Quan Thanh

126: Lưu Ngạn phỏng vấn (1)


trước sau

An Tại Đào trở lại lầu nhỏ ủy viên thường vụ khu cơ quan Thành ủy, tới văn phòng Đỗ Canh báo cáo chuyện chiều hôm nay hắn đi trang trại nuôi cá liên hệ cùng với đi bệnh viện thăm Cao Dương, còn cố ý nhắc tới cho ông ta, sự cảm kích của Cao Lâm Lâm đối với ông. Hắn vừa nói, vừa thấy lúc Đỗ Canh nghe đến ba chữ Cao Lâm Lâm này mặt mày có dao động cảm xúc rất nhỏ, trong lòng âm thầm khinh thường, thầm nghĩ, Đỗ Canh quả nhiên có vài phần ý tứ đối với Cao Lâm Lâm này.

Trong khu cơ quan chính phủ, nữ cán bộ nữ nhân viên nhào vào lòng lãnh đạo không tính ít, đây cũng không phải chuyện lạ gì. Nhưng Bí thư Thành ủy hiện tại coi trọng con gái Bí thư Thành ủy tiền nhiệm, nếu thật sự có thể thông đồng thành gian, đó thật sự là một chuyện lạ, thật sự không thấy nhiều lắm.

Kỳ thật An Tại Đào cũng hiểu được, Đỗ Canh chiếu cố Cao Dương nhiều hơn vào lúc này, trong lòng chắc chắn có ý đồ. Tới việc sinh ra vài tia động tình với Cao Lâm Lâm, thì chỉ do bất ngờ và ngẫu nhiên.

Tan ca, nhìn Đỗ Canh ngồi xe rời khỏi, An Tại Đào cũng đóng cửa phòng làm việc, rời khu viện chính phủ. Hắn đứng ở ven đường đợi một hồi, quả nhiên thấy Lỗ Binh lái chiếc xe thể thao màu đen của gã chạy như bay mà tới. Lộ Binh mở cửa xe nhảy xuống, cười ha ha:

- Người anh em, tôi ở bên ngoài chờ cậu đã lâu, tôi vừa thấy xe Bí thư Đỗ rời đi, chỉ biết cậu chắc chắn sẽ xuống. Đi, lên xe, ngồi xe thể thao của anh!

Ngồi trong xe nói chuyện với Lộ Binh, An Tại Đào đột nhiên thấy chiếc Santana 2000 màu đen của Đỗ Canh ở bùng binh địa phương không quay về khu viện cán bộ cao cấp mà quẹo về phía đông, trong lòng không khỏi hơi tò mò: Đêm nay Đỗ Canh cũng không có hoạt động gì chứ?

Lộ Binh là người thông minh ra sao, thấy thần sắc An Tại Đào không đúng, cũng không nói gì thêm, xeo quẹo một cái liền đi theo. Chiếc xe thể thao màu đen theo phía sau xe chuyên dụng của Đỗ Canh không nhanh không chậm đi được mấy trăm mét, ngay tới cửa công viên Tân Hải, xe Đỗ Canh ngừng lại, một bóng dáng quen thuộc ở ven đường, trong tay mang theo một bao đồ khom lưng chui vào trong xe Đỗ Canh, sau đó, xe Đỗ Canh liền quay đầu chạy như bay trở về.

An Tại Đào chấn động trong lòng, giật mình kinh hãi.

Lộ Binh cười ha ha:

- Người kia là thư ký Quách Thục Khuê của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tôn Phúc Lợi đúng không?

Vẻ mặt An Tại Đào hơi hoảng hốt, yên lặng gật đầu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lộ Binh tự lo nói:

- Quách thư ký này quan hệ không tầm thường với Dương Mậu Nguyên của tập đoàn Mậu Nguyên, Dương Mậu Nguyên thường xuyên mở tiệc chiêu đãi hắn ở khách sạn Hải Thiên…

An Tại Đào không yên lòng mà nghe, tùy ý gật đầu, cũng không nói gì thêm. Hiện giờ trong lòng hắn nổi lên gợn sóng không nhỏ, ba gương mặt Đỗ Canh, Tôn Phúc Lợi, Quách Thục Khuê vẻ mặt không giống hoặc uy nghiêm hoặc âm trầm hoặc nịnh nọt, bồng bềnh lên xuống trong đầu hắn, chờ xe Lộ Binh chạy đến cửa khách sạn Hải Thiên, hắn đã cơ bản sắp xếp rõ ràng suy nghĩ của mình.

Giơ khắc này, hắn mơ hồ có một loại dự cảm: táo tạp sẽ tới, Đỗ Canh thật sự sẽ xuống tay với Tôn Phúc Lợi!

Không thể đợi nữa. Trong lòng hắn âm thầm thở dài một tiếng, sau khi xuống xe của Lộ Binh, hắn vừa đi vừa gọi số di động của Hạ Hiểu Tuyết.

- Hiểu Tuyết, đêm nay anh có việc, sẽ không tới nhà em ăn cơm, em tự ăn tạm chút gì đi ---- đúng rồi, đêm nay em phải gọi điện tới tỉnh thành, để cha và mẹ ngày mai phải chạy về Tân Hải, nhớ kỹ lời anh, nhất định phải trở về gấp vào ngày mai!

Hạ Hiểu Tuyết kinh ngạc một tiếng:

- Ông xã, rốt cuộc có chuyện gì? Sao anh lại để cha trở về gấp như thế?

- Hiểu Tuyết, điều này rất quan trọng, chuyện tình cũng rất phức tạp, tạm thời anh cũng không nói rõ với em được, dù sao em không cần lo lắng, em chỉ cần gọi điên jcho cha, nói là anh nói, cần để ông trở về gấp trong ngày mai, càng nhanh càng tốt!

An Tại Đào cúp điện thoại, bỏ di động vào túi mình, quay đầu vừa thấy, Lộ Binh đang đút tay vào túi, đứng ở xa xa mỉm cười nhìn mình chằm chằm.

An Tại Đào thờ dài một cái, ngẩng đầu nhìn màn trời tối như mực, gió lạnh gào thét qua bên tai, hắn khoác vội áo khoác của mình đi nhanh tới đại sảnh khách sạn Hải Thiên.

Sóng vai cùng Lộ Binh đi vào trong đại sảnh khách sạn Hải Thiên ngọn đèn sáng trưng, bạn gái Văn Hà của gã đã chờ bên trong. Hôm nay Văn Hà bỏ đi bộ váy chức nghiệp thay bằng bộ sườn xám tơ lụa, búi tóc đen bóng, xoa lớp phấn mỏng, dáng người lả lướt lộ ra, cả người nhìn qua khá yêu mị.

Văn Hà mỉm cười bắt tay An Tại Đào, liền mangtheo hai người đi phòng xa hoa lầu hai.

Đẩy cửa ra, trên bàn đã bày bảy tám món cơm lạnh thịt nguội trà bánh tinh xảo. Lộ Binh hàn huyên với An Tại Đào, Văn Hà thì lặng yên đi gọi một cuộc điện thoại. Không bao lâu, một người đàn ông trung niên dáng người không cao mặc áo da màu đen mang theo một bọc nhỏ màu đen đi nhanh tới, mắt ông ta sáng ngời, hơi mỉm cười nhìn An Tại Đào.

Vẻ mặt người này tuy rằng ôn hòa, nhưng khiến cho người ta cảm thấy dương như rất mạnh mẽ. Đầu đinh ngắn không khiến người ta cảm thấy chán ghét, mà tăng thêm vài phần khí thế cao cao tại thượng, cùng với khí chất vô cùng khôn khéo.

An Tại Đào liếc mắt một cái liền nhật ra, đây là ông chủ lớn tập đoàn Dân Thái - Lộ Phùng Xuân, cha của Lộ Binh.

Thấy Lộ Phùng Xuân vào cửa, Văn Hà vốn đang nói cười đôi mắt quyến rũ như tơ lập tức có vài phần câu nệ, thần thái liền trở nên đoan trang trầm tĩnh, cô khẽ mỉm cười với Lộ Phùng Xuân:

- Lộ Tổng!

Lộ Phùng Xuân liếc mắt về phía cô, hơi khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía An Tại Đào.

Lộ Binh vừa muốn giới thiệu, đã thấy An Tại Đào khẽ mỉm cười đi tới, không giơ tay bắt tay Lộ Phùng Xuân, trái lại hơi khom người:

- Lộ Tổng.

Lộ Phùng Xuân ngẩn ra, vội vàng đi qua cười ha ha:

- Thư ký An đại giá quang lâm, sao lại khách khí như vậy? Lộ Binh, còn không nhanh mời Thư ký An ngồi vào vị trí.

An Tại Đào thản nhiên cười đứng thẳng người, lúc này mới vươn tay ra với Lộ Phùng Xuân, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh:

- Đại khái Lộ Tổng đã không nhớ rõ tôi ---- tôi chính là An Tại Đào Trạng Nguyên văn khoa Tân Hải nhận học bổng 10.000 đồng của ngài năm 1994.





Không khí bữa cơm này tốt lắm. Lộ Phùng Xuân không hổ là kẻ lõi đời trên thương trường, nương theo một chút nhân duyên năm đó, ông ta rất nhanh liền thân thiết với An Tại Đào. Đợi cho cơm xong khách và chủ tận hứng mà rời đi, An Tại Đào đã không còn xưng hô ông là Lộ Tổng mà là chú Lộ.

Lộ Phùng Xuân thân mật vỗ vai An Tại Đào, tiễn hắn thẳng tới cửa chính khách sạn Hải Thiên, sau đó chờ hắn lên xe thể thao của Lộ Binh, còn đứng tại chỗ vẫy tay. Tuy rằng Lộ Phùng Xuân không phải người trong quan trường, nhưng ông ở Tân Hải cũng coi như là một nhân vật có thể hô mưa gọi gió, ông có thể buông người đưa tới cửa, đây đã là cho An Tại Đào mặt mũi rất lớn.

Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm khoog thể nhận ra. Hắn không phải nhóc con mới ra đời chưa ráo máu đầu, như nào lại lọt vào trong sự khách sáo không có bao nhiêu chân tình của Lộ Phùng Xuân, chỉ có điều hắn đối với Lộ Phùng Xuân tự nhiên mang trái tim cảm kích nào đó, đối với hai cha con coi như thông qua kinh doanh chính đáng làm giàu này, không có phản cảm quá lớn, đồng ý kết giao với bọn họ.

Nhưng kết giao thì kết giao, Lộ Phùng Xuân muốn lợi dụng hắn, hoặc là đạt được cái gì từ chỗ hắn, còn phải xem An Tại Đào có đồng ý trong lòng hay không. Nếu là hợp lợi ích hai bên, mọi người đều sẽ vui mừng, An Tại Đào tự nhiên sẽ bán cho nhà họ lộ một chút thể diện.

====

Vừa mới về đến nhà tắm rửa một cái, di động của An Tại Đào lại đột nhiên vang lên. Hắn nhìn nhìn, là dãy số tỉnh thành, không có bất ngờ gì xảy ra mà nói, hẳn là Hạ Thiên Nông gọi tới. Quả nhiên, tiếp điện liền nghe được giọng Hạ Thiên Nông dồn dập mà trầm thấp:

- Tiểu Đào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, cũng không thảo luận nhiều với Hạ Thiên Nông, bởi vì chuyện này vốn là do hắn kết hợp trí nhớ kiếp trước của mình phán đoán ra, cũng không thể nói rõ ràng, hắn chỉ cúi đầu nói:

- Cha, con đánh giá Bí thư Đỗ muốn ra tay, hai ngày này, tốt nhất cha mau chóng trở về gấp, có thể giúp đỡ Bí thư Đỗ vào lúc này, cũng chỉ có ngài.

Hạ Thiên Nông trầm ngâm một chút:

- Sao lại nói vậy? À, cũng không đúng, cha thật sự nghĩ không ra Đỗ Canh sẽ xuống tay với Mông Hổ thế nào, dương như cũng quá gấp một chút đi.

An Tại Đào thở dài:

- Cha, xuống tay với Mông Hổ nhất định phải dùng đao với Mông Hổ sao?

Hạ Thiên Nông hít một ngụm khí lạnh:

- Ý con là...

An Tại Đào cắn chặt răng:

- Tôn Phúc Lợi!

- Tôn Phúc Lợi?

Hạ Thiên Nông ở bên kia kinh ngạc một tiếng, trầm mặc hơn nửa ngày mới nói:

- Tôn Phúc Lợi tính tình âm trầm cẩn thận, sợ là không có nhược điểm gì rơi vào tay người khác, điều này...

An Tại Đào hít sâu một hơi:

- Cha, chuyện gì cũng không có tuyệt đối --- con cũng nói không rõ với cha được, đây chỉ là một loại cảm giác của con, dường như, dường như chúng ta đều xem thường quyết tâm và nhẫn tâm nắm quyền của Bí thư Đỗ.

...

...

Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào cố ý chờ ở cửa văn phòng, thấy Đỗ Canh lên lầu liền đi ra đón. Đỗ Canh liếc mắt nhìn hắn, không nói gì thêm, chỉ khoát tay áo:

- Tiểu An, thứ hai tôi điều tra nghiên cứu cần có một bài phát biểu, cậu tới viết đi, tôi từng xem qua luận văn cậu viết ở khóa học Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy, mạch suy nghĩ rất tốt... Ừ, tranh thủ buổi chiều lấy ra cuối tuần tôi xem.

An Tại Đào đáp ứng, đi ra khỏi phòng làm việc của Đỗ Canh, hắn đang muốn tới chỗ Tống Lượng lấy một bài viết phát biểu của Đỗ Canh trước kia, suy nghĩ giọng điệu và tâm tính Đỗ Canh thường dùng. Dù sao, bài viết phát biểu cần khẩu ngữ hóa (văn nói), khác nhau rất lớn so với tài liệu luận văn tin tức đưa tin bình thường.

Nhưng hắn vừa mới đến cửa văn phòng Tống Lượng, chợt nghe Tống Lượng đang thấp giọng không biết nói chuyện qua điện thoại với ai. Tay Tống Lượng bó lấy micro, giọng nói dồn xuống rất thấp, gần như không nghe thấy gã nói gì. Bước chân An Tại Đào trì trệ, trong lòng giật mình một cái, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.

Suy nghĩ nhanh chóng, hắn chậm rãi lui trở về, lấy lại bình tĩnh, đoán chừng Tống Lượng đã gọi điện xong, lúc này mới mỉm cười đi vào văn phòng gã. Nghe nói An Tại Đào viết bài phát biểu cho Đỗ Canh, Tống Lượng rất nhiệt tình nói một số điểm cần chú ý cho An Tại Đào, sau đó lại đưa ra mấy bài viết phát biểu lúc trước của Đỗ Canh cho An Tại Đào:

- Tiểu An, viết bài phát biểu cho lãnh đạo là một môn học vấn rất sâu, hành văn của cậu không có vấn đề, chỉ có điều trọng điểm phải lĩnh hội tinh thần chỉ thị của Bí thư Đỗ, tranh thủ viết tới điểm quan trọng, vấn đề nêu ra phải khắc sâu, vấn đề phân tích phải tới chốn, còn phải giảng một chút tính chính trị...

An Tại Đào vâng một tiếng, cười cầm tài liệu trở về văn phòng mình, sau đó đóng cửa lại viết bài phát biểu.

Mãi đến buổi chiều sắc tan tầm, hắn mới viết ra một phần bản thảo phát biểu khoảng 4000 chữ. Tuy rằng hắn chưa từng viết qua bài phát biểu của lãnh đạo chính phủ, nhưng cái gọi là một trận mà trăm thông, liệt ra đề cương đề xuất vấn đề sau đó tiến hành trình bày phân tích vấn đề, lại tăng thêm lời khách sáo quan trường ở mở đầu, trung gian và kết thúc, cuối cùng tiến hành sửa chữa toàn bộ bài viết khiến khẩu ngữ hóa, trên cơ bản không có vấn đề quá lớn.

Đỗ Canh liếc mắt qua loa, cười ha ha:

- Tiểu An, không tồi, viết không tồi, lần đầu viết bài phát biểu, có thể viết đến tiêu chuẩn này, đã rất không tồi rồi. Chỉ có điều ---- thôi vậy, tôi cầm sẽ sữa lại, thêm chút nước canh là có thể dùng.

...

...

An Tại Đào rời khỏi cửa chính khu viện chính quyền, đang muốn đi xem bus công cộng gần đó, đột nhiên trông thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo khoác nâu tóc dài xõa vai dáng người thon thả, mũi cao thẳng bên trên là kính râm tinh xảo ở đối diện đường cái, đang đứng đó nhìn hắn như cười như không.

- Lưu Ngạn?

An Tại Đào chạy qua vài bước:

- Phóng viên Lưu, sao trước khi tới không gọi điện cho tôi?

Lưu Ngạn gỡ kính râm của mình xuống, sắc mặt hơi bất mãn, cô liếc An Tại Đào một cái, cười lạnh nói:

- Hiện giờ cái giá của Thư ký an lớn đó nhé, tôi đã sớm nói với anh, hôm nay tôi đến Tân Hải, nhưng buổi chiều tôi đến Tân Hải rồi, liên tục gọi cho anh hơn mười cuộc, không ngờ lão nhân gia ngài không để ý tới tôi, làm hại tôi chờ ở đây một buổi chiều!

An Tại Đào giật mình, liên tục cười làm lành:

- Phóng viên Lưu, thật sự xin lỗi, máy nhắn tin tôi không cần nữa, liền để ở nhà không mang, tôi đổi di động...

Lưu Ngạn cũng không phải tức giận thật, thấy hắn giải thích cũng không giằng co tiếp, thần sắc hòa hoãn khẽ mỉm cười:

- Dù sao tôi là bị anh tìm tới hỗ trợ, hai ngày này tôi phỏng vấn ở Tân hải ăn mặc, ở, đi lại anh đều phải phụ trách.

An Tại Đào cười cười:

- Được, được, cho dù không có chuyện phỏng vấn, ở xa tới đều là khách --- tôi làm chủ dù sao cũng phải chiêu đãi phóng viên Lưu đúng không?

Suy nghĩ một chút, An Tại Đào gọi một cuộc điện thoại cho Lộ Binh. Cũng chỉ nửa giờ, Lộ Binh liền lái chiếc xe thể thao màu đen chạy tới như bay. Thấy An Tại Đào sóng vai đứng trên vỉa hè cùng một cô gái dung mạo diễm lệ, gã cẩn thận nhìn Lưu Ngạn, âm thầm kinh diễm không ngừng.

Lộ Binh đỗ xe ven đường, nhảy xuống xe hô:

- Người anh em, tôi tới đây.

An Tại Đào cười ha ha, cùng Lưu Ngạn đi tới xe Lộ Binh:

- Lộ Binh, vị này là phóng viên Lưu tờ từ Yên Kinh, phóng viên nổi tiếng của báo lớn trung ương, hiện giờ đến Tân Hải chúng ta có nhiệm vụ phỏng vấn ---- Lưu Ngạn, vị này Lộ Tổng của tập đoàn Dân Thái Tân Hải.

Lộ Binh cười ha ha, vươn tay với Lưu Ngạn, nói năng hơi ngọt xớt:

- Người đẹp phóng viên, khiến cho kẻ hèn này vừa gặp đã thương!

Mày liễu của Lưu Ngạn nhíu lại, nụ cười chợt tắt thần sắc trở nên lạnh băng, thản nhiên bắt tay với Lộ Binh:

- Xin chào.

- Lộ Binh, không phải khách sạn Hải Thiên của anh còn phòng trống sao, cho phóng viên Lưu một căn đi, phí dụng tính lên đầu tôi.

An Tại Đào cười nói, Lộ Binh trừng mắt nhìn hắn:

- Tất cả mọi người là bạn bè, nói lời khách khí này làm gì ---- phóng viên Lưu đồng ý ở tại Hải Thiên, là cho Lộ mỗ mặt mũi ---- như vậy, tôi lập tức thông báo khách sạn để lại căn phòng tốt cho phóng viên Lưu, phóng viên Lưu ở Tân Hải một ngày, tất cả phí dụng đều do Hải Thiên đài thọ thế nào?

Lưu Ngạn gật đầu, giọng điệu vẫn rất thản nhiên:

- Phiều toái Lộ Tổng.

...

...

An bài Lưu Ngạn ổn thỏa, thừa dịp Ngưu Ngạn ở trong phòng tắm rửa, trong đại sảnh khách sạn, Lộ Binh nhìn An Tại Đào cười ha ha:

- Người anh em, cô gái này không tồi, rất đẹp, có thân hình có khí chất có tính cách, là tình nhân của cậu à?

An Tại Đào ngẩn ra, đánh qua một quyền:

- Bậy bạ, đây là bạn của tôi, bạn bè bình thường mà thôi, anh cũng đừng bậy bạ, tôi có thể nói với anh, trước mặt Lưu Ngạn anh đứng đắn cho tôi một chút, tính tình cô ta không tốt lắm, đừng tự làm mất mặt.

Lưu Ngạn nhẹ nhàng tránh được nắm đấm của An Tại Đào:

- Nếu hai người chỉ là bạn bè bình thường, như vậy, có phải nói rằng tôi có cơ hội phải không?

An Tại Đào nhíu mày, nhìn lướt qua Văn Hà mỉm cười đứng đó không xa, cúi đầu nói:

- Không phải anh có bạn gái sao, đừng càn rỡ!

Lộ Binh lại cười gượng một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Suy nghĩ một chút, An Tại Đào chậm rãi tới gần Lộ Binh, nhìn mặt gã thật sâu, hơn nửa ngày mới cúi đầu nói:

- Lộ Binh, tôi với anh là bạn bè... Lưu Ngạn tới Tân Hải phỏng vấn, tôi không tiện ra mặt, trước sau liền nhờ anh chiếu cố --- chuyện này xong rồi, tương lai người anh em tôi sẽ có báo đáp!

Thấy thần sắc Lộ Binh hơi ngạc nhiên, An Tại Đào cười âm trầm:

- Việc này rất quan trọng! Anh không nên hỏi vì sao, cũng không cần lo tôi muốn làm gì ---- tôi chỉ xin anh giúp tôi một việc như vậy, anh có đồng ý không? Về chuyện Lưu Ngạn tới Tân Hải phỏng vấn, anh đừng nói với bất cứ ai...

Lộ Binh thấy trong đôi mắt trong sáng của An Tại Đào mơ hồ phát ra vài phần âm trầm linh hoạt, sắc bén, trong lòng không khỏi giật mình một cái, gã lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng vỗ vai hắn:

- Không thành vấn đề, việc rất nhỏ thôi. Tôi không có ưu điểm gì khác, chính là bạn chí cốt, ông em cậu coi tôi là bạn tốt, tôi tự nhiên là... Như vậy đi, hai ngày này tôi không làm gì cả, làm lái xe đi dạo với vị đại mỹ nữ này ở Tân Hải thế nào?

An Tại Đào lắc đầu:

- Không cần anh tự mình ra mặt ---- anh phái tài xế và xe đi theo Lưu Ngạn là được rồi.

Xong rồi, An Tại Đào liếc Lộ Binh một cái, thần sắc dần khôi phục như thường, có lẽ chính hắn cũng không phát giác, trong vô tình, hắn đã có vài phần uy thế kẻ bề trên.

- Lộ Binh, thứ hai có thể Bí thư Đỗ sẽ mời họp hiện trường tại tập đoàn Dân Thái của anh, anh để chú Lộ có chuẩn bị trong lòng.

Nói xong, An Tại Đào vỗ nhẹ bả vai Lộ Binh, hai người nhìn nhau cười ha ha.

Văn Hà cũng mỉm cười đi tới từ bên kia:

- Thư ký An, hai người nói chuyện gì cao hứng như vậy!

Lộ Binh vươn tay tới Văn Hà, ôm nàng tới bên người, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông khá vểnh của cô, lập tức khiến Văn Hà đỏ mặt tai hồng, hung hăng trừng mắt nhìn gã. Lộ Binh cười ha ha:

- Văn Hà, em nhanh chóng đi lấy hai bình rượu vang đỏ nước Pháp anh cất tới, đêm nay anh muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý!

An Tại Đào đứng đó khẽ mỉm cười, cũng không nói gì nữa. Lộ Binh là một người thông minh, tuy rằng người khéo léo nhưng quả thật khá giảng nghĩa khí bạn bè, từ ý nghĩa nào đó, gã coi như là một loại đặc biệt trong giới thương nhân.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây