Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

119: Chủ động


trước sau

Lục Uyển Đình buông hộp bưu kiện, tiếp nhận trà nhấp một ngụm, hương vị trà hoa nồng đậm thấm vào ruột gan, Lục Uyển Đình bưng tách trà đánh giá một vòng trên bàn làm việc Kỳ Thanh.

Trên bàn làm việc, đặt hai khung ảnh chụp chung của hai người, ánh mắt Lục Uyển Đình nhìn đến tấm ảnh chụp hôn môi kia, nở nụ cười, lẩm bẩm nói nhỏ, "Vợ của tôi thật là đẹp."

Trong văn phòng rất an tĩnh, trợ lý Hoa đứng ở bên cạnh cô, nghe được Lục tổng nhỏ giọng nói, đối với góc nghiêng ôn nhu của Lục tổng, tâm thiếu nữ của trợ lý Hoa ngo ngoe rục rịch, "Lục tổng, lúc Kỳ tổng đặt ảnh chụp lên bàn, cũng nói y chang như vậy."

Lục Uyển Đình thu nụ cười, quay đầu nhìn về phía một bức ảnh khác, trên ảnh chụp là các cô ôm nhau, Lục Uyển Đình nhớ tới Kỳ Thanh nói trừng phạt.

"Trợ lý Hoa, cái bưu kiện này chỉ là mấy cái khăn lông sao?" Ánh mắt Lục Uyển Đình dừng ở trên bưu kiện chuyển phát nhanh, cô hoài nghi Kỳ Thanh mua vật dụng hàng ngày không phải vật dụng hàng ngày bình thường, lúc trợ lý Hoa nói cho cô chỉ là mấy cái khăn lông, cô không có hoài nghi.

Hiện tại, thì lại có chút nghi vấn.

"Kỳ tổng nói như vậy." Trợ lý hoa nhìn bưu kiện, "Lục tổng, có phải ngài muốn xem đồ vật ở trong đó đúng không?"

Nói thật thì cô cũng tò mò không biết Kỳ tổng mua khăn kiểu gì.

Lục Uyển Đình cân nhắc câu trả lời với trợ lý Hoa, trong lòng có đáp án, "Nếu em ấy đã nói là khăn lông, thì chính là khăn lông, cũng không có gì khác."

"Cô đi làm việc đi, tôi ở đây chờ em ấy." Lục Uyển Đình đuổi trợ lý Hoa đi, biến chỗ này thành tập đoàn Lục Thị của cô, thoải mái mà ngồi xuống chỗ của Kỳ Thanh, chờ Kỳ Thanh mở họp.

Mở xong cuộc họp nhỏ, Kỳ Thanh không biết Lục Uyển Đình đến công ty mình, cho nên không có gấp mà trở về văn phòng, ở lại phòng họp nói chuyện với Lưu Ngâm, làm cho những người khác đi trước.

Lưu Ngâm tựa trên bàn, sắc mặt nhẹ nhàng hỏi "Kỳ tổng, có chuyện gì sao?"

Bộ phận nghiên cứu không có tổng giám, chức vụ cao nhất chính là giám đốc mà cũng là người này, Kỳ Thanh dựa vào ghế, "Cơ cấu công ty hiện tại không theo kịp với sự phát triển của công ty, tôi tính toán tổ chức lại bộ máy của bộ phận nghiên cứu, về sau bộ phận nghiên cứu sẽ đổi thành trung tâm nghiên cứu. Hiện tại, các nhân viên bộ phận nghiên cứu sẽ tách ra làm ba bộ phận khác nhau, cậu cảm thấy như thế nào?"

Vừa nghe việc chính sự, Lưu Ngâm buông cái máy tính trên tay, kéo ghế ra ngồi xuống, "Việc nghiên cứu luôn dựa vào theo dự án để phân chia nhân viên làm việc, nếu chia thành ba tổ riêng, chỉ sợ không đủ nhân viên."

"Ân." Kỳ Thanh gật đầu, "Cho nên, cậu tranh thủ thời gian sửa chữa lại cơ cấu của trung tâm nghiên cứu đưa cho tôi, đính kèm với tư liệu về các nhân viên hiện tại, tính cách như thế nào, am hiểu việc gì, đã từng làm dự án nào, càng chi tiết càng tốt."

Trách không được giữ một mình hắn ở lại nói chuyện, đây chính là ý bảo hắn làʍ ŧìиɦ báo, thu thập tư liệu của cấp dưới, Lưu Ngâm lĩnh mệnh, "Vâng, Kỳ tổng."

"Được, trở về đi." Kỳ Thanh nhìn đồng hồ, đứng lên, "Làm xong gửi đến hòm thư của tôi nhé."

Sắp đến 12h, Tiểu Lương sẽ đến đây đón cô đến Lục Thị, từ phòng họp đi ra, Kỳ Thanh mang theo nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng uyển chuyển mà đi về văn phòng mình.

Trợ lý Hoa không có ở vị trí làm việc, cửa văn phòng cô rộng mở, trong lòng Kỳ Thanh giật mình, nếu người đến là Tiểu Lương thì trợ lý Hoa sẽ không để người vào trong văn phòng.

Người chỉ có thể vào văn phòng cô, chỉ có thể là Lục Uyển Đình.

Nghĩ đến chuyện Lục Uyển Đình ở trong văn phòng mình, ở chung với hộp bưu kiện, tim Kỳ Thanh muốn nhảy lên tới cổ họng.

Cô bước vội đi qua, vào cửa thấy Lục Uyển Đình bưng ly trà thư thái ngồi ở trên chỗ của cô, thấy cô, khoá miệng cong lên, lộ ra nụ cười.

"Mở họp xong rồi sao?" Lục Uyển Đình buông tách trà, ôn nhu cười với cô.

" Ân, mới xong."

Kỳ Thanh nhìn thấy bưu kiện trên bàn mình, cô nhớ rất rõ, lúc cô đi ra khỏi văn phòng đặt ở trên mặt bàn, từ xa nhìn qua, trên hộp bưu kiện băng keo còn dán lại, không có dấu hiệu bị mở ra, Kỳ Thanh ổn định tâm lý, bước chân vẫn nhanh như cũ mà đi qua.

Đi đến trước mặt Lục Uyển Đình, đem đồ vật trong tay tuỳ tiện ném lên bàn, bổ nhào lên ghế ôm lấy Lục Uyển Đình.

Cô hôn hôn môi Lục Uyển Đình, cười hỏi, "Không phải nói Tiểu Lương đến đây đón em sao? Sao chị lại tự đến đây?"

Lục Uyển Đình ôm lấy eo cô, làm cô ngồi ở trên đùi mình, "Nhớ em."

Chẳng qua mới tách ra mấy tiếng, mà cảm giác như tách xa nhau mấy năm vậy.

Lục Uyển Đình ôm lấy mặt Kỳ Thanh, dịu dàng mà vuốt ve, "Em có nhớ chị không?"

Liếc mắt đưa tình, đôi mắt gợi du͙ƈ vọиɠ trong cơ thể người khác, Kỳ Thanh khoanh tay ôm lấy cổ Lục Uyển Đình, đôi môi đến bên tai Lục Uyển Đình nhẹ nhàng lại khiêu khích nói, "Có, em cũng nhớ chị."

Một nụ hôn nhỏ rơi bên vành tai, Lục Uyển Đình cong môi cười, ánh mắt lại nhìn đến bưu kiện ở trên bàn, vén tóc ra sau tai Kỳ Thanh, ánh mắt châm chọc nhìn Kỳ Thanh, "Nghĩ đến chuyện trói chị lại rồi dùng roi trừng phạt sao?"

Có tật giật mình, cơ thể liền rùng mình, cảm giác được bàn tay ở sau lưng cô đang tiến vào trong áo, Kỳ Thanh khẩn trương nắm lấy vạt áo Lục Uyển Đình, "Cửa còn mở, trợ lý Hoa có thể vào mọi lúc."

Mắt Lục Uyển Đình nhìn ra cửa, cũng không có chút lo lắng nào sợ người khác thấy hai người thân mật, "Em còn chưa trả lời vấn đề của chị." Tay Lục Uyển Đình đặt lên bàn, nhẹ gõ gõ mất tiếng, "Đồ bên trong hộp, là vì chị mà chuẩn bị sao?"

Cô giả vờ như cái gì cũng biết, làm trong lòng Kỳ Thanh rối bời, Kỳ Thanh mạnh miệng, "Trong bưu kiện này, chỉ là mấy đồ vật dùng hàng ngày, chỉ là mấy cái khăn lông mà thôi."

" Ân, vật dùng hàng ngày." Lục Uyển Đình cười lặp lại lời nói của Kỳ Thanh, cố ý gằn từng chữ một "Vật...dùng...hàng...ngày."

Mặt Kỳ Thanh đỏ lên, Lục Uyển Đình cười nguy hiểm hơn, nụ cười này của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh quá hiểu, nếu trong bưu kiện kia thật sự là khăn lông, cái vật dùng hàng ngày theo lời nói của Lục Uyển Đình, cũng sẽ có ý khác.

Trợ lý Hoa từ khu pha nước quay lại, mang trà mới vào văn phòng, nhìn thấy Kỳ tổng ngồi trên đùi Lục tổng, nhất thời không biết nên làm sao, sững sờ tại chỗ vài giây, mới phản ứng lại, nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng, thuận tay giúp các cô đóng cửa lại.

Trợ lý Hoa vỗ vỗ ngực, thiếu chút nữa a, thiếu chút nữa cô phá hỏng chuyện của Kỳ tổng và Lục tổng.

Kỳ Thanh nhìn đồng hồ, nói sang chuyện khác, "Đến giờ ăn cơm rồi."

Lục Uyển Đình hôn hôn lên khoé môi Kỳ Thanh, nói chuyện khiêu khích, "Tiểu Kỳ tổng có ăn chị hay không?"

Ở trong văn phòng ăn Lục Uyển Đình?

Ngọn lửa trong cơ thể lập tức được châm lên, đốt cháy đến lồng ngực Kỳ Thanh, cô thật sự muốn khoả thân ôm lấy Lục Uyển Đình mà không có sự ngăn trở nào.

"Được nha." Kỳ Thanh nhéo nhéo cằm Lục Uyển Đình rồi lại hôn lên, mắt thoáng nhìn hộp bưu kiện, từ trong ngực Lục Uyển Đình đứng lên, "Lục tổng, phiền chị đi khoá cửa."

Cô cầm lấy dao rọc giấy, quay sang nói với Lục Uyển Đình, "Em đi mở bưu kiện ra, để cho chị xem bên trong vật dùng hàng ngày là cái gì."

Lục Uyển Đình do dự rồi gật đầu đồng ý.

Cô đứng dậy, Kỳ Thanh dùng ba phác rạch băng keo, rất nhanh mà mở được bưu kiện.

Lục Uyển Đình khoá cửa cẩn thận, Kỳ Thanh từ trong bưu kiện lấy ra một hộp, một cái còng tay bạc xuất hiện trước mặt Lục Uyển Đình.

Kỳ Thanh cầm lấy cái còng tay đi đến chỗ của Lục Uyển Đình, mục đích rất rõ ràng viết ở trong ánh mắt, Lục Uyển Đình rất bình tĩnh thong dong nhìn Kỳ Thanh, "Em muốn dùng cái này khoá chị lại?"

Kỳ Thanh bắt lấy cánh tay Lục Uyển Đình, cạch một tiếng, khoá lại tay phải của Lục Uyển Đình, "Đúng vậy."

Cô bắt lấy tay trái của Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình giơ tay tránh né, tay phải vừa chuyển, thoát ra khỏi tay Kỳ Thanh, lại bắt lấy tay trái Kỳ Thanh, cạch một tiếng... tay trái của Kỳ Thanh còng lại chung với tay phải của Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình cười nhấc nhấc lên, "Còng bên nhau rồi." Cô ôm lấy Kỳ Thanh nghiêng đầu hôn lên đôi môi kia, tay trái của Kỳ Thanh bị hai tay cô bắt chéo đưa ra sau lưng.

Còng tay được làm bằng kim loại mang theo sự lạnh lẽo cọ xát vào cổ tay, sinh ra một loại cảm giác vừa bất an lại vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Lục Uyển Đình hôn lúc dịu dàng lúc nhiệt tình, Kỳ Thanh nắm lấy góc áo Lục Uyển Đình, bị Lục Uyển Đình dẫn dắt đến bên sô pha.

Phía sau đầu gối đụng vào sô pha, Kỳ Thanh ngã ngồi xuống sô pha, tay trái cô đang còng vào tay phải Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh ngã xuống sô pha kéo theo Lục Uyển Đình ngã xuống người cô, Lục Uyển Đình dùng tay trái chống đỡ trên sô pha, để giảm xóc.

Nụ hôn vừa mới bị chia lìa giờ lại tiếp tục triền miên bên nhau, Lục Uyển Đình ngồi trên đùi Kỳ Thanh, tay trái sờ soạng cởi bỏ nút áo của Kỳ Thanh, đôi môi cô đang thưởng thức cánh môi kia dời đến bên tai Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình ở bên tai Kỳ Thanh cười thầm thì, "Chúng ta thử tay trái thử xem?"

Kỳ Thanh thở dốc, đối diện với ánh mắt đang muốn ở đây ăn cô sạch sẽ của Lục Uyển Đình, nhẹ giọng xin tha, "Uyển Đình, em sai rồi, cái này không chơi được."

Lục Uyển Đình nhấc tay phải, tay Kỳ Thanh cũng theo đó mà bị nâng lên, Lục Uyển Đình thì ngược lại cảm giác chơi rất tốt, hôn hôn vành tai Kỳ Thanh, "Không, chơi rất vui." Tay phải của cô mang theo tay trái Kỳ Thanh chậm rãi đi xuống tìm kiếm gì đó ở phía dưới.

Lục Uyển Đình cũng không có làn càn lắm, chơi trong chốc lát rồi ôm Kỳ Thanh đứng lên, vì hai tay hai người bị còng với nhau, cho nên hai người đi đâu cũng phải đi theo, hai chân Kỳ Thanh nhũn ra, dựa vào trong ngực Lục Uyển Đình mà thở dốc.

Chìa khoá ở trong hộp, Lục Uyển Đình lấy chìa khoá, trước tiên là mở giúp Kỳ Thanh.

Cổ tay bị ma sát cho nên có một vết màu đỏ nhạt, Lục Uyển Đình cúi đầu giúp cô thổi thổi, dịu dàng mà xoa lên đó, Kỳ Thanh dựa vào trên bàn, "Chị đã đáp ứng em không có phản kháng."

"Chị không có phản kháng mà." Lục Uyển Đình nghiêm túc phản bác. "Chị rất ngoan ngoãn để cho em còng tay phải lại."

Kỳ Thanh không cao hứng, Lục Uyển Đình cười xoa xoa tóc cô, "Buổi tối về nhà, em nói gì chị cũng sẽ nghe."

Kỳ Thanh mới không tin lời nói của Lục Uyển Đình, "Lần trước, chị còn nói để cho em nằm trên."

Phụ nữ xinh đẹp, nói chuyện không thể tin được.

Mắt Lục Uyển Đình nhìn tay phải Kỳ Thanh, ngón tay dài thon gọn, móng tay cắt rất sạch sẽ, "Chị không làm em thoải mái sao? Sao em vẫn luôn muốn nằm trên nhỉ."

Lục Uyển Đình sao có thể không xấu hổ mà hỏi như vậy?

Kỳ Thanh che mặt, cự tuyệt trả lời.

Lục Uyển Đình cúi đầu, nâng tay phải Kỳ Thanh lên, đôi môi cô hôn lên mấy ngón tay kia, ôn nhu nhìn Kỳ Thanh, "Tay tiểu Kỳ tổng thật đẹp, chị rất chờ mong."

Chỗ bị hôn qua có chút tê dại, Kỳ Thanh nhìn chính tay mình, thuận tay mà vuốt ve đôi môi Lục Uyển Đình, đầu ngón tay thử tiến vào trong miệng tìm kiếm gì gì, Lục Uyển Đình hơi mở miệng, mút nhẹ lấy ngón tay cô.

Kỳ Thanh còn muốn xâm nhập vào bên trong, thì đã bị Lục Uyển Đình cắn nhẹ, đem tay cô bỏ ra, "Ngoan, buổi tối về nhà rồi chơi tiếp, chúng ta đi ăn trưa trước đi."

Kỳ Thanh đỏ mặt đồng ý.

Cô quyết định tin tưởng Lục Uyển Đình một lần nữa.

Thu thập hộp bưu kiện lại, Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình đi ra ngoài ăn trưa.

Hai người chọn một nhà hàng Nhật, lái xe cũng không quá xa.

Sau đó về lại công ty, Lục Uyển Đình vẫn không rời đi, đi theo Kỳ Thanh cùng nhau lên lầu, Kỳ Thanh kinh ngạc, "Chị đưa em lên lầu à?"

Lục Uyển Đình ấn nút đóng đóng cửa thang máy lại, "Buổi chiều không có lịch trình gì, chị muốn ở cùng em." Cô ôm lấy Kỳ Thanh, mặt mày ôn nhu "Có thể chứ?"

"Đương nhiên là có thể." Kỳ Thanh không cần suy nghĩ đã lập tức đáp ứng.

Lục Uyển Đình nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đề tài đột nhiên vừa chuyển "Người bên Song Hoa khi nào đến?"

"Cái gì?" Sự chuyển biến này quá nhanh, Kỳ Thanh sửng sốt một chút.

"Giám đốc Song Hoa buổi chiều không phải sẽ đến công ty sao?" Lục Uyển Đình nghiêm túc.

Có người dám dòm ngó phu nhân nhà cô, cô phải đến xem mới được.

"Sao chị lại biết?" Ánh mắt Kỳ Thanh có chút phức tạp nhìn Lục Uyển Đình.

Lục uyển Đình nghiêm túc mà nói, "Chị nhìn thấy lịch làm việc của em, gần đây em với giám đốc Hoa số lần gặp nhau rất nhiều." Thang máy mở cửa, Lục Uyển Đình nắm lấy tay Kỳ Thanh đi ra thang máy, "Chiều nay, lại lần nữa hẹn gặp."

"Bọn em đều nói chuyện hợp tác thôi." Bên ngoài thang máy không có người, Kỳ Thanh hôn hôn lên gương mặt đang ghen bóng ghen gió của Lục tổng, "Buổi chiều, cô ấy đến công ty, không phải gặp em mà là tổng giám Hồ."

Kỳ Thanh lén nhéo nhéo ngón tay Lục Uyển Đình, trêu ghẹo, "Lục tổng, chị ghen thật là đáng yêu nha."

Mắt thấy mình bị đùa giỡn, Lục Uyển Đình dừng chân lại, ở bên tai Kỳ Thanh thở nhẹ ra, lại nói lời câu dẫn người khác, "Ở trên giường, phản ứng của chị càng đáng yêu hơn nha."

Kỳ Thanh: "....."

Hiện tại, cô không muốn làm việc, cô muốn cùng Lục Uyển Đình đi về nhà.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây