Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

195: Chương 209


trước sau

Thời gian để cho hai người thân mật không nhiều lắm, Lục Uyển Đình đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật là vì muốn nói với Kỳ Thanh, cô phải đi công tác, mà 10 phút sau, Kỳ Thanh lại phải mở họp.

Làn da trắng nõn lại mịn, làm cho người ta muốn sờ mãi không buông, Lục Uyển Đình vuốt nhẹ lên mặt Kỳ Thanh, ánh mặt ôn nhu, "Ngày mai, chị sẽ về."

"Vậy sao tối hôm qua, chị không nói cho em biết?" Trên mặt Kỳ Thanh thể hiện rất rõ là cô không cao hứng, đêm nay lại phải cô chẩm nan miên.

Lục Uyển Đình cấp cho trợ lý Tô một cái nhìn, trợ lý Tô cũng lặng lẽ mà lui ra, còn giúp hai người đóng cửa lại.

Văn phòng chỉ còn lại hai người, hành động của Lục Uyển Đình thân mật hơn, ôm lấy Kỳ Thanh, ở bên tai mà dỗ dành, "Sáng nay vừa mới quyết định." Cô hôn hôn lên má Kỳ Thanh, "Nếu nhanh thì đêm nay có thể trở về rồi."

"Chị không về thì đêm nay em chỉ có thể ôm cái gối của chị ngủ thôi." Kỳ Thanh nhẹ hất cằm lên, trên mặt lập tức tươi cười, có câu nói này, khẳng định đêm nay Lục Uyển Đình sẽ về nhà."

Chuyện mà Lục tổng không làm được thì cũng sẽ không nói ra.

Kỳ Thanh nhiệt tình mà hôn lấy Lục Uyển Đình trước khi hai người xa cách, Lục Uyển Đình cũng nhiệt tình đáp lại, ở ngoài cửa, trợ lý Tô như thần giữ cửa, đứng sẵn ở đó mà cản trợ lý Hoa muốn bưng trà vào.

"Trợ lý Hoa, chờ một lát nữa Lục tổng đi ra rồi cô lại vào."

Trợ lý Hoa nhìn tách trà trên tay, gật gật đầu đáp ứng, mang tách trà đặt lên bàn làm việc của mình.

Năm phút trôi qua, cửa văn phòng đang đóng chặt kia không có dấu hiệu mở ra, trợ lý Hoa có chút sốt ruột, "Trợ lý Tô, lát nữa Kỳ tổng phải mở họp, cô có thể đi vào nhắc nhở Lục tổng không?

Cứ như vậy, cuộc họp sẽ bị chậm lại.

Lúc này đi vào, chắc chắn sẽ quấy rầy Lục tổng và Kỳ tổng, trợ lý Tô do dự.

Trợ lý Hoa nói tiếp, "Đây là cuộc họp rất quan trọng, hoạch định chiến lược kinh doanh."

Trợ lý Tô không hề do dự, xoay người gõ cửa, không đề cập đến cuộc họp, "Lục tổng, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta phải đến sân bay."

Cô nói cho trợ lý Hoa, "Hôm nay, Lục tổng đi công tác, khả năng ngày mai mới về."

Nghe được lời nhắc nhở, Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh, trước khi đi công tác đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật là một sai lầm, nhìn ánh mắt lưu luyến không rời của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình không muốn đi.

Cô không muốn đi, nhưng mà Kỳ Thanh sẽ tự đưa cô đi.

"Em tiễn chị." Kỳ Thanh lôi kéo Lục Uyển Đình đi ra cửa, "Chị phải trở về sớm nha."

Lục Uyển Đình hôn lên má cô, cười đáp ứng, "Được, xong việc lập tức về nhà."

Cửa mở ra, trợ lý Tô tránh đường cho hai người, trợ lý Hoa biết Lục tổng phải đi công tác, lúc này cũng không nên nói những lời gây mất hứng.

Cuộc họp vẫn nên chậm lại vài phút.

Các giám đốc của các bộ phận đã có mặt đầy đủ, Kỳ Thanh ngồi ở vị trí chủ trì, trợ lý Cao bắt đầu đọc mục đích của cuộc họp hôm nay, cuộc họp bắt đầu.

——

Trên đường ra sân bay, Lục Uyển Đình ngồi xem hồ sơ, trợ lý Tô ôm điện thoại cùng nói chuyện phiếm với Tần Phụ Tuyết.

Cô đang có một cái nghi vấn, vì sao cuộc họp về hoạch định chiến lược kinh doanh lại không có Tần Phụ Tuyết tham gia?

Tần Phụ Tuyết ôm chăn trở người, phát giọng nói qua, "Em chỉ là cố vấn, không cần tham gia vào hoạch định chiến lược của công ty." Trả lời xong còn thêm một câu, "Lão bà, em nhớ chị."

Trong xe rất yên tĩnh, trợ lý Tô đem điện thoại đặt lên tai nghe, nhưng mà vẫn làm cho Tiểu Lương và Lục tổng nghe được.

Lục Uyển Đình buông hồ sơ trong tay xuống, xoa xoa giữa mày, cô cũng nhớ phu nhân nhà cô.

Lương Khiếu nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn lộ trình trên xe báo cáo lại, "Lục tổng, còn 30 phút nữa là đến sân bay."

Lục Uyển Đình ừ một tiếng, tiếp tục xem hồ sơ, trợ lý Tô không hề chán, cứ lặp đi lặp lại câu nói của Tần Phụ Tuyết.

Lúc cô nghe đến lần thứ 9, Lục Uyển Đình không nhịn được nữa, liền giao việc cho trợ lý Tô, "Tiểu Tô. Đem tin tức tài chính kinh tế hôm nay đọc cho tôi nghe."

Trên xe có loa phát mà, muốn nghe tin tức tài chính kinh tế thì mở loa đi, mắc cái gì muốn cô đọc cho nghe?

Cũng do yêu cầu của bà chủ, trợ lý Tô nào dám phản bác.

Trợ lý Tô nói với Tần Phụ Tuyết cô có chút việc, rời khỏi wechat, đến bản tin tức, đọc cái tin tức đầu tiên.

"Chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Trương Trạch, Trương Hoàng Nhã tham dự hội nghị doanh nghiệp lần thứ 22 của Tấn Thiên tiếp nhận phỏng vấn, trong phỏng vấn có tiết lộ về dự án khu dân dư AI, cũng tiết lộ..."

Đột nhiên trợ lý Tô không nói nữa, Lục Uyển Đình ngẩng đầu, "Tiết lộ cái gì?"

Trợ lý Tô làm biểu cảm như gặp ma, quay đầu nói, "Tiết lộ chuyện tình cảm."

Nhiều năm vậy rồi, Trương Hoàng Nhã chưa bao giờ tiết lộ chuyện đời tư tình cảm, tất cả đều hướng đến sự phát triển của công ty.

Thấy Lục tổng có hứng thú, trợ lý Tô lập tức tìm kiếm tin tức, hình ảnh, video.

Cô đưa điện thoại cho Lục tổng, "Lục tổng, chị xem đi."

Lục Uyển Đình khép hồ sơ lại tiếp nhận điện thoại, xem video tốc độ không nhanh bằng đọc tin tức, Lục Uyển Đình đọc nhanh qua mấy cái tin, sau đó trên mặt lập tức có chút biến hoá.

Cô lại nhấn mở video xem, bấm nhanh đến đoạn nói về tình cảm.

Phóng viên đưa ra một câu hỏi xảo quyệt, "Trương tổng, trong hoạch định chiến lược của công ty, ngài từng đưa ra quyết định gì sai lầm chưa?"

Trương Hoàng Nhã mỉm cười trả lời, "Không có, nhưng mà trước đó không lâu, tôi đã làm một chuyện thực xúc động."

Tất cả các phóng viên lập tức dựng đứng lỗ tai lên, hóng hớt xem là chuyện gì, mất chục đôi mắt ở bên dưới nhìn Trương tổng chờ mong.

"Tôi đem đồng hồ của mình tặng cho một cô gái." Trương Hoàng Nhã còn chỉ chỉ vào cổ tay của cô nói, "Còn đoạt lấy đồng hồ của cô gái đó."

Trương tổng thế mà lại đi đoạt lấy đồng hồ của người ta!

Quả nhiên thực xúc động.

Cả hội trường chìm trong nửa phút mặc niệm, thật yên lặng không có tiếng động.

Chỉ vài câu ngắn ngủi, đã lộ ra 3 sự kiện. Thứ nhất, Trương tổng không có ẩn hôn, thứ hai là Trương tổng đã có người thích, còn việc thứ ba chính là Trương tổng thích phụ nữ.

Chủ đề của phỏng vấn lập tức xoay quanh chuyện tình cảm, Trương Hoàng Nhã không có thời gian để trả lời mấy cái vấn đề này, chỉ trả lời một câu chung chung, khi nào có tin vui sẽ cho mọi người biết.

Ánh mắt Lục Uyển Đình dừng ở trên gương mặt của Trương Hoàng Nhã, rất thong dong bình tĩnh mà nói, "Cô ấy còn chưa muốn yêu đương, trước hết tâm tư đều đặt ở công ty, cho nên tôi không biết được khi nào mới có thể tiến thêm một bước nữa."

Lục Uyển Đình tắt video đi, đem điện thoại trả lại cho trợ lý Tô, rồi lại trầm tư.

Tới sân bay, Lương Khiếu đưa hai người đến phòng chờ, để trợ lý Tô ở lại cùng Lục tổng.

Trong phòng chờ hạng thương gia không có những khách khác, Lục Uyển Đình ngồi trên sô pha, trợ lý Tô nhìn thấy Lục tổng có tâm, sự, muốn hỏi mà lại không dám.

Sau khi Lục tổng xem phỏng vấn của Trương Hoàng Nhã, tâm tình lại khó chịu, chẳng lẽ Trương Hoàng Nhã có người thích làm cho Lục tổng khó chịu sao?

Trợ lý Tô nghĩ sao thì nói vậy, Lục Uyển Đình trừng cô một cái, "Nghĩ như vậy mà cũng nghĩ được."

Còn 30 phút nữa máy bay mới cất cánh, Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ. Hiện tại, chắc Vân Tạ ở công ty xử lý công việc hằng ngày, cô gọi điện thoại cho Lục Vân Tạ.

"Phỏng vấn? Phỏng vấn nào?" Lục Vân Tạ một tay cầm điện thoại, một tay mở trên web trên máy tính nhập từ khoá vào tìm kiếm, "Để em xem."

Cái đồng hồ ở trên tay Trương Hoàng Nhã chính là cái đồng hồ lấy ở chỗ của cô!

Lục Vân Tạ ngẩn ngơ nửa phút, trong nửa phút này tim đập càng nhanh hơn, tiếng thình thịch ở trong văn phòng hôm nay lại nghe thấy rất rõ.

Hiện tại, tổng tài theo đuổi người ta là phong cách này sao?

Lục Vân Tạ hít một hơi thật sâu, "Chị, chị yên tâm đi, em chống đỡ được, lòng em chỉ có các chị thôi.

Lục Uyển Đình không có gì để nói, điện thoại bên kia vang lên tiếng cười, "Em có rất nhiều cần phải làm, không nói chuyện với chị nữa."

Chờ Lục Uyển Đình nghe điện thoại xong, trợ lý Tô cũng hiểu rõ vì sao mà từ nãy giờ tâm trạng có chút nặng nề như vậy.

Cô đi lấy ly nước ấm đưa cho Lục tổng, Lục Uyển Đình xua xua tay ý bảo không uống, trợ lý Tô đóng cái nắp lại đem bình giữ nhiệt đặt vào trong túi, ngồi xuống sô pha, an tĩnh mà chờ đợi.

Hoạch định chiến lược kinh doanh sẽ họp suốt cả ngày, thẳng đến 6h chiều mới kết thúc.

Họp xong thì lại liên hoan, Kỳ Thanh uống chút rượu, nên trợ lý Hoa đưa cô về nhà.

"Kỳ tổng, em lại có thể chiếu cố chị rồi a." Đã lâu rồi không có cảm giác này.

Đi được nửa đường, trợ lý Hoa mới nhớ, bây giờ Kỳ tổng đang ở nhà bên kia của Lục tổng.

Trợ lý Hoa rất tỉ mỉ lại ân cần, còn đỡ Kỳ tổng từ trên xe xuống, nhưng Kỳ Thanh lại từ chối, "Tôi không có say, không cần đỡ đâu."

Trợ lý Hoa giật mình, nhớ đến Lục Vân tạ.

Vừa nhớ đến người thì người lập tức xuất hiện trước mặt cô.

"Chị dâu, chị uống rượu sao?" Lục Vân Tạ ăn mặc quần áo thoải mái từ trong nhà đi ra, đôi chân thon dài bước từng bước nhẹ, bước xuống bậc thang đi đến bên cạnh xe.

"Uống một chút, không nhiều lắm." Kỳ Thanh đi vào trong nhà.

Trợ lý Hoa đóng cửa xe, không cần mời cũng chủ động đi theo Kỳ Thanh vào nhà.

Lục Uyển Đình còn chưa trở về, Kỳ Thanh ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lát, trợ lý Hoa đi vào bếp pha một ly mật ong bưng ra phòng khách.

"Trợ lý Hoa vẫn rất ân cần như trước đây a." Lục Vân Tạ rất có hứng thú mà trêu chọc cô nàng.

Lục Vân Tạ không ngờ được, cô vừa nói xong, trợ lý Hoa đã dịch xa cô hai bước.

Lục Vân Tạ: "...."

Kỳ Thanh bật cười, đến mức nước trong ly lung lay, thiếu chút nữa bắn ra ngoài.

Mắt trợ lý Hoa nhìn đồng hồ trên tay Lục Vân Tạ, khéo léo mà thúc giục Kỳ Thanh uống, "Kỳ tổng, chờ chị uống nước xong em mới về nhà."

Cái nhìn thoáng này bị Lục Vân Tạ nhìn thấy được, người biết được chuyện cái đồng hồ kia không nhiều lắm, Lục Vân Tạ nhìn Kỳ Thanh, ôm chút tâm tư muốn thử xem.

"Chị dâu, chị xem phỏng vấn của Trương Hoàng Nhã chưa?"

Hôm nay, cả ngày đều mở họp, làm gì có thời gian mà xem phỏng vấn, Kỳ Thanh lắc đầu, "Chưa."

Cô không có nhưng mà vị trợ lý Hoa đang ngồi bên cạnh, hôm nay nhân lúc nghỉ ngơi đã nhìn thấy.

"Phó tổng Lục muốn tuyên bố tin vui gì sao?" Từ lúc vào nhà đến bây giờ trợ lý Hoa không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tiểu Lục tổng, giờ khắc rốt cuộc cũng dám nhìn.

Trong lòng cô có gì đó tan vỡ.

Kỳ Thanh không phát hiện ra hai người kia có gì, lấy điện thoại ra tìm kiếm.

Không xem thì coi như không biết gì, vừa thấy thiếu chút nữa muốn quăng cái ly trong tay.

Lục Vân Tạ cười, "Kỳ tổng nói cho cô chuyện đồng hồ sao?"

Còn cười được! Trợ lý Hoa đẩy Lục Vân Tạ đang cố ý nhướng người đến gần, nghĩ một đằng nói một nẻo, "Hai người rất xứng đôi."

"Cái đồng hồ này là của tôi." Lục Vân Tạ giải thích một câu rồi lại hỏi một cái, "Trợ lý Hoa cô nói tôi nghe thử, tôi và Trương tổng xứng ở chỗ nào?"

Kỳ Thanh nhìn trợ lý Hoa, trợ lý Hoa có thể không nói, nhưng mà thật sự phân tích hai người đó xứng đôi chỗ nào.

Từ diện mạo cho đến gia cảnh, chỗ nào khen được là khen, Kỳ Thanh sửng sốt.

Lục Vân Tạ nghe không nổi nữa, cắt ngang lời nói của trợ lý Hoa, "Trợ lý Hoa, tôi và Trương tổng không có quan hệ gì với nhau, nhiều nhất là quan hệ hợp tác trên công việc."

"Hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có." Trợ lý Hoa từ biệt với Kỳ Thanh, "Kỳ tổng, thời gian không còn sớm. Em đi về đây."

Nói xong lập tức đứng dậy đi, một giây dừng lại cũng không dám dừng.

Lục Vân Tạ bị dáng vẻ của cô làm cho bức mộng, "Chị dâu, trợ lý Hoa làm sao vậy?"

"Em không nhìn thấy gì sao?" Kỳ Thanh nhìn thấy vậy không đành lòng, thiếu chút nữa đã nói cho Lục Vân Tạ, trợ lý Hoa thích con bé.

Lục Vân Tạ suy nghĩ chốc lát, gật gật đầu, "Đã nhìn thấy."

Ánh mắt Kỳ Thanh sáng quắc lên, nhìn Lục Vân Tạ chờ mong.

Lục Vân Tạ nói tiếp, "Cô ấy còn ghi hận em lần trước trêu chọc cô ấy, đến bây giờ vẫn còn ghét em."

"Em thay đổi một góc độ suy nghĩ khác đi." Kỳ Thanh nói thẳng luôn, "Có lẽ trợ lý Hoa thích em thì sao."

"Chị dâu, chị đừng có đùa với em." Lục Vân Tạ nghiêng người, xiêu vẹo ngồi trên sô pha, "Em chỉ thấy trợ lý Hoa là chán ghét em thì đúng hơn."

Kỳ Thanh: "...."

Thôi bỏ đi, vẫn nên uống nước cho lành.

Chị dâu em chồng ngồi trong phòng khách yên lặng, cho đến khi tiếng cửa mở ra mới đánh vỡ phút trầm mặc này.

Vẻ mặt Lục Uyển Đình mệt mỏi, vừa mới thay giày, thì có một người đã lại ôm lấy cô.

"Chị đã về."

"Ừ, chị về rồi, sao em còn chưa ngủ?" Lục Uyển Đình xoay người nhìn Kỳ Thanh, giờ này cũng đã khuya rồi.

"Chị không ở nhà, em không ngủ được."

Có người ở nhà chờ mình, cảm giác thật sự không giống nhau, bao nhiêu mệt mỏi cũng biến mất, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh cảm thụ hơi ấm của nhau, nụ hôn nhẹ nhàng từ bên má đến bên môi, đứng ở cửa mà nồng nhiệt hôn Kỳ Thanh.

Phát hiện tay Lục Uyển Đình bắt đầu xâm nhập vào trong áo của mình, Kỳ Thanh còn nhớ trong phòng khách còn có một người, cô vội ngăn cản lại, "Vân Tạ cũng chưa có ngủ."

Không chỉ chưa ngủ mà còn cùng cô ngồi trong phòng khách đến bây giờ."

"Hai người tiếp tục đi, em đi ngủ đây." Lục Vân Tạ thấy nhiều rồi cũng tự quen, chào hỏi xong liền đi lên lầu.

Lục Uyển Đình cảm giác có gì đó không thích hợp, lấy tay là khỏi áo Kỳ Thanh, nhìn theo bóng dáng em gái, nhỏ giọng hỏi Kỳ Thanh, "Vân Tạ làm sao vậy?"

"Không có gì đâu, chắc chờ chị cho nên mệt mỏi."

Các cô đứng ở cửa thân mật một lát, mới trở về phòng ngủ.

Lục Uyển Đình bôn ba vất vả suốt một ngày, tắm rửa xong liền lên giường ôm Kỳ Thanh, tinh thần liền phục hồi lại.

"Chị không mệt sao?" Kỳ Thanh nắm lấy góc chăn, đè lại cái tay đang bắt đầu xằng bậy kia, tim khó mà khắc chế tốc độ đập, nhiệt độ của cơ thể vào những lúc muốn yêu cứ như vậy mà tăng.

Lục Uyển Đình ở bên tai cô mà thì thầm, tiếng cười nhỏ bên tai lại mê hoặc, "Hay em muốn tự mình động?"

Cái gì mà tự mình động! Kỳ Thanh vừa nghe đã thẹn, lập tức trốn vào trong chăn, "Em cũng mệt, chúng ta ngủ thôi."

Lục Uyển Đình kéo cô vào trong ngực, đầu ngón tay không an phận mà xằng bậy, "Vậy thì chị phải vất vả thêm một chút thôi."


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây