Quan Khí​

463: Thật không ngờ


trước sau

Hai hôm sau đám người Vương Chính đã có kết quả. Hà Xuyên Cùng Điền và Hương Huệ Tử đều đã ký tên vào biên bản nói rõ Hà Xuyên Mộc Bổn chết là do tự ngã, đây không phải hành vi hãm hại.

Sau đó Vương Trạch Vinh từ Vu Dương nghe được tin đó là sau khi biết chuyện Hà Xuyên Cùng Điền và Hương Huệ Tử dan díu với nhau, Vương Chính và Vu Dương liền có một vài thủ đoạn tiến hành quay lén hai người kia. Kết quả rất vui mừng, khi Hà Xuyên Cùng Điền và Hương Huệ Tử hẹn hò với nhau, đám người Vương Chính xuất hiện trước mặt chúng. Khi có đầy đủ chứng cứ, Hà Xuyên Cùng Điền và Hương Huệ Tử liền tỏ vẻ phối hợp với tỉnh Sơn Nam.

Bây giờ đang là lúc quan trọng Hà Xuyên Cùng Điền tranh đoạt tài sản, nếu chuyện giữa hắn và Hương Huệ Tử dan díu lộ ra thì hắn biết hậu quả sẽ như thế nào.

Sau khi có được thứ này, Lâm Chính Vũ cũng thở dài một tiếng, mặc dù y không sợ người Nhật Bản gây chuyện, nhưng tỉnh Sơn Nam bị người ta nói này nói kia thì y là Bí thư tỉnh ủy cũng đau đầu.

Lâm Chính Vũ đánh giá rất cao vì Sở công an đã hoàn thành công tác.

- Lễ khởi công có lẽ một thời gian nữa mới bắt đầu, các đồng chí nhất định phải làm tốt công tác, công việc của Quán Hà không thể bị kéo hết vào đây.

Lâm Chính Vũ nói với Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm. Trong thời gian này mọi việc của Quán Hà hầu như vây hết vào việc này, y đương nhiên phải đưa ra yêu cầu trong công việc.

- Nhân cơ hội này tôi cũng nói chuyện với hai anh. Bây giờ các nơi trong cả nước đều tiến hành hợp tác cùng phát triển. Ba tỉnh gồm Giang Sơn, Sơn Nam và Phú Châu quyết định thành lập Ủy ban hợp tác kinh tế, đây là chuyện lớn đối với toàn tỉnh. Tỉnh Sơn Nam quyết định do đồng chí Trương Tất Tường phụ trách công tác này, đồng chí Vương Trạch Vinh Quán Hà sẽ giữ chức Phó chánh văn phòng Ủy ban, việc này Tỉnh ủy về cơ bản đã quyết định. Các anh phải chuẩn bị sẵn về tư tưởng.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Chu Tài Khâm không biết như thế nào lại cảm thấy ngọn núi lớn trong lòng đã bay đi. Hắn mong Vương Trạch Vinh sớm rời đi. Có Vương Trạch Vinh thì chức Thị trưởng của hắn coi như không có bao nhiêu quyền lực.

Mạc Chính Quần cũng có cảm giác này. Chẳng qua sau khi Vương Trạch Vinh rời đi thì người của Vương Trạch Vinh sẽ dựa vào mình, Mạc Chính Quần rất hy vọng thấy Quán Hà thời gian tới, đó sẽ là thiên hạ của hắn.

Lâm Chính Vũ đang quan sát tình hình của hai người, thấy Mạc Chính Quần trong mắt lộ ra vẻ vui mừng rồi rất nhanh sẽ biến mất. Từ Mạc Chính Quần nghĩ đến Mạch Kỳ, trong lòng Lâm Chính Vũ vừa động liền quyết định nói.

- Ừ, còn có một việc đó là ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã quyết định điều đồng chí Mạch Kỳ lên đó công tác, trên tỉnh sẽ phái một người đến giữ chức Trưởng ban tổ chức cán bộ.

Lâm Chính Vũ nói như vậy làm chút vui mừng trong lòng Mạc Chính Quần liền biến mất. Hắn dù như thế nào cũng không ngờ được lại có tình hình này. Hắn biết tình hình của mình, tốn rất nhiều công sức mới kéo Mạch Kỳ về phía mình. Nếu Mạch Kỳ rời đi thì tình huống Quán Hà nhất định sẽ thay đổi lớn. Đặc biệt Lâm Chính Vũ phái người của mình đến thì người đó sẽ đứng về phía Chu Tài Khâm. Điều này nói rõ lực lượng của Chu Tài Khâm sẽ tăng lên.

- Xin Bí thư Lâm yên tâm, chúng tôi nhất định chăm chú thực hiện ý đồ của Tỉnh ủy, làm tốt công tác Quán Hà.

Chu Tài Khâm rất vui mừng, đây là Bí thư Lâm đang giúp mình. Có một người đứng về phía mình nữa, vậy hắn sẽ có bốn thường vụ ủng hộ. Bốn phiếu này sẽ khiến Mạc Chính Quần khó có thể làm gì hắn.

- Ừ, thông báo đồng chí Vương Trạch Vinh lại đây tôi có chuyện muốn nói.

Lâm Chính Vũ muốn nói chuyện với Vương Trạch Vinh một chút.

Sau khi Mạc Chính Quần ra khỏi khách sạn liền nói lại những điều vừa rồi với Lữ Kính Tân.

Lữ Kính Tân biết Lâm Chính Vũ đây là quyết tâm để Vương Trạch Vinh rời đi.

- Chính Quần, đồng chí Vương Trạch Vinh đến Ủy ban hợp tác kinh tế là việc đã được quyết định, việc này các anh phải phục tùng ý đồ của Tỉnh ủy. Tạm thời mặc dù có khó khăn nhưng tôi tin anh nhất định có thể vượt qua.

Lữ Kính Tân không nói gì thêm mà dập máy. Y biết tình hình Quán Hà, bây giờ điều chỉnh thì lực lượng của Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm sẽ tương đương nhau. Nếu ở tình huống này mà Mạc Chính Quần thất bại thì năng lực của Mạc Chính Quần quá kém, như vậy không còn đủ để được Lữ Kính Tân coi trọng.

Mạc Chính Quần cũng biết việc này tạm thời chỉ có thể như vậy. Hắn biết mình phải nhận được lực lượng của Vương Trạch Vinh, chỉ khi nhận được lực lượng của Vương Trạch Vinh thì mình mới có năng lực đối phó Chu Tài Khâm.

Vương Trạch Vinh nhận được thông báo liền lập tức đến phòng Lâm Chính Vũ.

- Ngồi đi.

Lâm Chính Vũ biểu hiện rất gần gũi, thấy Vương Trạch Vinh đi vào liền vui vẻ nói.

Vương Trạch Vinh ngồi nửa mông trên ghế, lưng rất thẳng.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, hôm nay gọi cậu đến đây là có một chuyện để trưng cầu ý kiến của cậu một chút.

Nghe Lâm Chính Vũ khách khí như vậy, Vương Trạch Vinh biết đây là y nể mặt Hạng Nam:

- Không biết Bí thư Lâm có chỉ thị gì?

- Ba tỉnh Sơn Nam, Giang Sơn, Phú Châu quyết định thành lập Ủy ban hợp tác kinh tế. Sau khi Tỉnh ủy nghiên cứu và quyết định phái cậu đi làm Phó chánh văn phòng. Đây là công tác rất quan trọng, liên quan đến nhiều phương diện, chuyện hợp tác mặc dù do các Phó chủ tịch tỉnh đảm nhiệm nhưng công tác cụ thể thì do Chánh văn phòng và Phó chánh văn phòng phụ trách. Công tác này rất nặng, tôi muốn nghe một chút ý kiến của cậu.

Đây là Bí thư tỉnh ủy chính thức nói chuyện với mình.

Vương Trạch Vinh đã sớm nghĩ đến việc này nên cẩn thận nói:

- Đầu tiên tôi phục tùng an bài của tổ chức, nhất định làm tốt công tác. Sau đó tôi sẽ tăng cường học tập, mau chóng hòa nhập. Tiếp theo là nhân viên mà tỉnh Sơn Nam phái tới, tôi sẽ dùng hết khả năng đạt được lợi ích lớn nhất vì tỉnh Sơn Nam.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lâm Chính Vũ gật đầu nói:

- Việc này có Phó chủ tịch tỉnh Trương phụ trách, nhiệm vụ chủ yếu của cậu là đại biểu tỉnh Sơn Nam triển khai công tác, phải đoàn kết các đồng chí. Mặc dù mặc dù ở các tỉnh khác nhau, nhưng đây là một Ủy ban thống nhất, mục đích là làm kinh tế ba tỉnh phát triển nhanh hơn.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, làm Phó thị trưởng thường trực Quán Hà, cậu rời đi sẽ ảnh hưởng đến công tác Quán Hà, tôi hy vọng sau khi về cậu nhanh chóng bàn bạc với Thị trưởng Chu Tài Khâm. Cậu chắc là nên biết làm như thế nào.

Nói xong Lâm Chính Vũ liền cúi đầu xem văn bản.

Biết Lâm Chính Vũ đã nói chuyện xong, Vương Trạch Vinh đứng dậy nói:

- Bí thư Lâm, tôi đi?

Lâm Chính Vũ gật đầu nói:

- Cậu rất nhanh sẽ được điều đi, cần phải mau hoàn thành công việc.

Sau khi ra khỏi phòng Lâm Chính Vũ, Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu lời của Lâm Chính Vũ, đây là y muốn mình giao lực lượng cho Chu Tài Khâm.

Ở việc này Vương Trạch Vinh đã thầm nhắc đám người Vu Dương. Sau khi mình đi thì đám người này phải cố gắng không tham gia tranh đấu giữa Chu Tài Khâm và Mạc Chính Quần. Đương nhiên bởi vì Mạc Chính Quần ủng hộ mình trong việc điều chỉnh nhân viên nên cũng cần ủng hộ hắn một ít.

Về đến nhà, Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Hạng Nam, nói lại nội dung cuộc nói chuyện hôm nay.

Hạng Nam nói:

- Ở việc này con không nên nhúng tay nhiều, nếu điều đi thì không nên quan tâm đến chuyện ở Quán Hà. Trong chốn quan trường thì lòng người là khó dò nhất. Mặc dù những người đó nghe lời con nhưng con thật sự có thể hiểu suy nghĩ của bọn họ ư? Có lẽ sau khi con đi, những người đó vì lợi ích của mình mà nghiêng về các bên khác nhau, đây là hiện tượng bình thường. Chuyện con cần làm nhất bình thường là mau chóng quen thuộc công tác của Ủy ban hợp tác kinh tế, làm ra thành tích thì mới có thể tiến bộ.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây