Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

162: Gặp quan 2


trước sau

Editor: mèo mỡ

“Lớn mật!” Kinh Triệu Doãn xấu hổ và giận dữ nói: “Thích nhị công tử, Kinh triệu phủ là nơi ngươi có thể nói đùa sao! Lập tức đi ra ngoài, nếu không đừng trách bản đại quan không lưu tình!”

“Đại nhân đừng kích động, đừng kích động!” Thích Ngọc Lâm nói: “Vừa rồi là ta lỡ lời, không nói không nói. Nhưng ta không phải đến để náo loạn, ta nghe nói đại nhân đang thẩm vấn dâm phụ nhà Đoàn công công, ta vội tới cung cấp manh mối cho đại nhân.”

Kinh Triệu Doãn nhìn Đoàn Chính Trung một cái, nói: “Tới cung cấp manh mối, thấy bản đại nhân, vì sao không quỳ?”

Thích Ngọc Lâm nói: “Đây là đại nhân người không đúng, ta cảm thấy ta so với Đoàn công công không thiếu cái gì, ngược lại còn nhiều hơn hắn vài thứ, hắn không quỳ, vì sao ta phải quỳ?”

“Ngươi......” Kinh Triệu Doãn lại nhìn Đoàn Chính Trung, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng nghĩ Thích Ngọc Lâm là con Thích Tĩnh, nếu hắn thực sự muốn náo loạn, mình cũng không làm gì được hắn, hơn nữa nếu còn để hắn tiếp tục nói bậy bạ như vậy, đến lúc đó chỉ sợ sẽ đắc tội với cả Đoàn Chính Trung, nên không tiếp tục dây dưa vấn đề quỳ hay không quỳ, trực tiếp hỏi: “Vậy ngươi nói, ngươi muốn cung cấp manh mối gì?”

Thích Ngọc Lâm nhìn về phía Cầu Mộ Quân, đột nhiên vươn tay sờ bụng nàng.

Cầu Mộ Quân phản xạ có điều kiện lùi lại, Thích Ngọc Lâm thu tay, cười nói: “Xin hỏi đại nhân một câu, người nói đại phu bắt mạch cho phụ nữ có thai, có khả năng nhìn ra được đứa bé trong bụng phụ nữ này là con ai không?”

“Chớ có nói bậy, nếu có thể biết đứa bé trong bụng nàng là con ai, bản đại nhân còn phải phí công như vậy sao?” Kinh Triệu Doãn nói

Thích Ngọc Lâm nhíu mày nói: “Ai nha, vậy thì không dễ, ta cũng muốn biết đứa bé trong bụng nàng có phải của ta hay không!”

“Ngươi nói cái gì? Đứa bé trong bụng nàng là của ngươi?” Kinh Triệu Doãn kinh hãi nói.

“Không đúng không đúng, không phải ta đã nói sao, ta cũng không biết.”

“Vậy ý ngươi là ngươi cùng Đoàn phu nhân......”

Thích Ngọc Lâm cười nói: “Đó là đương nhiên, đại nhân sớm nên biết vài ngày trước ta cùng Mộ Quân còn đính hôn. Thịt đến bên miệng, ta có thể không ăn trước mấy miếng sao? Nữ nhân dùng làm gì, không phải là để ngủ cùng sao? Ta dùng thử trước xem có thoải mái hay không, nếu không may không dùng được thì làm sao bây giờ?”

Cầu Mộ Quân vừa thẹn vừa giận nhìn về phía Thích Ngọc Lâm, hắn quay đầu nhìn nàng cười ái muội.

Kinh Triệu Doãn hừ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ngươi muốn nói, ngươi cùng Đoàn phu nhân, quả thật từng làm việc trơ trẽn?”

“Cái gì mà việc trơ trẽn, vu sơn mây mưa, cá nước thân mật, tất nhiên việc đẹp đẽ nhất thế gian, sao có thể là chuyện trơ trẽn? Đại nhân không biết thôi, Mộ Quân này là một nữ tử bế nguyệt tu hoa, mị cốt chi tư, lại gả cho thái giám, trong lòng không biết có bao nhiêu sầu khổ. Sau quen biết ta, từ ta biết được cái gì gọi là tình ái, rốt cuộc ngừng không được, ngày ngày quấn quít lấy ta, cùng ta hoan hảo, nghĩ lại những ngày đó, dù là người một đêm có thể cùng tám, mười nữ nhân như ta cũng không chịu nổi.” Thích Ngọc Lâm trêu đùa.

Dù không gần, tiếng nam nhân bên ngoài cười vang cũng truyền đến rõ ràng.

“Ngươi nói bậy!” Cầu Mộ Quân rốt cục nhịn không được, xấu hổ và giận dữ nói.

Lúc này, Thích Vi từ trong đám người chạy vào, giữ chặt Thích Ngọc Lâm, nói:“Nhị ca, huynh nói cái gì vậy, sao có thể vũ nhục Mộ Quân tỷ tỷ như vậy?”

Thích Ngọc Lâm nói: “Ai, Vi Vi, muội còn nhỏ, không hiểu chuyện, đứng sang một bên đi.”

“Các ngươi rõ ràng không có......”

“Ai nói là không có, lần đó ở trên núi Nhạn Lai, còn có nửa đêm ta chạy đến trong phòng nàng, còn ở trong quán trà Thấm Nhã, muội cũng không ở bên bọn ta, cô nam quả nữ có thể làm cái gì?”

“Nhị ca, huynh......,,

“Đi xuống đi xuống!” Thích Ngọc Lâm đẩy nàng nói.

Lúc này, Đoàn Chính Trung nói: “Thích Ngọc Lâm, nói như vậy, ngươi quả thật cấu kết cùng phu nhân của ta? Mặc kệ đứa bé trong bụng nàng có phải của ngươi hay không, gian phu là ngươi chắc không phải giả?”

“Gian phu?” Thích Ngọc Lâm cười nói: “Từ này ta thích!”

Kinh Triệu Doãn đập đường mộc nói: “Thích Ngọc Lâm, ngươi cấu kết cùng phụ nữ có chồng, phải bị tội gì!”

Thích Ngọc Lâm nói: “Ta thừa nhận ta quả thật lên giường cùng phu nhân Đoàn công công, nhưng ta không biết ta phạm vào tội gì. Lúc đó Mộ Quân đã bị bỏ trở về nhà, ta cùng nàng tình đầu ý hợp, tình chàng ý thiếp, hoan hảo mấy ngày thì sao nào? Ai biết Hưu thư lại trở thành đồ bỏ? Không phải nói người không biết không có tội sao? Ta coi như là người không biết?”

“Ngươi......” Kinh Triệu Doãn nhất thời á khẩu, chuyển sang hỏi Cầu Mộ Quân: “Đoàn phu nhân, những lời vừa rồi của Thích Ngọc Lâm, ngươi thừa nhận không?”

“Không thừa nhận, ta không có quan hệ gì với hắn.” Nàng đáp.

“Vậy đứa bé trong bụng ngươi là của ai?”

Cầu Mộ Quân lại không nói.

Thích Ngọc Lâm cúi người nói: “Mộ Quân, nàng nói cho ta biết, đứa bé này thật sự là của ta sao? Nếu là của ta, ta không muốn làm cho cha ta biết tôn tử (cháu nội) của Thích Tĩnh hắn lưu lạc bên ngoài, bị người ta coi như dã loại, nói không chừng sẽ lột da ta!”

Cầu Mộ Quân lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại cúi đầu.

Kinh Triệu Doãn nghe xong lời này, lại không biết nên quyết định như thế nào.

Vốn định vin vào lời Thích Ngọc Lâm “Người không biết không tội”, thả hắn, sau đó chỉ cần theo ý Đoàn Chính Trung dùng trọng hình thẩm vấn một lượt, nếu hỏi không ra, thì xử trí Cầu Mộ Quân là được rồi. Nhưng bây giờ mới nhớ ra, lời Thích Ngọc Lâm nói không phải giả, lấy tính tình bá đạo của Thích Tĩnh, hắn sao có thể để cốt nhục Thích gia mình chết trong bụng mẹ? Hắn chắc chắn dùng mọi cách bảo vệ Cầu Mộ Quân, cho dù khi điều tra rõ đứa nhỏ trong bụng nàng không phải cốt nhục Thích gia có thể một đao giết chết đi nữa.

Vụ án lâm vào bế tắc, Kinh Triệu Doãn đang chuẩn bị tạm dừng trong chốc lát, đi xuống thương lượng cùng những người khác, thì Cầu Vĩ tới

Hạ nhân nâng hắn vào Kinh Triệu phủ, hắn ngồi đối Kinh Triệu Doãn nói: “Đại nhân, để ta tới hỏi tiểu nữ vài câu được không?”

Kinh Triệu Doãn vốn đang bế tắc, đã sớm ngóng trông cứu tinh, giả bộ suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu.

Cầu Vĩ hỏi: “Mộ Quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con thật sự làm chuyện trơ trẽn sao?”

Cầu Mộ Quân nhìn cha, nước mắt rơi xuống, lắc đầu.

“Vậy con thật sự có thai sao?”

“Con...... Con không biết.” Cầu Mộ Quân không biết nói như thế nào, cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Cầu Vĩ quay đầu nói với Đoàn Chính Trung: “Đoàn tổng quản, hành vi của tiểu nữ luôn luôn đoan chính, ngươi dựa vào cái gì nói tiểu nữ tằng tịu cùng người khác?”

Đoàn Chính Trung cười lạnh nói: “Buổi sáng đại phu chính mồm nói với ta, nhạc phụ muốn đại phu kia lặp lại lần nữa sao?”

Cầu Vĩ nói: “Tiểu nữ nói nàng không có, tức là không có, ta không tin.”

Đoàn Chính Trung nói: “Nhạc phụ, người cần gì phải già mồm át lẽ phải như vậy? Đại phu xem mạch xong đã nói như vậy, còn có thể giả sao?”

“Đại phu gì, ta làm sao mà biết có phải ngươi lại cố ý làm khó con gái ta hay không, cố ý sai đại phu nói như vậy?”

Đoàn Chính Trung khẽ cười nói: “Nhạc phụ đại nhân thật đúng là khéo tưởng tượng.”

Lúc này, Thích Vi nói: “Đúng vậy đúng vậy, Cầu đại nhân nói rất đúng, nhỡ đâu là Đoàn...... Hoặc đại phu kia là tên lang băm, chuẩn mạch sai? Đại nhân, người tìm đại phu khác đến xem lại một lần đi.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây