Quan Thanh

221: Một đêm khó xử


trước sau

Mạnh Cúc mở cửa chiếc xe BMW nhạt màu, dù sao cô hiện tai cũng là Chủ tịch một công ty lớn, rời nhà là phải để ý tới trang phục và các phương tiện đi lại cho phù hợp với cương vị mới. An Tại Đào tuy không hiểu lắm về xe hơi, nhưng nhìn qua cũng cảm thấy chiếc xe này không thể so với xe thể thao tiện nghi mà Tiếu lão đưa cho mình.

Cúc Lan Tiểu Trúc nằm trên đường đến Đại học Yến Sơn. Hai người trở về chốn cũ, ăn sáng với rượu nhẹ, mặt đối mặt, trong tiếng nhạc dÂu Dương ngọt ngào, tình cảnh lâng lâng bay bổng này không cần nói cũng biết.

Cơm nước xong xuôi đã 8h tối. Đẩy cánh cửa kính của Cúc Lan Tiểu Trúc ra, một đợt gió lạnh ùa tới, Mạnh Cúc rùng mình một cái, vội khoác nhanh áo vào, theo bản năng mà tựa vào người An Tại Đào.

Gió lạnh thổi bay mái tóc mềm mại của cô, cô ngẩng đầu nhìn An Tại Đào:

- Đi với chị, chị vừa mua một căn hộ, để cho cậu một bộ chìa khóa, sau này về thủ đô, nhà này là của cậu, cho dù chị có ở đó hay không.

Mạnh Cúc nói với cái giọng không cho người khác từ chối. Cô rất ít khi nói với An Tại Đào bằng giọng như vậy. An Tại Đào ngơ ngác, nhưng hắn chợt hiểu, cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Hắn cùng Mạnh Cúc ngay cả khi không phát sinh tình cảm nam nữ, cũng có một phần tình cảm thầy trò chị em rất sâu sắc. Từ lúc đi học đại học, Mạnh Cúc chăm sóc hắn chu đáo. Đến nay, nếu hắn vẫn cùng Mạnh Cúc khách khí nhún nhường, thì có vẻ hơi dối trá.

Màn đêm buông xuống. Trên đường phố phồn hoa, người xe như nước. Một chiếc xe thể thao nhạt màu chạy như bay, để lại sau lưng một làn gió lạnh.

Cách nhà gia Yên Kinh chừng vài trăm mét về hướng Tây Nam có một khu chung cư sang trọng. Mạnh Cúc có một căn hộ khá rộng ở đó. Căn hộ có hai lầu, có cầu thang bên trong.

Dưới lầu là phòng khách, bếp và thư phòng. Trên lầu là mấy gian phòng ngủ.

Mạnh Cúc thay một cái áo ngủ màu hồng phấn, mái tóc đen dài buông xuống phiêu lãng trên đầu vai. Cô duyên dáng cười, trên mặt không còn chút gì băng giá. Cô chỉ vào một gian phòng ngủ lớn đầu tiên:

- Tiểu Đào, đây là phòng của em. Giữa là phòng của chị. Phía Tây cho Hiểu Tuyết. Vào thôi, xem cách décor vậy được chưa?

An Tại Đào đẩy cửa đi vào, thấy bên trong bài trí đơn giản nhưng cực kỳ tao nhã. Tường giấy trắng. Drap màu đỏ nhạt. Dựa vào vách tường là một cái tủ âm tường, mà kề sát đó là tủ sách có đặt một ít cuốn sách lịch sử văn hóa… Nhìn lướt qua, cũng biết đó là những đầu sách An Tại Đào thích đọc nhất.

Bên cạnh tủ sách, có một cái bàn, trên bàn, đặt một cái máy tính mới tinh.

- Cám ơn chị Cúc, em rất thích!

An Tại Đào quay đầu lại nhìn Mạnh Cúc.

Hắn là học sinh của ta, là em của ta, cũng là nam nhân của ta. Mạnh Cúc dịu dàng lắc đầu, gương mặt quyến rũ chợt ửng hồng. Cô trong lòng chan chứa tình cảm, đồng thời cũng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khác thường.

- Ngủ đi!

Mạnh Cúc quay người rời đi.

Nửa đêm, An Tại Đào đi vệ sinh quay về, đi ngang qua phòng ngủ của Mạnh Cúc, đột nhiên nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng rên rỉ. âm thanh tuy nhẹ như gió nhưng kiều diễm và mờ ám vọng ra một cách rõ ràng.

Hắn dừng chân lại nghiêng tai lắng nghe, mặt chợ đỏ bừng, hoảng hốt bước đi, trong lúc bối rối đá lăn một cái vỏ lon trái cây Mạnh Cúc để quên trước cửa.

- Lốc cốc!

Lon trái cây màu xanh da trời nhẹ nhàng lăn trên nền đá cẩm thạch phát ra tiếng kêu.

Tiếng rên rỉ trong phòng Mạnh Cúc ngưng bặt.

An Tại Đào như là kẻ trộm trở lại giường, bối rối nhắm nghiền hai mắt, nhưng bên tai, vẫn không ngừng vang lên những âm thanh câu hồn đoạt phách vọng ra từ trong phòng Mạnh Cúc.

Cửa phòng ngủ Mạnh Cúc nhẹ nhàng mở ra. Mạnh Cúc mặc áo ngủ màu phấn hồng, một nút áo ở trước ngực vẫn chưa kịp cài lại, cô thất thần đứng sững trước cửa, mặt đỏ bừng, thân hình đẫy đà mà thon thả run lên từng hồi.

Giờ khắc này, cô cảm thấy lòng thẹn thùng tột độ, chỉ muốn chết đi cho xong.

Cô là một cô gái khỏe mạnh, hơn 30 tuổi, cũng có những khao khát thể xác như bao nữ nhân khác. Nhưng cô vốn có ác cảm với nam nhân, trong lòng chỉ có duy nhất một người lại không thuộc về mình. Đêm, trong bóng tối tĩnh mịch, lại sống lẻ loi nhàn nhã, nên cô vẫn thường có những lúc buông thả bản thân, tự âu yếm vuốt ve bản thân, mặc cho dục tình lấn át lý trí.

Hôm nay, chính người mà mình yêu thương lại chỉ ở cách một bức tường. Mạnh Cúc trằn trọc không ngủ được, từ đáy lòng, tất cả những thèm muốn những cô đơn đè nén chợt như phá bỏ hết xiềng xích mà vùng dậy. Cô gần như là theo bản năng âu yếm bộ ngực cao ngất đầy đặn của chính mình, lần dò đến vùng cấm địa bí ẩn giữa đôi thân thon dài, trong lòng thầm kêu tên người ấy, dần dần đắm chìm trong một ảo giác mãnh liệt, đê mê không thể nào kiềm chế nổi.

Nhưng mà, nhưng mà, cảnh tượng đáng xấu hổ đó lại bị… Mạnh Cúc trong lòng quặn đau. "Hắn, hắn có thể hay không cho rằng ta là một nữ nhân đáng khinh bỉ?".

A!

Thoáng nghĩ tới điều đó, trước mắt Mạnh Cúc như có ngàn con đom đóm lập lòe, cô cứ như vậy đổ vật xuống.

An Tại Đào nhẹ nhàng ôm Mạnh Cúc trở lại giường, đắp cho cô tấm chăn. Mạnh Cúc sớm đã tỉnh dậy, nhưng cô quay người lại, không dám đối mặt với ánh mắt trong sáng mà phức tạp của An Tại Đào.

Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, trong gian phòng tràn ngập mùi con gái, bên ngoài là màn đêm câu tịch, chỉ có duy nhất tiếng đập run rẩy của trái tim, tiếng thở dồn dập của hai người.

An Tại Đào ngồi trước giường của cô, lẳng lặng nhìn bóng dáng quay nghiêng của cô, trong lòng bùi ngùi xót xa. Hắn cũng không phải là nhóc con miệng còn hơi sữa, làm sao không hiểu lòng của Mạnh Cúc? Cô là một cô gái khỏe mạnh bình thường, tất nhiên có những đòi hỏi xác thịt như bao người khác. Nhưng vấn đề là âm dương khuyết thiếu, chính mình là rình coi đúng khoảnh khắc cô bộc lộ hết bản năng và nhục cảm của mình. Mà cô gái này lại vốn tự cho mình là thanh cao, nên càng xấu hổ hơn.

Hắn thở dài, nhớ tới dáng người cô độc dưới đèn đan áo cho hắn, nhớ tới hình ảnh cô ngày lễ tự mình xuống bếp nấu ăn cho hắn, nhớ tới bốn năm đại học đã có bao nhiêu kỷ niệm…

Cho đến cái đêm hôm đó, cho đến khi vị giáo sư bình thường lạnh lùng cao xa như tiên nữ giáng phàm, lại cuộn mình trong lòng hắn mà mơ ngủ, hắn mới giật mình nhận ra trong lòng cô đã manh nha cảm giác lạ.

Cũng giống như cô, cũng là người cao ngạo, nhưng An Tại Đào sớm đã có được liều thuốc chữa vết thương lòng, nhưng Mạnh Cúc thì vẫn chìm đắm trong bóng ma kia, không thể thoát ra được, cho đến khi cô gặp An Tại Đào.

Cô luôn tẩy chay đàn ông, nhưng đối với An Tại Đào lại không có chút xíu nào bài xích. Từ lúc An Tại Đào ngày đầu tiên nhập học, bóng dáng cao lớn điềm tĩnh của hắn đã bắt đầu xuất hiện và lớn dần lên trong lòng cô. Cũng có thể giải thích, đó là duyên phận, là ông trời sắp đặt để trêu ngươi con người chăng?

Ngay tại đêm đó, Mạnh Cúc đã dùng hai tay nâng đầu hắn dậy, nhẹ nhàng cởi áo ngủ, hoàn toàn khỏa thân, để lộ ra ngọn núi cao ngất rung rinh, hai điểm hồng tía tạo thành đường cong tuyệt hảo.

- Cả đời này, thân thể của tôi chỉ một mình em được nhìn thấy!

Mạnh Cúc nắm tay An Tại Đào, mạnh mẽ đem tay hắn đặt vào khoảng giữa đôi gò bồng đảo.

- Nếu không có Hiểu Tuyết, nếu em có thể cho tôi chút thời gian, có lẽ tôi sẽ nói cho em biết em là người duy nhất tôi yêu trong đời này, người đàn ông duy nhất tôi nguyện ý gần gũi.

An Tại Đào lại thở dài, đứng dậy, kéo chăn cho Mạnh Cúc, cúi đầu nói:

- Chị Cúc, nghỉ ngơi cho tốt, em về phòng đây.

An Tại Đào xoay người định đi, nhưng đã bị một bàn tay ấm áp run rẩy bắt lấy, Mạnh Cúc đỏ bừng mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt An Tại Đào, run giọng nói:

- Tiểu Đào, cậu có cho rằng chị là loại người vô liêm sỉ? Chị… chị không phải người như vậy…

Mạnh Cúc bất lực buông tay An Tại Đào ra, xấu hổ không còm mặt mũi nào, ngẩng đầu lên, gương mặt ủ rũ như hoa phù dung gặp mưa.

An Tại Đào do dự một chút, chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng vén những sợi tóc mềm mại dính chặt vào trán cô bởi nước mắt và mồ hôi, từ tốn nói:

- Chị Cúc, chị không cần như vậy. Em biết, chị là một phụ nữ rất tốt, chỉ có điều, em…

Mạnh Cúc run lên, rốt cuộc không kiềm chế nổi nhào vào lòng ngực An Tại Đào, òa khóc nức nở, đầu vai rung bần bật.

- Chị Cúc, cứ khóc đi, cho thỏa…

An Tại Đào khóe mắt cũng nhòe đi, hắn bây giờ đã hiểu nỗi thống khổ trong lòng người phụ nữ cao ngạo này.

- Tiểu Đào, chị là người rất đáng hổ thẹn, phải không?

Mạnh Cúc rúc vào lòng An Tại Đào khóc nức nở một hồi, lúc này mới từ từ trấn tĩnh, nằm trong tay hắn dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn hắn, hỏi.

- Chị Cúc, em không nghĩ thế đâu.

An Tại Đào giọng cũng phát run, cố gắng kiềm chế nội tâm đang xao động mãnh liệt.

Chỉ riêng việc hắn là một kẻ tái sinh, sức khỏe lại đang ở giai đoạn thanh xuân nhất của đời người, tay ôm một cô gái tuyệt mỹ, trang phục khêu gợi, hoàn cảnh hương diễm, thịt da va chạm liên hồi, khiến hắn càng lúc càng thấy dục tình bốc lên.

Hắn biết, hắn chỉ cần cúi người xuống, là có thể có được cô, biến cô làm của riêng. Nhưng…

Nhận thấy cơ thể An Tại Đào có dị động, Mạnh Cúc dù sao cũng là một cô gái trưởng thành, ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Cô ngước ánh mắt mê đắm đầy kỳ vọng lên nhìn hắn.

Cô nhẹ nhàng cầm tay hắn, đặt lên bộ ngực ngồn ngộn sức sống của mình, lại khẽ rên một tiếng:

- Tiểu Đào, cơ thể chị thuộc về cậu, nếu cậu muốn…

Vùng ngực no đủ mà co giãn, rắn chắc mà mềm mại chạm vào tay An Tại Đào, lòng hắn như có sóng dữ trào sôi, hơi thở bắt đầu dồn dập, thiếu chút nữa thì không kiềm chế được.

Hắn thở một hơi thật dài, chậm rãi rút tay về, nhẹ nhàng đỡ Mạnh Cúc xuống giường, nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô, hấp tấp nói:

- Chị Cúc, chị nghỉ ngơi đi, đêm đã khuya, ngày mai còn có việc phải làm.

Mạnh Cúc thất vọng thở dài, cúi đầu khẽ nói:

- Cậu ghét chị lắm phải không?

- Chị Cúc, không phải thế, là em…

- Cậu đi đi.

Mạnh Cúc đôi mắt đỏ lên, chậm rãi quay đầu vào tường.

Tỉnh Đông Sơn, thành phố Thiên Nam, cơ quan Tỉnh ủy.

Ăn xong cơm chiều, Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương ngồi trong thư phòng, lẳng lặng đọc sách. Nếu không có công vụ hay việc xã giao, sau mỗi buổi cơm chiều, vị Chủ tịch tỉnh quyền uy đều đi bộ nửa tiếng, rồi ngồi trong phòng đọc sách đến tận khuya, thói quen này đã được duy trì rất lâu.

Báo, tạp chí, các sách về kinh tế, lịch sử… các tin tức mới đều phải đọc qua hết. Phải nói, đây là một Chủ tịch tỉnh cực kỳ chăm chỉ. Ông ta tuy rằng quyền thế cực cao, nhưng ý thức trách nhiệm và khả năng công tác cũng rất lớn.

Nói thẳng ra, nếu Trung ương không trao quyền cho cấp dưới Tiếu Trác Niên, mà để ông ta đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn, chắc chắn ông ta trong một thời gian ngắn sẽ nắm toàn bộ cục diện Đông Sơn. Về sau, sẽ có điều kiện thi hành cải cách một cách toàn diện. Đáng tiếc, ông trời không ủng hộ.

Trình Nguyên Cương ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên nghị nhìn một chậu cây trúc cảnh xanh biếc đặt trên bàn.

Điện thoại màu đỏ vang lên, ông ta chậm rãi cầm điện thoại lên ừ một tiếng, chợt nhận ra giọng của thư ký lão Lý.

- Sếp, Bí thư thành phố Tân Hải muốn cùng ngài nói chuyện điện thoại, sợ ngài đang bận, nên tôi gọi trước…

Giọng lão Lý vang lên kính cẩn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trình Nguyên Cương nhíu mày, đôi lông mi chợt run run.

- Anh nói với cô ta, tôi bận lắm, không có thời gian. Đồng thời, chuyển lời đến cô ta, làm việc phải đúng mực, không được quá mức trẻ con. Tuổi cũng đã lớn rồi, đừng có làm những việc bốc đồng như thế nữa. Hãy an vị ở Tân Hải làm việc vì nhân dân Tân Hải, không cần suốt ngày xen vào chuyện người khác. Càng không thể để tôi bị liên lụy. Nếu không đến lúc đó, tôi cũng mặc kệ.

Trình Nguyên Cương giọng rất trầm, thậm chí có thể nói có chút bực bội và thiếu kiên nhẫn.

Nghe thấy thế, lão Lý lập tức rùng mình, liên tục vâng dạ.

Cúp điện thoại, Trình Nguyên Cương bực bội ném quyển sách đang cầm trên tay lên bàn.

Rất ít người biết, Lý Vân Thu là em gái người vợ đã chết vì bệnh của ông ta. Trình Nguyên Cương sinh trưởng ở địa phương, đi từng bước lên làm lãnh đạo. Khi ông ta đang làm Phó chủ tịch một huyện, thì vợ bị ung thu qua đời, vài năm sau, ông ta liền cưới người vợ bây giờ.

Đã qua nhiều năm, ở tỉnh, rất ít người còn nhớ ông ta từng có một đời vợ trước. Ông ta đối với người vợ này tuy chưa có con, nhưng tình cảm rất tốt. Vợ trước chỉ có một em gái, nể mặt người vợ đã khuất, mấy năm nay, ông ta có chú ý quan tâm Lý Vân Thu, âm thầm bồi dưỡng cô.

Nếu không thì Lý Vân Thu làm thế nào có thể ngồi lên cái ghế cao ngất như vậy?

Nói thật, Lý Vân Thu khiến Trình Nguyên Cương không hài lòng. Nhất là hai năm gần đây, Lý Vân Thu càng ngày càng ngang ngược kiêu ngạo. Nhưng mỗi lần muốn nghiêm trị cô, lại nhớ đến gương mặt ai oán bi thương của người vợ trước. Lòng không nỡ.

Phàm việc gì cũng có giới hạn của nó, Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương còn là một người rất có nguyên tắc. Lý Vân Thu gần đây đã phạm vào nguyên tắc của ông ta, mấy ngày nay điện thoại liên tục nhưng ông ta không tiếp.

Lão Lý ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi gọi điện thoại:

- Lý Bí thư, tôi là Lão Lý.

- Lão Lý a, lãnh đạo nói như thế nào?

Nghe Lý Vân Thu có chút lo lắng, lão Lý trong lòng cười khẩy:

- Lý Bí thư à, lãnh đạo nói, ngài ấy bận rộn nhiều việc, ừ, Trung ương gần đây có gửi mấy văn bản xuống tỉnh. Ở tỉnh bận quá, lãnh đạo mỗi ngày đều phải làm thêm. À, còn có việc này, lãnh đạo có bảo tôi chuyển lời cho cô.

Sau khi nghe lão Lý thuật lại lời Trình Nguyên Cương, Lý Vân Thu ở đầu dây lập tức cuống lên. Thấy người phụ nữ đầu dây lo lắng không biết làm sao, lão Lý bĩu môi, thầm nghĩ: đáng đời loại đàn bà không biết thân phận, được đằng chân lân đằng đầu…

Quyển 5: Tài cao chót vót

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây