Hậu viên Hòa Ninh trăng sáng không cần đèn cũng soi rọi cả một góc, tiếng cười nói lại vang vọng.
Có thể thấy ở chốn hậu cung như thế này, giữa các phi tần có một lần thật tâm ngồi xuống trò chuyện, như vậy trong lòng không tính toán người đối diện thật rất khó thấy được: " Song sinh hoàng tử này của muội bề ngoài không khác, nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn." Hương Diệp khẽ cười nhìn hai hài tử của mình: " Anh nhi tính tình nhút nhát, gặp ai cũng có thể khiến cho y hoảng sợ mà núp sau lưng ca ca.
Còn Tự nhi...!hắn muốn cố gắng trưởng thành hơn để bảo vệ đệ đệ mình." " Các ngươi trong cung chịu nhiều ủy khuất rồi đi." Hương Diệp nghe Lâm Ninh nói giật mình đưa mắt khỏi bàn đá của các hoàng tử bên cạnh trở về: " Muội không phải muốn nói như vậy...!chỉ là...!" " Được rồi." Lâm Ninh dùng những ngón tay thon dài nâng ly rượu lên trước: " Mỗi người một hoàn cảnh, nói chuyện vui một chút, đừng để tâm trạng ngắm trăng của chúng ta đêm nay bị phá hỏng.
Ly này bản cung mời muội!" " Tỷ tỷ nói phải." Ân Ly nghe cuộc nói chuyện bên kia cũng không mấy hứng thú, y ngồi trên ghế, cái đầu nhỏ chỉ vừa đủ qua khỏi chiều cao bàn đá.
Y buồn chán cái gì gọi là ngắm trăng, buồn chán đến mức muốn đập luôn cái mặt lên bàn mà ngủ. " Tiểu Thập." " ...!" Ân Ly ngước mặt xoay sang hoàng y nam tử bên cạnh, Cung Minh Luân không chỉ bề ngoài , hiện tại đến cả giọng nói cũng chẳng mấy phần khác lục hoàng tử năm xưa.
Trước kia Minh Hạo muốn đến gần đều bị y lơ đẹp, bây giờ từ trên người Minh Luân đòi hỏi cưng chìu cũng được đi. " Qua đây nào!"
" Ưm!" Thấy Minh Luân vỗ vỗ trên đùi mình, y liền cười tươi đưa hai tay sang để hắn bồng mình kéo qua ngôi lên chân.
Ân Ly liền biết Minh Luân thấy mình ngồi bàn quá thấp cũng không cần người mang đệm đến, trực tiếp mang mình trở thành đệm ngồi của y. " Bây giờ đủ cao rồi chứ?" Cung Minh Luân nghiêng đầu xuống hỏi, Ân Ly gật gật đầu thích thú thầm nghĩ " Đệm này thật tốt nha." " Đệ cũng muốn ngồi như vậy sao?" Đang chăm chú nhìn hai người kia thân thiết như vậy, Duy Anh nghe Duy Tự nói thì đỏ mặt cúi đầu: " Đệ không phải trẻ con." " Tam đệ." Duy Tự chán ghét hầu hết các huynh đệ khác, vì bọn họ người nào người nấy đều là những kẻ thích thể hiện thân phận thị uy kẻ khác.
Nhưng đại hoàng tử hắn không đến học viện, do đích thân Lâm phi bồi dưỡng không thì đến trực tiếp do hoàng đế chỉ bảo.
Minh Luân thường đều chỉ ở tại Phong Trúc điện của mình, thời gian một tháng đến học viện không quá ba lần.
Chính vậy nên hắn không tiếp xúc nhiều cũng không hiểu rõ tính tình ra sao: " Đại ca?" " Lần trước đến học viện, đã nhìn qua học vấn của ngươi không tồi.
Ta cũng muốn một lần cùng ngươi đối trả đôi chút." Duy Tự cho dù thật hiểu biết nhiều, tư duy không tệ nhưng ít thể hiện.
Lần trước mặt Minh Luân bị thái phó gọi tên luận bài cũng chỉ dùng lời tạm xem đạt tiêu chuẩn, cách nào khiến Cung Minh Luân để mắt, nói đến còn cho rằng hắn đang dùng lời lẽ chế nhạo mình: " Đại ca nói đùa rồi, đệ học tài kém cỏi, không dám cùng huynh so sánh."
" Kém cỏi?" Minh Luân tuy nói chuyện cùng Duy Tự nhưng mắt lại hướng bàn tay nhỏ xíu muốn nắm lấy ly rượu của mình, hắn nhanh cầm ly để chỗ xa hơn cũng khẽ thật nhẹ như cái lá phớt qua lên tay nhỏ để cảnh cáo: " Câu từ sắc bén ẩn dưới lời nói tầm thường, mỗi lần như vậy vừa đúng không nặng cũng không nhẹ thu mình.
Nói ngươi kém thật không biết trong huynh đệ ta sẽ có mấy người tài giỏi đây." Ân Ly muốn lựa khi Minh Luân không chú ý nếm mùi rượu một lần, cho dù bị phát hiện cũng như hài tử đang nghịch phá thôi.
Vậy mà đương nhiên bị phát hiện thật, y thu tay về nhìn đĩa kẹo ngọt được đặt đến nơi ly rượu bị lấy đi vừa rồi " Kẹo gì chứ, cũng không phải muốn ăn." Không ngờ bị nhìn thấu Duy Tự nghiêm mặt không nói, Duy Anh tâm tư đơn giản không nghĩ nhiều hai vị ca ca đang nói cái gì.
Y chồm người lên muốn bóc lấy bánh ngọc liên ( nếp gói hạt sen, cái này ta tự nghĩ thôi, có không thì không biết )phía xa, đúng lúc nhận ra thập hoàng tử cũng đang chỉ chiếc bánh cuối cùng trên đĩa: " A...!" " Tiểu Thập muốn ăn sao?" Ân Ly vẫn chưa kịp gật đầu hay lắc đầu thì Duy Tự đã khẽ lên tiếng nhắc nhở đệ đệ: " Duy Anh." " Nhưng...!" " Nghe lời, chờ một lát ngươi cũng không mất thứ gì." Chờ cung nữ mang lên thì không sao, nhưng rõ ràng là y muốn trước nhưng vẫn phải nhường lại.
Duy Anh không vui không phải vì ăn trước hay sau, mà không vui vì Duy Tự lần này không những không giúp mà còn khiến y chịu thiệt, nghĩ nên không rút tay lại khó chịu nhìn Ân Ly. " Duy Anh." " A...!" Ân Ly kêu một tiếng kéo kéo áo Minh Luân, y chỉ tay đến bánh trung thu chưa ai động đến trên bàn.
Đồ thái hậu ban tặng đương nhiên không tương đồng những thứ còn lại trên bàn đá, tự nhiên ai cũng nhường nhịn không động tay trước.
Ân Ly chỉ là vô tình không muốn tranh với Duy Anh mà đổi hướng tay chỉ, trúng ngay loại tốt này. " Được rồi." Minh Luân xoa xoa đầu đệ đệ của mình, y còn biết nhường nhịn như vậy thật khiến người khác thương yêu.
Hắn gắp một phần bánh trung thu đã cắt nhỏ cho Ân Ly, y tay vẫn chưa dùng đũa lại cầm luôn bằng tay không cắn lấy. Giống như phần thắng thuộc về mình, Duy Anh tự nhiên mang bánh ngọc liên cho vào chén.
Y không ngờ lại bị ánh mắt tức giận của Duy Tự nhìn đến sợ hãi, cuối cùng cũng không động đến bánh mà buông đũa ngồi im. " Tứ đệ không hiểu chuyện, đại ca xin đừng trách y." " Không sao, tứ đệ thích ăn có gì không phải.
Một lát cung nữ sẽ lại mang đến, tiểu thập chờ một hồi là được." Vừa rồi có những gì đều vào mắt hai vị nương nương bên cạnh, Hương Diệp có chút đỏ mặt nhưng không có trách cứ Duy Anh.
Y tuy cùng Duy Tự chín tuổi nhưng tâm tình lại trẻ con, lần đầu tiên thấy ca ca không lo mình mà còn nghĩ cho người khác đương nhiên không muốn nhường: " Tỷ tỷ." " Không có gì, chuyện của tiểu bối chúng, muội không cần để tâm." Hương Diệp mỉm cười: " Thập hoàng tử tuổi nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, muội cũng chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy, quả thật rất đáng yêu." " Vậy sao?" Nghe cục bông nhà mình được khen Lâm Ninh miệng giật giật muốn cười lên đến mang tai, nàng vẫn cố giữ vẻ mặt điềm đạm nói: " Không bằng sau này có thời gian muội có thể đưa tam, tứ hoàng tử đến chơi." " Được sao ạ?" " Tiểu Ly nhìn ra cũng thích hai hoàng tử của muội, tránh việc gần đây Tiểu Luân bận đến tối mắt khiến y buồn chán không có người chơi cùng.
Ít nhiều cũng là huynh đệ với nhau, để các hoàng tử có thêm tình cảm thân thiết cũng tốt." " Vâng tỷ tỷ." Hương Vu cung trong ngoài đều khiến người người xem thường, dù sao xuất thân của Hương Diệp cũng là cung nữ thấp hèn không có người hậu thuẫn.
Có thể cùng Lâm phi nhiều người kiên dè kết thân, nàng cũng có thể tránh đi nhiều tai họa từ các phi tần khác. " Tiểu thập, làm sao vậy?" Bên này vừa nghe tiếng lo lắng của Minh Luân, Lâm Ninh lập tức đứng lên đi sang.
Thấy Ân Ly nhăn nhăn gương mặt nhỏ ôm bụng, nàng hoảng hốt: " Tiểu Ly?" Ân Ly không biết vì cớ gì bụng đau nhói, y ôm cứng bụng mình lắc lắc đầu: " A...!a!" " Tiểu Ly, đau bụng sao? Ngươi đừng có dọa mẫu phi sợ." " Thập hoàng tử có phải ăn trúng cái gì không?" Hương Diệp vừa nói thì cũng nhận ra lời mình có gì đáng ngờ.
Tất cả ánh mắt hướng đến đĩa bánh trung thu trên bàn: " Bánh?" " Bánh có vấn đề?" Nghe Minh Luân lạnh giọng, Hương Diệp lo sợ đến tay chân run rẩy: " Làm sao có thể do bánh, đây là thái hậu ban." " Tiểu Ly." Nghe tiếng kinh hoảng của Lâm Ninh, Ân Ly nhận ra màu đỏ tươi rơi trên y phục trắng của mình thật đẹp mắt.
Mới nghĩ đến đó thì bụng kịch liệt đau hơn, một ngụm máu trong miệng trào ra khiến y chính mình dọa sợ: " A!" " Tiểu thập...!mau gọi thái y." Nghe tiếng la hét xôn xao, Ân Ly chẳng còn phân biệt được là tiếng của người nào.
Y cứ như vậy toàn thân vô lực rồi không còn biết gì nữa..