Này thật rất có tiết tấu muốn đem mình đi chôn đây.
Ấy thế mà cô gái nhỏ kia lại còn giống như không biết gì, mỗi lần cầm lấy một món đồ đều ướm thử lên người mình, bày ra đủ vẻ khiêu khích hắn, chọc người ta đủ rồi thì lập tức bỏ chạy.
Giữa nơi hàng quán toàn đàn bà con gái bỗng nhiên lọt thỏm một người đàn ông cao lớn, Tống mặt than không biết có ngại hay không chứ người xung quanh, kể cả nhân viên cửa hàng lại cứ ba giây là quay qua nhìn hắn một lần, trong mắt vừa ngại vừa nghiện.
Trong lòng lại dám không có đối với Sở Tư Di ghen tỵ hâm mộ hận đâu. Sở Tư Di có lẽ là biết, nhưng cô cứ muốn khoe khoang thì phải làm sao.
Cho nên cả quá trình đó khóe miệng của cô đều giương lên, vừa không quên trêu chọc người đàn ông đến mức hắn nhịn không được muốn đè cô ra hôn, vừa bất lực lại sủng nịnh dung túng cho cô làm bậy.
Chỉ là thời điểm Sở Tư Đi đi thử đồ hắn sẽ chắn ở cửa nương nhờ không gian nhỏ hẹp trừng phạt cô một trận cho bỏ ghét.
Dù sao hắn cũng không ngại người ta biết, ai thích thì nhìn đi.
Còn hắn chỉ muốn xử cái người này ra trò. Rồi sau đó Sở Tư Di sẽ ngoan ngoãn hơn một chút, nhưng ba giây sau cô lại càng lớn mật đưa hắn đi chọn đồ lót nam. Cô chẳng ngại thì thôi, làm sao hắn sẽ ngại? Hơn nữa nhìn thấy cô âm thầm so găng với nhân viên cửa hàng trong việc chọn nội y cho hắn, đuôi mắt đầu mày người đàn ông đều là chiếm hữu.
Hắn trong lòng thỏa mãn, bên ngoài thì rất cho cô mặt mũi, sẽ tự nhiên vươn tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô, âm thầm cho cô cỗ vũ.
Khi đó cô gái nhỏ sẽ có thẹn thùng, nhưng sẽ càng phát ra đắc ý, tỏ vẻ muốn chọc cho người ta ghen tỵ đến chết mới thôi. Cái tiểu tâm thái này của cô thật sự là khiến người vừa hận vừa yêu mà. Buổi trưa, hai người ở trong khu phức hợp của siêu thị ăn lẩu.
Bên cạnh họ là túi lớn túi nhỏ lỉnh kỉnh, là thành quả mấy tiếng đồng hồ của Sở Tư Di. "Sắp tới sinh nhật của mẹ." "Hả?" Sở Tư Di miệng còn đang nhét một miếng thịt dê nên âm thanh có chút ngọng nghịu, hai má phồng lên đáng yêu vô cùng.
Tống Thượng không nói gì mà chỉ nhìn cô, nhìn đến khi Sở Tư Di nhai xong thịt trong miệng rồi hắn mới nhắc lại lần nữa. "Sinh nhật mẹ? Bao giờ vậy anh Tống?" Sinh nhật mẹ chồng, đúng thật là chuyện trọng đại khiến Sở Tư Di phải thẳng lưng lên đối đãi. Nhưng người đàn ông chỉ thuận miệng nói cho cô biết chứ không có giống như cô coi trọng.
Hắn vừa gắp cho cô một miếng thịt thăng vừa không nhanh không chậm nói: "Phải hai tuần nữa.
Đủ cho em chuẩn bị." Sở Tư Di ồ lên.
Sau đó cô lại hỏi: "Em có cần về nhà không?" Sở Tư Di không sợ việc mẹ chồng nàng dâu ở chung một nhà chứ chưa nói tính tình mẹ chồng cô rất tốt.
Cô còn sợ quá mức xa cách sẽ khiến tình cảm đôi bên nhạt nhòa.
Ai biết Tống gia lại rất khẳng khái trong việc để con dâu đi tòng quân, mẹ Tống lại chưa từng có ngỏ lời đánh ý với cô về chuyện để Tống Thượng chuyển công tác về gần nhà một chút.
Này chỉ có thể nói mẹ chồng cô đủ hiểu rõ con trai mình, cũng tôn trọng công việc của hắn chứ không phải thương xót đứa con dâu này mà không nghĩ làm khó cô.
Có lẽ trừ khi Tống Thượng muốn, Tống gia là sẽ không có ai ép hắn chuyện này. Nhưng người làm dâu như cô lại phải bỏ lại rất nhiều thứ bản thân đang có. May mà cô không giống chị cô.
May mà cô đối với người đàn ông có tâm tư khác thường.
"Nếu em muốn thì có thể về một chuyến." Tống Thượng không sao cả nói. "Vậy anh có về cùng em được không?" Cô nghĩ đây là sinh nhật mẹ chồng, chắc cũng có thể xin phép nghỉ đi.
"Đến lúc đó mới biết được." Nhưng người đàn ông lại không có hứa hẹn trước. Bởi vì công việc của hắn rất bất chợp, không thể lường trước được thời gian nghỉ ngơi dài hay ngắn.
Đừng nhìn hắn hiện tại trông có vẻ nhàm rỗi, chẳng mấy chốc hắn sẽ lại đi làm nhiệm vụ gì cũng chẳng biết chừng.
Người khác chỉ biết hắn là trung tá, nhưng lại không biết hắn còn là đội trưởng đội đặc chủng binh của quân khu bảy, thường xuyên nhận những nhiệm vụ đánh phá hang ổ của bọn phạm tội nguy hiểm mà bên hình cảnh không giải quyết được phải cần thêm sự hỗ trợ của họ.
Nếu không phải vì thế thì hắn đã không ở trong đêm tân hôn bỏ chạy rồi.
Tuy rằng trong này vẫn còn một lý do nhưng trên cơ bản hắn sẽ không đùn đẩy trách nhiệm cho người khác nếu hắn có thể tự mình ra trận.
Là người đội trưởng, hắn sẽ tiên phong đi đầu mà không phải để cho đàn em lên trước, chắn mưa bơm bão đạn cho mình. Trước khi làm chồng của một người, hắn là quân nhân của một nước.
Trách nhiệm này sẽ theo hắn cho đến khi hắn ra quân.
Nghe thì có vẻ bất công với người ở hậu phương, thế nhưng nước nhà an toàn thì hậu phương vững chắc, đó cũng là một cách hắn bảo vệ gia đình của mình.
Không ai có thể coi thường tấm lòng của người quân nhân. Sở Tư Di thật không buồn vì sự không chắc chắn của hắn.
Bởi vì khoảnh khắc cô bước chân lên con đường làm một quân tẩu là cô đã chấp nhận mọi khả năng có thể xảy ra rồi.
Cho nên cô không sao cả nói: "Vậy đến lúc đó em sẽ về một chuyến.
Ít nhất mẹ vẫn có em." "Em không về cũng không sao, trong nhà còn có người."
Cho dù không còn người thì ít nhất vẫn còn cha hắn.
Hai người có thể đi du lịch kỹ niệm cũng tốt. Ai biết Sở Tư Di vừa nghe đến đây trong đầu đã lóe lên điều gì, thế là cô buộc miệng hỏi: "Đúng rồi, mẹ từng nói trong nhà còn một biểu muội." Lúc nói chuyện cô không khỏi vô tình hay cố ý quan sát nhất cử nhất động của người đàn ông, thế nhưng trời đã định cô không thể nhìn ra được cái gì trên khuôn mặt than vạn năm kia.
Mà người đàn ông vừa nghe cô nói xong thì rất khẳng khái đáp: "Ừm.
Thời gian này chắc Mạnh Gia Dĩnh cũng đã trở về nước." Nhìn hắn không hề có chút biến hóa nào, Sở Tư Di đành nuốt lại những lời dò hỏi đã thủ sẵn bên khóe miệng. Rốt cuộc thì những lấn cấn trong lòng Sở Tư Di về thái độ của mẹ Tống khi nói về cô biểu muội kia cô chỉ có thể trước để đó, khi nào trở về gặp người này thử rồi lại biết sau.
Nếu có thể trông cậy người đàn ông lãnh đạm này có thể nói cái gì hay ho thì đó đã không phải là hắn nữa rồi.
Cơ bản thì cô phải hiểu hắn ít nhiều rồi mới đúng, người đàn ông đến cả tư tưởng cũng cứng nhắc này, làm sao có thể quan tâm một biểu em.
Nhưng chính là trái tim của người phụ nữ luôn có nhiều ngăn, khi không có chuyện gì còn có thể nghi ngờ, nghĩ đông nghĩ tây lung tung chứ chưa nói hiện tại còn có người ở bên cạnh hỗ trợ đốc thúc cô phải suy nghĩ nhiều.
Càng là chuyện bản thân để ý thì càng lo được lo mất. Nhưng dù vậy cô vẫn muốn hỏi: "Anh thấy tính tình của biểu muội này thế nào?"