" Thất ca, huynh suy nghĩ cái gì vậy?" Ly Lung nhìn vẻ thất thần của Minh Hòa mà lo lắng, không biết ca ca mình đi đâu trở về đã trở nên kỳ lạ đến vậy, ngay cả bài lão sư giao cũng chỉ mới vài chữ.
Y chủ động thay mực đã gần khô hết cho hắn: " Huynh vẫn chưa ăn gì phải không? Hay là ăn một chút rồi lại suy nghĩ tiếp, biết đâu ăn no rồi sẽ thật nhanh làm được bài." " Đủ rồi." Cung Minh Hòa tức giận lớn tiếng quát đệ đệ: " Đồ vô dụng ngươi muốn làm cái gì cũng đừng phiền đến ta." " Thất ca...!" Đột nhiên bị mắng khiến Ly Lung giật mình làm đổ mực ra bẩn cả trang giấy trắng, gương mặt nhỏ trắng bệt đầy hoảng sợ.
Ly Lung vội vàng dùng tay áo lau đi, chỉ là càng lau thì vết bẩn lại càng rộng: " Đệ...!đệ không cố ý đâu, xin lỗi...!" " Chỉ cần nhìn ngươi đã thấy chướng mắt, cút đi cho ta." Tức giận Minh Hòa dùng chân đạp đệ đệ thật mạnh khiến y té nhào ra phía trước, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của y lại bắt đầu chảy ra nước mắt lại càng khiến hắn thêm chán ghét: " Ngươi khóc cái gì, thứ đồ vô dụng như ngươi ngoài việc khóc lóc ra còn có thể làm gì khác hay không?" " Thất ca, huynh quá đáng." Ly Lung cho rằng mình không có làm cái gì sai, không những bị đánh còn bị mắng, y ôm mặt òa lên khóc: " Huynh đánh ta, ta sẽ nói lại với tam ca...hu hu!" " Tam ca?" " Hức...!" " Ngươi gọi tam ca, tam ca nghe thật suông miệng." Minh Hòa nắm cổ áo Ly Lung kéo lên, dọa cho y nghẹn xanh mặt, khóc cũng không ra tiếng: " Ngươi có biết vì ai chúng ta mới phải sống cuộc sống như bây giờ? Không những trở thành hoàng tử thừa tự cho một phi tần có xuất thân là cung nữ thấp hèn, thậm chí bị con của ả xem thường, ngươi như vậy còn dám nhận kẻ thù làm người thân?" " Sao...!sao huynh có thể nói mẫu phi như vậy....!người rất là tốt...!tốt." "Ngươi thì hiểu cái gì? Ta nói cho ngươi biết, mẫu phi thật sự của chúng ta đang phải chịu đựng sự lạnh lẽo nơi lãnh cung kia.
Người như vậy đều là do mẫu tử chúng, Lâm phi, Cung Minh Luân và cả Cung Ân Ly hãm hại.
Nếu không phải do chúng ganh quyền đoạt lợi, bày mưu khiến cho phụ hoàng nhốt mẫu phi vào lãnh cung, ta và ngươi cũng không cần phải bị kẻ khác xem thường như bây giờ." " Huynh nói bậy, họ đều rất tốt với đệ...." " Khốn kiếp." Vừa mắng Minh Hòa lại mạnh chân đạp vào bụng Ly Lung thêm một cái khiến y té lăn ra đất: " Nhớ cho ta, mẫu phi thật sự của chúng ta bảy năm qua đi đang phải sống như chết tại lãnh cung, người chờ đợi chính là đợi một ngày ta khiến tất cả chúng đều phải trả giá cho những gì mình đã làm, khi ta đường đường chính chính đưa người ra khỏi đó.
Ngươi nhớ cho rõ, ai mới thật sự là người thân của mình." Ly Lung vừa đau vừa sợ, y cắn hai bờ môi của mình để không phát ra tiếng khóc.
Cửu hoàng tử khi lên năm đã do Hương phi nuôi dưỡng, nàng tuy không phải mẫu tử ruột thịt nhưng đối với y không chỗ nào thiếu sót.
Y đương nhiên không thể quên mẫu phi của mình bị giam nơi lãnh cung, cũng hy vọng một ngày hoàng đế sẽ thả người ra ngoài.
Chỉ là ký ức và tình cảm về nàng so với Hương phi thật quá ít, không giống Cung Minh Hòa luôn nuôi thù hận, y lại chỉ muốn được tiếp tục sống cùng những huynh đệ khác vui vẻ như vậy. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- " Hoàng thượng, nô tài to gan quấy rầy." Bóng trăng lên cao, Thái Dương điện đã tắt đèn từ lâu.
Hoàng đế như vậy tưởng đã ngủ say, nhưng chỉ với tiếng nói dù là trong đêm lặng vẫn vô cùng nhỏ hắn cũng đã tỉnh giấc. Không vội động người, Minh Hạo liếc mắt nhìn sang Ân Ly nằm ngay cạnh mình.
Hắn đắp lại chăn cho y mới thật thận trọng vén màn lụa rời giường tránh để người bị đánh thức. " Hoàng thượng." Chờ đợi bên ngoài hồi lâu mới nhìn thấy Hoàng đế ra ngoài, vẫn chưa kịp nói thêm lời nào đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của hắn.
Tôn Qùy liền hiểu hoàng đế không muốn mình làm ồn giấc ngủ của thập hoàng tử, vậy liền cúi mình theo sau hắn ra chính sảnh.
Đợi đến khi Minh Hạo ngồi đến trên ghế Tôn Qùy mới dám lên tiếng: " Hoàng thượng, có mật tin cấp báo.
Chuyện này không thể để lâu." Minh Hạo nhìn thấy được vẻ lo lắng của tên công công lúc nào cũng mặt mày không đổi sắc này, hắn chỉ ngắn gọn hai chữ: " Nói đi." " Kinh Bắc Vương...!muốn làm phản." Vừa lên tiếng đã thấy hoàng đế như thế nào khó xem, hắn như vậy không nói nhưng rõ là đang vô cùng tức giận: " Hoàng thượng." " Nói rõ hơn."
" Kinh Bắc Vương thời gian này dường như thật sự có qua lại cùng người Thương Lăng, sau đó còn phát hiện Vương gia cho người gấp rút rèn đúc vũ khí và huấn luyện kỵ binh, thêm vào đó phía sau đã bí mật chiêu được một số tướng sĩ có tài để rèn luyện binh sĩ." Hoàng đế trầm mặt hồi lâu mới lạnh giọng: " Những thứ này đều là thật." " Đều đã được xác minh là thật, tuy nhiên đó chỉ là phỏng đoán do mật thám báo về, vẫn chưa có gì chắc chắn Kinh Bắc Vương làm vậy vì có ý đồ làm phản." Tôn Qùy không đợi Minh Hạo kịp nghi ngờ đã nói tiếp: " Vương gia cùng hoàng thượng thật sự đã có nhiều hiềm khích khó giải, nhưng nô tài thật không mong rằng ngài ấy sẽ đối đầu với hoàng thượng.
Con người Vương gia thật ra...!" " Điều đó không cần ngươi phải nói ra." " Hoàng thượng?" Không nghĩ Hoàng đế đối với những hành động đáng ngờ của Kinh Bắc Vương lại tiếp nhận nhanh như vậy: " Người tin tưởng Vương gia sẽ không phản bội mình." " Với thân phận vương gia nắm giữ một cõi, hắn không những mang huyết thống hoàng tộc còn sở hữu Vân Ấn.
Hắn đương nhiên sẽ có thể phản bội lại trẫm." " Vậy...!" Hắn nói như chế nhạo: " Nếu có cơ hội hắn e rằng còn không muốn nhanh chóng kéo quân đến để hỏi tội trẫm, tuy nhiên nói Minh Khiêm thông đồng cùng ngoại tộc để mưu phản, điều này rất khó để tin là thật." " Hoàng thượng." Những lời của Hoàng đế còn cho rằng hắn thật sự không ra tay cùng Kinh Bắc Vương, nhưng Tôn Quy dường như nhận ra ánh mắt lạnh lùng của hắn trong mười năm trước khi Ân Ly ra đời kia lại một lần hiện lên: " Người như vậy thật sự sẽ tìm hiểu rõ nguyên nhân? Ít nhiều vương gia cũng là huynh đệ ruột thịt của người." " Cho dù là như vậy." Hoàng đế nhếch môi cười: " Ngươi cho rằng tin tức lớn này người của ta có thể phát hiện ra và báo tin về, vậy có thể qua mặt những lão đại thần kia hay sao?" Tôn Qùy nhận được mật báo đã liều một mạng đến tìm hoàng đế lúc đêm khuya, hắn chính là muốn dựa vào sự trọng dụng của hoàng đế với mình và cả tình nghĩa huynh đệ với Minh Khiêm để cầu xin, hắn nghĩ đã lập tức quỳ xuống: " Xin hoàng thượng hãy cử đại hoàng tử đi điều tra, biết đâu vẫn còn có nguyên do khác." " Chỉ vì từng có một lần gặp mặt hắn tại Hằng Dương lúc Thương Lăng có biến động, như vậy đã tạo thành cái cớ để đám đại thần đó nắm lấy.
Đừng nói có thể cử người đi điều tra, tin tức hắn rèn luyện vũ khí, chiêu mộ nhân tài huấn luyện kỵ binh kia, bao nhiêu đó không những khiến Cung Minh Luân mất tư cách trở thành người kế vị, có thể còn trở thành lý do chính đáng để chúng ghép thành tội chết." \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Haa!" Ân Ly lúc Minh Hạo vừa rời giường thì cũng bị đánh thức, y vô cùng hoang mang và lo sợ khi nghe lén họ nói chuyện.
Hiện tại đại thần trong triều hầu hết đều theo phía Đinh gia, hết lòng đề bạc thất hoàng tử Cung Minh Hòa.
Nếu để họ lấy cớ Minh Luân cấu kết tạo phản chắc chắn sẽ bị dồn vào chỗ chết. Điều Ân Ly lo sợ không chỉ vậy mà còn có Minh Khiêm, y hiểu con người Minh Hạo rất rõ.
Hắn không phải con người tuyệt tình đến mức có thể ra tay với đệ đệ, nhưng tình thế hiện tại thì tất cả đều chứng minh Kinh Bắc Vương muốn mưu phản.
Cho dù thật sự không đến mức phải đổi mạng, nhưng không thể tránh khỏi huynh đệ tương tàn.
Điều quan trọng nhất là y cũng tin tưởng Cung Minh Khiêm không hề có ý muốn cướp ngôi soán vị. " Ân nhi." Trở lại giường vờ như mình vẫn ngủ, nghe tiếng gọi khẽ của Minh Hạo y vẫn làm như không biết gì, chờ đợi hồi lâu mới thấy hắn nằm xuống lại kéo mình ủ trong ngực.
Cảm nhận hơi ấm trong vòng tay hắn, cái hôn nhẹ lên tóc, khi nghe giọng nói hắn lại một lần vang bên tai gọi tên mình, y chợt cảm thấy trong lòng nhói lên đau đớn. " Huyền Kỳ.".