi đích thân trẫm phong, lại là dì của đứa bé, nếu cái thai là Hoàng tử, vậy thì sẽ đưa tới cung nàng, để nàng nuôi thay, đối với tương lai đứa bé vô cùng có lợi. Trẫm an bài như vậy, không phải là đứng trên lập trường của Hoàng Đế, mà là thương nghị với nàng bằng thân phận trượng phu. Nàng đồng ý thì cứ làm theo lời trẫm, nhưng nếu nàng khó xử, trẫm cũng tuyệt không cưỡng bách nàng.”

Lấy thân phận trượng phu? Nào có Hoàng Đế nào xưng trượng phu với phi tần! Âm Lâu nhớ đến đám tang mẹ nàng, nhớ đến tình cảnh ngày ấy phụ thân đưa nàng vào phòng Đại thái thái, mẹ Âm Các quả thực căm thù nàng đến tận xương tủy. Hẳn là mọi nữ nhân đều không thích bộ dạng trượng phu mang đứa con của người khác đến trịnh trọng phó thác cho mình đâu! Ít nhất đối với những ai có cảm tình thật sự thì khẳng định không thể tiếp nhận. Thử tưởng tượng người trước mắt mà đổi thành Tiêu Đạc mà xem, nàng sẽ biến hóa thành như thế nào? Nhất định là sẽ thành mụ đàn bà đanh đá, nhảy dựng lên nhổ sạch tóc hắn. Dẫu Hoàng Đế chẳng phải phu quân nàng, nhưng thái độ niềm nở vẫn là cần thiết.

“Hoàng Thượng suy nghĩ cặn kẽ, nô tỳ không có lời phản đối, chỉ cần là chủ tử phân phó, không có chuyện không tận tâm làm.” Nàng nói, lại có chút do dự, “Nhưng nô tỳ chưa từng nuôi trẻ con, không biết phải lo liệu thế nào.”

“Không sao, dù sao mỗi vị Hoàng tử đều có mười mấy bảo mẫu và ma ma, nuôi nấng ở trong cung nàng đến khi vỡ lòng thôi, nàng không cần tự mình động tay.” Hoàng Đế nói, nắm lấy tay nàng, “Nàng hiểu đại thể thế này, trẫm rất vui. Người ta nói thê hiền phu ít họa, lúc trước Trương thị mà có được tấm lòng này, trẫm cũng không đến mức một hơi phế đi nàng.”

Mở miệng ngậm miệng là phu là thê, Âm Lâu nghe mà hãi hùng khiếp vía. Ngày thường không hợp ý nhau, khi muốn nói chuyện với nhau cũng chẳng thể nào có hứng thú, cứ im ỉm chẳng nói gì. Vốn tưởng Hoàng Đế di giá tới đây chỉ là vì chuyện kia, nếu đã phân phó xong rồi thì sẽ không có chuyện tiếp tục ở lại. Âm Lâu mòn mỏi ngóng trông hắn rời đi, nhưng mà hắn lại đi đến giường đất phía nam ngồi xuống.

“Hôm nay chủ tử không luyện đan sao?” Nàng cười hỏi, “Ngày đó nô tỳ từng thấy lò đan qua cánh cửa sổ, quả thực giống hệt như trên bức họa.”

Hắn nói không, ngồi xuống giữa một mảnh vầng sáng, có một loại hàm súc lẫn ôn thuận của văn nhân. Tướng mạo Hoàng Đế quả thực đẹp, sinh ra trong nhà Đế Vương, có một loại ung dung từ tận trong xương cốt, chỉ tiếc phẩm tính không đủ ổn trọng, cả người cũng trở nên chẳng có gì lợi hại.

Chỉ có một kịch bản duy nhất khi ở chung, khó lòng mà tìm ra điểm gì đó tinh diệu thú trí. Ngại với thân phận của hắn, khi nói chuyện cũng chỉ là hỏi một câu đáp một câu, không chỉ Âm Lâu cảm thấy gượng ép, dường như Hoàng Đế cũng không vừa lòng. Giữa bọn họ chính là tử cục, không biết tại sao đã đi đến bước này.

Hoàng Đế cúi đầu vuốt ve túi thơm trên eo, đột nhiên phát hiện ra bên mép có một lỗ hổng, quả thực tựa như thiên hoan địa hỉ mà gọi nàng, “Nàng nhìn xem, túi thơm của trẫm bị thủng một chỗ rồi, nàng vá lại cho trẫm.”

Âm Lâu thò lại gần nhìn, ở ngay chỗ móng vuốt du long có hơi để lộ bên trong, liền quay người ngồi xuống bên giường đất, kéo khay đan lại đây, lục tung lên tìm kim tìm chỉ. Nàng rút ra một bó chỉ vàng tươi ướm thử, cong môi cười nói: “Vừa lúc có màu chỉ phù hợp, đỡ phải đến chỗ Nội Tạo Xử hỏi xin. Chủ tử chịu khó ngồi một lát, cái này không phiền toái, vá lại rất nhanh thôi.”

Nàng mút chỉ xâu kim, tay chân lanh lẹ vê cái nút. Hoàng Đế ở một bên nhìn, tuổi nàng quá trẻ, tóc bên thái dương không sửa sang, không thoa dầu bóng loáng như các phi tần khác, lại hiện ra một nét đẹp non nớt lạ kỳ.

“Nàng kém Âm Các mấy tuổi?” Hoàng Đế chống một khuỷu tay lên cái bàn giường đất hỏi nàng, “Năm nay nàng mười sáu sao?”

Nàng có một đôi con ngươi đen nhánh sáng ngời, dù bị vây trong tường cung trùng điệp cũng chưa từng ảm đạm. Nàng chuyển mắt qua nhìn hắn, vâng một tiếng, nói: “Ăn tết này là mười bảy. Âm Các lớn hơn nô tỳ một tuổi, nàng là tuổi hổ.” Nói xong lại chuyên tâm vá túi thơm cho hắn như cũ, bên mép túi thơm này có một vòng đường viền tơ vàng, xâu kim qua không mấy dễ dàng, nàng đeo cái đê trên tay, hình như là chọc trúng vào khối hương, kim vừa xuyên qua lập tức đâm vào thịt.

Nàng kêu ui da một tiếng, làm Hoàng Đế bị dọa nhảy dựng. Vội vàng xem xét, trên ngón tay mềm mịn kia thấm ra một giọt máu to bằng hạt đậu đỏ, hắn rút khăn tay ra bịt lại cho nàng, nhíu mày nói: “Sao mà bất cẩn thế? Cũng trách trẫm không tốt, tự dưng lại bắt nàng làm cái này. Có đau không? Trẫm gọi người truyền thái y tới.”

Nàng nhoẻn miệng cười: “Kim đâm vào tay đã truyền thái y, người ta đến cũng chẳng biết phải chữa thế nào. Nô tỳ bây giờ đúng là xấu mặt, đã nói không có gì to tát mà cuối cùng lại làm chẳng xong, đã thế còn để thấy máu.”

Giọng nói nàng lơ lỏng, nếu đổi lại là Âm Các, chắc chắn sẽ khóc lóc nỉ non tranh công tố khổ với hắn. Hoàng Đế nắm chặt đầu ngón tay kia, muốn ôm nàng vào lồng ngực, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Tình cảm tựa như hai quân đối chọi, ai rơi vào trước người đó thua. Nếu đã đến nông nỗi này, đành tự nhắc nhở chính mình rằng đã muộn rồi, chỉ còn có thể tranh thủ ưu thế lớn nhất trong một không gian hữu hạn như vậy thôi. Không cần để nàng biết rõ, bởi vì tình yêu chân chính tự có ý chí của mình, sẽ không tự giác mà toát ra trong từng động tác. Lòng nàng đang ở chỗ người khác, khi nào vẫn còn chưa trở về, bao nhiêu lưu luyến của hắn đối với nàng chỉ tổ biến thành động lực cho nàng, thúc đẩy nàng càng thêm không biết kính sợ.

So với bị người ta dùng thế lực bắt ép, chi bằng đánh úp một phen? Cắt đi hai cánh của nàng, chặt đứt đường lui của nàng, đến lúc đó mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện ở lại.

Hắn nói: “Âm Lâu, nàng có từng hận trẫm không?”

Nàng mờ mịt nhìn hắn, “Vì sao lại phải hận ngài?”

“Trẫm từng bắt nàng quỳ trước Phụng Thiên Điện suốt một đêm.” Hắn híp mắt nhìn nàng, “Nàng không ghi hận trẫm một chút nào sao?”

Không có yêu, đương nhiên đến hận cũng là lãng phí cảm tình. Âm Lâu cười, nhưng nụ cười không có độ ấm, “Hoàng Thượng thánh minh chiếu sáng, làm bất cứ chuyện gì đều có cân nhắc, ngày đó nô tỳ lỡ bước, chịu phạt cũng là đúng. Lúc trước nô tỳ cũng từng oán, nhưng qua đi rồi lập tức quên. Tính tình nô tỳ giống như Cẩu gia vậy, cho dù bị đá một cái, tự mình trốn trong góc phòng thương tâm một thời gian, nghĩ thông rồi sẽ lại khỏe lại.”

Chó trung thành với chủ tử nhất, nàng làm được không? Hoàng Đế nhẹ nhàng cười nhạt, buông lỏng tay ra, “Sắc trời không còn sớm, trẫm nên trở về Tây Uyển rồi. Túi thơm này để lại chỗ nàng, hai ngày nữa trẫm lại đến lấy.” Hắn thu khăn lại nhét vào tay áo, xoay người đi thẳng ra cửa.

Âm Lâu thở phào một hơi, coi như là vượt qua rồi. Quay đầu nhìn túi thơm trên bàn giường đất, nàng xách lên ném vào khay đan, nửa ngày nơm nớp có chút mệt mỏi, vặn vặn cổ rồi bò lên giường đất ngủ trưa.

Tháng ngày trong Đông – Tây cung điềm đạm trôi đi, Nội các lại vì chuyện của hồi môn của Hợp Đức Đế Cơ gả thấp mà ồn ào túi bụi.

Đến cuối năm trướng vụ các nơi đều kiểm điểm, không cần phải nói, vẫn là những lời lẽ ấy, quốc khố trống không, tiền là việc cấp bách. Hoàng Thượng huynh muội tình thâm, sớm đã có chỉ thị, của cải đại hôn của Trưởng công chúa không được phép giản lược. Người phía trên nói một câu, người phía dưới cắt đứt cổ. Hoàng Đế không đương gia, nào biết những chuyện củi gạo mắm muối, Hộ Bộ dâng tấu hắn cũng chẳng để ý, chỉ cần biết đây là thể thống nhà trời, phô trương phú quý là không thể bỏ, không thèm quan tâm ngươi lấy tiền từ đâu. Chuyện này đúng là làm khó đám Các lão, không bột đố gột nên hồ, ngươi nhìn ta ta gõ ngươi, bó tay không biện pháp.

Tiêu Đạc ngồi trên ghế uống trà, chờ bọn họ xì xào xong xuôi rồi mới nới, “Phủ đệ Vu Tôn kê biên tài sản, thu được kỳ trân các màu hơn trăm chiếc, 50 vạn lượng bạc trắng, số lượng này không tính là nhỏ, tiền bạc là thứ yếu, quan trọng là thể diện, vẫn mong các vị đại nhân tương trợ.” Hắn quấn khăn tay lụa lau miệng, lông cáo trắng càng tôn lên gương mặt mi thanh mục tú, cười rộ lên không hề có chút sắc nhọn, “Trưởng công chúa là muội muội của lệnh chủ hai triều, thân phận tôn sùng, không ai sánh kịp. Hiện giờ Hoàng Thượng chỉ hôn Nam Uyển, lại là nơi non nước xa xôi ngàn dặm, chủ tử luyến tiếc cũng là có đạo lý. Chư vị đại nhân đều là cánh tay đắc lực trong triều, bây giờ lửa xém lông mày…nói trắng ra là trách nhiệm đều đè trên vai chúng ta. Nhà ta làm quan mấy năm nay, cũng chẳng tích cóp được bao nhiêu, trong phủ còn tồn vài món đồ vật, lát nữa sẽ sai người đưa vào trong kho, cũng coi như là một chút tâm ý của nhà ta đối với Trưởng công chúa. Chư vị đại nhân tùy ý, cống hiến đi một ít, mọi người góp tiền, cắn răng một cái, chuyện này liền qua đi.”

Mọi người nghe vậy thì ủ rũ cụp đuôi, nếu luận về gia sản, các quan lại tai to mặt lớn dưới chân thiên tử, nào có ai trong nhà không có chút đỉnh? Lấy ra một hai vật báu, băng mòn một góc cũng không gây thương tổn gì. Chỉ là có lần thứ nhất ắt có lần thứ hai, nghĩ rồi lại nghĩ, tương lai có khi bị đào rỗng cả quan tài chưa biết chừng, nỗi niềm lo lắng này biết phải nói với ai? Khóc than giả bộ cũng không được, đến con chuột trong nhà ngươi là cái hay đực Đông Xưởng cũng biết, ngày mai ngày kia là có thể kiếm cớ lôi phủ đệ ngươi ra làm vật tế rồi. Nếu Tiêu Đạc đã mở đầu, mọi người cũng không thể nói gì hơn, người ta bỏ được, ngươi dựa vào cái gì mà luyến tiếc? Cắn chặt răng nuốt máu lại, nhẫn nhịn đi!

Cứ như vậy, cuối cùng cũng đến năm mới, dựa theo ý chỉ Hoàng Thượng, đưa dâu vạn dặm của Trưởng công chúa đều đã lo liệu thỏa đáng, chỉ chờ ngày lành vừa đến là có thể vẻ vang xuất giá.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây