Tống Nghênh Xuân lẳng lặng mà nhìn An Tại Đào, trên mặt dần lộ ra nụ cười ôn hòa, ông ta đột nhiên gật đầu:
- Ừ, tôi ủng hộ ý kiến của đồng chí Tại Đào. Tôi cũng đã đọc bài viết của Báo chiều Đông Sơn --- tập đoàn Vân Lan có hơn 12.000 công nhân, tăng thêm học viện kỹ thuật Vân Lan và học sinh trung học phụ thuộc, gần 20.000 người, sau lưng 20.000 người này, có thể sẽ có 200.000 bạn bè thân thích, bạn bè thân thích của 200.000 người này có thể phát tán ra 20.000.000 triệu người… Lời này cũng không hề khoa trương.
- Một khi đã như vậy mà nói, tổng hợp các nhân tố để xem, đây là thời điểm thành phố ra tay đỡ doanh nghiệp này một phen. Cho dù thế nào, chúng ta làm quan phụ mẫu này, cũng không thể trơ mắt mà nhìn nhiều người thất nghiệp, mất đi nguồn thu nhập như vậy. Hơn nữa, tập đoàn Vân Lan cũng có thể nộp không ít thu nhập từ thuế cho thành phố.
Tống Nghênh Xuân khoát tay áo:
- Được rồi, đồng chí Tại Đào nói muốn thúc đẩy tập đoàn Vân Lan tổ chức sản xuất lại, suy nghĩ này không tồi. Chẳng qua, ý tưởng là tốt, nhưng có thể hấp dẫn nhà đầu tư đến hay không, điều này không phải vài người chúng ta ngồi trong phòng hội nghị thảo luận hai tiếng có thể làm được. Tôi xem như vậy đi, nếu ý tưởng là đồng chí Tại Đào đưa ra, chuyện này liền do đồng chí Tại Đào làm, công tác 'thu hút đầu tư' này cũng do đồng chíTại Đào nắm đi… Đồng chí Tại Đào cực kỳ am hiểu thu hút đầu tư, năm đó tôi có nghe nói khi khu kinh tế mới Tư Hà chuẩn bị xây dựng, tất cả các nhà đầu tư đều do đồng chí Tại Đào tự mình đưa tới. Tôi tin tưởng, lần này đồng chí Tại Đạo cũng sẽ mang tới cho chúng ta một vui mừng ngạc nhiên. Đương nhiên, lúc cần phối hợp các đồng chí khác cũng nên phối hợp mạnh mẽ, nhất là Chủ tịch thành phố Đông Phương… Đây là một hạng mục công tác khá lớn của UBND thành phố năm nay, hi vọng các đồng chí UBND thành phố nhất định phải nắm cho chắc!
Tống Nghênh Xuân bày tỏ thái độ, bất kể là Trưởng Ban Tổ chức Đan Tân Dân, hay là Trưởng Ban Tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như, cùng với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Trịnh Phương vừa mới tỏ ra nghi ngờ và phản đối đề nghị của An Tại Đào, đều hơi bất ngờ và giật mình, đồng thời cảm thấy rất xấu hổ.
Đông Phương Du và Tống Tử Lâm liếc nhau một cái, đang muốn nói gì, lại nghe An Tại Đào cười trả lời:
- Xin Bí thư Tống yên tâm, tôi nguyện ý lập quân lệnh trạng tại hội nghị thường vụ này, nếu việc này không thành…
An Tại Đào còn chưa nói xong, Tống Nghênh Xuân liền cười khoát tay áo:
- Nói quân lệnh trạng cái gì, công tác thôi, hết sức mình là được.
Đông Phương Du âm thầm nhíu mày, ra hiệu bằng mắt với An Tại Đào, nhưng An Tại Đào căn bản không để ý tới ám chỉ của cô. Đông Phương Du gấp đến độ âm thầm cắn răng, thầm nghĩ cậu không phải ăn no rỗi việc sao, lập quân lệnh trạng cái gì! Nếu chẳng may chuyện này không thành, chẳng phải cậu tìm khó khăn cho mình sao!
An Tại Đào mỉm cười, trong lòng lại cười lạnh. Thật ra hắn đều rõ ràng hơn ai khác, đã tới nước này với Tống Nghênh Xuân rồi, hắn đã không có đường rút lui, nhất định phải thẳng tiến không lùi, quả thật có được vài phần dũng khí và quyết đoán của tráng sĩ tự chặt cổ tay không thành công thì thành nhân! Hơn nữa, ngay cả hắn không lập quân lệnh trạng này, Tống Nghênh Xuân chắc chắn sẽ có "ám chiêu" và "cạm bẫy" khác đang đợi phía sau... So với như vậy, không bằng trực tiếp đối mặt khiêu chiến Tống Nghênh Xuân!
Đương nhiên, quan trọng nhất là, An Tại Đào đã sớm nắm chắc trăm phần trăm đối với việc này. Ngay cả cuối cùng tìm không thấy nhà đầu tư chiến lược, hắn cũng có thể để tập đoàn Hạ Hiểu Tuyết khống chế trong tay chạy tới cứu.
Đám người Trịnh Phương ngồi ở cửa, tựa lưng vào ghế, hơi cười lạnh lên.
An Tại Đào liếc đám người Trịnh Phương một cái, thản nhiên cười:
- Tôi nguyện ý lập quân lệnh trạng trên hội nghị này, nếu việc này không thành, tôi tự nhận lỗi từ chức!
Tuy rằng lời này của An Tại Đào không lớn, nhưng hiệu quả lại giống như long trời lở đất. Đám người Trịnh Phương quả thật không ngờ An Tại Đào lại nói ra lời này, mà mấy người Đông Phương Du, Tống Tử Lâm và Mã Đức Thắng thì khiếp sợ quay đầu nhìn An Tại Đào, khóe miệng co rúm, một câu cũng nói không nên lời.
Lập quân lệnh trạng, tốt ở tự tăng áp lực cho mình, không đường để lui. Người hơi có thường thức đều biết rằng, lập quân lệnh trạng có mạo hiểm rất lớn, bởi vì trong quân không nói đùa, lập xuống quân lệnh trạng, giấy trắng mực đen, thì phải thực hiện. Trong quan trường hiện đại lập quân lệnh trạng chẳng qua là "lời nói đùa", không có hiệu ứng pháp luật gì, nhưng đường đường một Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nhân vật số ba Phòng Sơn, nếu An Tại Đào nói không giữ lời, hắn làm sao còn có thể ngẩng đầu lên trước mặt lãnh đạo thành phố khác và đám quan viện cấp dưới được? Cho nên Tống Nghênh Xuân cũng không gợ An Tại Đào sẽ đổi ý.
Tống Nghênh Xuân nhìn An Tại Đào thật sâu, đột nhiên cất cao giọng nói:
- Được. Cho dù không thể tới, nhưng lòng đã hướng tới, cán sự gây dựng sự nghiệp chúng ta nhát định phải có tin tưởng và quyết tâm không thành công thì xả thân, có loại tinh thần vào chỗ chết sau đó sinh trưởng này. Những năm chiến tranh, tinh thần tồn vong cùng trận địa của các tướng sĩlà nhân tốt quyết định chiến dịch có giành được thắng lợi hay không, mà thời hòa bình này chúng ta sao không cần tinh thần làm chuyện lớn? Đồng chí Tại Đào có quyết đoán! .... Đươc, như vậy chúng ta sẽ chờ tin tức tốt của đồng chí Tại Đào! Sau khi thành công, Thành ủy nhất định xin công cho đồng chí Tại Đào với Tỉnh ủy!
An Tại Đào khẽ mỉm cười, cũng không nói gì nữa.
...
...
Mở hội nghị xong, trở lại UBND thành phố, An Tại Đào đang muốn đi vào văn phòng của mình, lại bị Đông Phương Du sắc mặt âm trầm gọi qua.
Đông Phương Du vội vàng đóng chặt cửa, trầm giọng nói:
- Hôm nay cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại kích động như thế? Cậu công khai khiêu chiến với Tống Nghênh Xuân ở hội nghị thường vụ làm gì? Có ý nghĩa sao? Cậu nói ra lời này trước mặt mọi người, nếu chuyện tương lai làm không được, cậu còn ngẩng đầu lên thế nào? Chẳng lẽ cậu quả thật muốn từ chức? Học cổ nhân từ quan mà đi để biểu lộ đạo đức của An Tại Đào cậu tốt sao? Ngu xuẩn!
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Cô cảm thấy tôi đang kích động sao? Ha ha, xem ra cô vẫn không quá hiểu tôi. Tôi chưa bao giờ nói xuông, quá khứ không, hiện tại không, tương lai cũng sẽ không. Nếu tôi không nắm chắc mười phần, tự nhiên sẽ không nói như vậy.
Nghe An Tại Đào nói như vậy, biết hắn chắc chắn nắm chắc trong lòng, lúc này tâm tình Đông Phương Du mới thả lỏng xuống. Đương nhiên, cô vẫn hơi hoài nghi và lo lắng, nhẹ nhàng nói:
- Cậu nắm chắc quả thật là chuyện tốt, nhưng có nắm chắc cũng không cần phải lập quân lệnh trạng cái gì! Làm được tất nhiên tốt nhất, nhưng cố sức làm không được cũng không sao cả. Cậu cần gì phải vậy?
An Tại Đào thở dài một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói:
- Tôi không muốn tiếp tục dây dưa vô thời hạn với Tống Nghênh Xuân như vậy... Một chiêu này, coi như gọi là dụ rắn ra khỏi hang đi. Tôi thật sự muốn nhìn, Tống Nghênh Xuân rốt cuộc là làm cho tôi cái thòng lọng gì muốn tôi chui vào!
Nói tới đây, An Tại Đào nhanh chóng suy nghĩ, nhớ lại đoạn thời gian này ngoài sáng trong tối thận trọng từng bước, trong lòng vẫn có vài phần cảm thán.Công kích đã nổi lên, quyết chiến với Tống Nghênh Xuân sắp khai hỏa, ai mới có thể là người thắng cuối cùng, không cần xem quá trình, chỉ cần xem kết quả.
An Tại Đào tin tưởng đối với chiến thắng, tuy rằng hắn biết Tống Nghênh Xuân cũng tính trước kỹ càng.
****
Buổi sáng ngày 31 tháng 5, An Tại Đào rốt cuộc gặp được nhà đầu tư chiến lược thần bí mà tập đoàn Vân Lan cần, thành viên hội đồng quản trị kiêm đại cổ đông Triệu Hỉ Luân tại phòng hội nghị tầng 12 cao ốc tập đoàn. Cùng ngày, phải cử hành hội nghị toàn thể Ban Giám đốc tập đoàn Vân Lan, thảo luận phương án tiến thành tổ chức lại tài sản đối với tập đoàn Vân Lan của nhà đầu tư chiến lược thành phố Phòng Sơn đề xuất.
Nói cách khác, trong cuộc họp buổi sáng hôm nay, sẽ quyết định ra vận mệnh tương lai của tập đoàn Vân Lan.
Bên cạnh phòng họp lớn, có một phòng khách nhỏ.
An Tại Đào đi bộ, chậm rãi đi theo Tiết Lợi Binh tiến vào. Cùng sóng vai với hắn, còn có một người đàn ông trung niên không cao vẻ mặt tươi cười. Người này khoảng 40 tuổi, tuy rằng tướng mạo xấu xí, nhưng một thân hàng hiệu, ăn mặc cực kỳ thời thượng, vừa thấy chính là loại phú hào rất biết hưởng thụ cuộc sống.
- Triệu Tổng, mời ngồi.
An Tại Đào cũng không khách khí, trước khi ngồi xuống, khoát tay áo, khẽ mỉm cười.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố An.
Nụ cười trên mặt Triệu Hỉ Luân càng thêm rõ ràng, cũng đĩnh đạc mà ngồi đối diện An Tại Đào, Tiết Lợi Binh thì khẩn trương rót trà cho hai người.
- Ha ha, lâu nay nghe thấy đại danh của Triệu Tổng, nhưng mãi chot ới hôm nay mới có thể gặp mặt Triệu Tổng, thật sự cũng không dễ dàng.
An Tại Đào lẳng lặng mà ngồi đó nhìn Triệu Hỉ Luân, giọng nói cực kỳ bình tĩnh, nhưng không có bất luận hàn huyên khách sáo gì, đi thẳng vào chủ đề:
- Tôi cảm thấy vô cùng hiếu kỳ chính là, nếu Triệu Tổng đầu tư một khoản lớn như vậy ở tập đoàn Vân Lan, nhưng dường như lại không quá quan tâm tới sự tồn vong của xí nghiệp này... Tài chính của tập đoàn Vân Lan đứt gãy, rất nhiều xí nghiệp cấp dưới đóng cửa, ngân hàng liên hợp ép trả nợ... Những tình huống này Triệu Tổng biết không?
Khóe mắt Triệu Hỉ Luân căng thẳng, nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Tôi luôn ở nước ngoài, đối với tình hình trong nước phản ửng hơi chậm, ha ha... Lúc trước sở dĩ tôi đồng ý đến Vân Lan đầu tư, là bởi vì nhìn trúng triển vọng phát triển tốt đẹp của doanh nghiệp này, đồng thời cũng ôm kỳ vọng rất lớn đối với phát triển kinh tế trong nước! Nhưng ai ngờ, Tiết Đức Khuê này dĩ nhiên... Ài, chuyện tình phát triển tới nước này, Chủ tịch thành phố An, lão Triệu tôi cũng là người bị hại, tôi đã tiến vào quá sâu rồi, muốn toàn thân trở ra xem ra không quá có thể.
An Tại Đào cười cười:
- Cũng không phải hoàn toàn không có đường lui... Thành phố đang muốn nghiên cứu đối sách, hấp dẫn một nhà đầu tư chiến lược tới đây, tiến hành tổ chức lại tài sản của tập đoàn Vân Lan. Tách một bộ phận tài sản xấu, chỉnh hợp tài sản chất lượng tốt, khiến cho tập đoàn tỏa sáng sức sống một lần nữa. Vấn đề quan trọng ở chỗ, Triệu Tổng có thể ủng hộ công tác của thành phố, phối hợp tổ chức lại tài sản hiện giờ hay không.
Đuôi mày Trịnh Hỉ Luân nhướng lên, cúi đầu nói:
- Không biết Chủ tịch thành phố An muốn tôi phối hợp như thế nào?
- Ngài có được 45% cổ phần tập đoàn Vân Lan, 55% cổ phần phân tán tại thành viên hội đồng quản trị, quản lý cao tầng và trong tay công nhân viên khác của tập đoàn Vân Lan... Ý kiến của thành phố là, tách tài xản xấu của tập đoàn Vân Lan tiến hành chỉnh hợp định giá một lần nữa, sau đó góp vốn với nhà đầu tư chiến lược cùng nhau thành lập tập đoàn Vân Lan mới, dựa theo tỉ lệ cổ phần cùng tiếp tục gánh vác nợ nần của tập đoàn Vân Lan... Về phần phía ngân hàng, thành phố sẽ cố gắng lớn nhất phối hợp, tranh thủ đầy đủ thời gian để tập đoàn tổ chức lại tài sản.
An Tại Đào khoát tay áo:
- Triệu Tổng có thể tiếp tục nắm cổ phần tham dự quản lý và kinh doanh tập đoàn mới, cũng có thể chuyển nhượng cổ phần trong tay ra ngoài... Đương nhiên, giá cả chắc chắn sẽ thấp một chút, điều này có nghĩa lúc này Triệu Tổng đầu tư ở Phòng Sơn này sẽ phải lỗ vốn...
Triệu Hỉ Luân không trả lời ngay, thần sắc hơi thay đổi. An Tại Đào yên lặng mà nhìn gã, một chút lạnh lùng chợt lóe rồi biến mất trong mắt.
Đối với thân phận thật sự của Triệu Hỉ Luân thần bí này, trên cơ bản hắn đã điều tra xong. Gã là người Lục Đảo, trước kia lập nghiệp buôn bán xuất nhập khẩu, mấy năm gần đây đổi nghề qua cổ phiếu, rất ít đầu tư lĩnh vực kinh tế thực thể hiện tại. Hơn nữa, năm trước người này di dân tới Mĩ, kinh doanh một công ty dầu bôi trơn ở Mĩ, gã đột nhiên chạy tới Phòng Sơn điên cuồng thu mua cổ phần tập đoàn Vân Lan trong tay cha con Tiết thị, chuyện này quả thật quỷ dị.
An Tại Đào để Hạ Hiểu Tuyết thông qua quan hệ điều tra ở nước Mỹ, quả nhiên tra ra gốc gác của Triệu Hỉ Luân này. Nếu không có gì bất ngờ mà nói, gã... Nghĩ tới đây, trước mắt An Tại Đào đột nhiên xuất hiện gương mặt xinh đẹp của một người phụ nữ, sự lạnh lùng nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng.
...
...
Tất cả thành viên hội đồng quản trị cùng với bộ phận đại biểu công nhân viên cổ đông tập đoàn Vân Lan, đều chờ trong phòng hội nghị. Thấy Triệu Hỉ Luân, Tiết Lợi Binh cùng An Tại Đào và Chủ nhiệm Ban quản lý khu cao cấp – hiện đại Trang Ninh đi vào, mọi người khẩn trương đứng dậy vỗ tay, chẳng qua vỗ tay hơi uể oải.
- Tốt lắm, mời mọi người ngồi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
An Tại Đào khoát tay áo, ngồi bên cạnh Tiết Lợi Binh chủ trì hội nghị khi trước. Tiết Lợi binh hơi xấu hổ mà đứng dậy nhường chỗ:
- Chủ tịch thành phố An, ngài ngồi ở đây, mời...
An Tại Đào cười nói:
- Không, hôm nay tôi và Trang Ninh tới, chủ yếu là dự thính hội nghị... Mọi người mở hội nghị của mọi người, không cần quan tâm tới chúng tôi!
Tiết Lợi Binh hơi không tự nhiên mà ngồi xuống, hắng cổ họng, trầm giọng nói:
- Trước khi họp, đầu tiên chúng ta tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh đối với Phó Bí thư Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố đồng chí An Tại Đào và Chủ nhiệm Ban quản lý khu cao cấp – hiện đại Trang...
Mọi người lại uể oải vỗ tay một hồi, An Tại Đào và Trang Ninh hơi khom người.
- Tình hình tập đoàn, tôi không nói nữa, tất cả mọi người rõ ràng. Trước mắt tập đoàn loạn trong giặc ngoài, đang trong bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản đóng cửa. Cũng may Thành ủy và UBND thành phố cực kỳ quan tâm sự phát triển của tập đoàn, Chủ tịch thành phố An và Chủ nhiệm Trang cùng các lãnh đạo thành phố trước sau đến tập đoàn điều tra nghiên cứu vài lần, Thành ủy và UBND thành phố đã liên tục mở họp nghiên cứu vấn đề của tập đoàn.
- Trải qua suy xét thận trọng, xuất phát từ tình trạng trước mắt của tập đoàn, UBND thành phố đưa ra một kế hoạch cứu vớt tập đoàn Vân Lan. Nguyên tắc cơ bản của kế hoạch này là dựa theo con đường tiến hành tổ chức lại tài sản, tức là tách tài sản xấu, chỉnh hợp tài sản tốt, hấp dẫn nhà đầu tư chiến lược tới tham dự cứu vớt tập đoàn Vân Lan...
Tiết Lợi Binh bản sơ thảo phương hướng tổ chức lại tài sản UBND thành phố định ra máy móc mà đọc, ngay từ đầu mọi người còn không nói chuyện, nhưng đến sau có người bắt đầu khe khẽ nói chuyện. Thậm chí có người trực tiếp giơ tay chen ngang lời Tiết Lợi Binh, đưa ra nghi ngờ của mình.
Cái gọi là tách tài sản xấu và chỉnh hợp tài sản tốt, thật ra chính là tiến hành nén ép đối với dàn giáo và tổng sản lượng tài sản trước kia của tập đoàn Vân Lan, điều này cũng có nghĩa "cổ phần" trên tay rất nhiều người sẽ bị giảm giá trị. Đạo lý rất đơn giản, nếu tập đoàn Vân Lan tổng tài sản vốn có 3 tỷ "chỉnh hợp" thành 1 tỷ thậm chí ít hơn, tương ứng mà nói, "tiền" phân tán trong tay mỗi cổ đông sẽ giảm bớt hai phần ba.
Cho nên, không ngừng có thành viên hội đồng quản trị đứng lên phản đối, dần dần tiếng phản đối vang lên liên tục, hội trường cực kỳ hỗn loạn, thanh âm ồn ào. Tiết Lợi Binh vô lực bất đắc dĩ ngồi trên ghế, có lòng giải thích nhưng lại buồn bực, một câu nói không nên lời.
An Tại Đào nhíu mày, thầm nghĩ Tiết Lợi Binh này quả nhiên là một con rối, nhìn qua, trong tập đoàn Vân Lan gã không hề có uy tín đáng nói, ngay cả tràng cảnh này cũng không trấn an được.
Tràng cảnh ngày càng hỗn loạn. An Tại Đào mặt âm trầm, đột nhiên vỗ bàn, đứng dậy nhìn mọi người chung quanh, ánh mắt nghiêm nghị uy nghiêm, mọi người hoảng sợ, đều chậm rãi ngâm miệng lại, cúi đầu xuống.
...
...
- Trường hợp này, vốn tôi không nên nói chen vào, nhưng, nhìn thấy tràng cảnh mọi người kêu loạn ở đây, tôi cảm thấy không thể không nói vài câu.
An Tại Đào nhận lấy một điếu thuốc Trang Ninh đưa qua, để Trang Ninh châm lửa cho hắn, lúc này mới trầm giọng nói:
- Tình hình tập đoàn Vân Lan mọi người đều rất rõ ràng, sắp phá sản đóng cửa, có thể nói, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đóng cửa.
- Trên phương diện nợ lần, tập đoàn Vân Lan mắc nợ tổng cộng 3.427.000.000 đồng, trong đó nợ ngân hàng khoảng 1.100.000.000 đồng, nợ lưu động 2.327.000.000 đồng... Tỉ lệ mắc nợ cao như vậy, nợ lần lớn như vậy, trước mắt tập đoàn Vân Lan đã sớm không còn tiền gán nơ.... Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa cổ phần tập đoàn trong tay các vị sớm đã biến thành số âm.
- Nếu tiến hành tổ chức lại tài sản đúng lúc, xí nghiệp còn có cơ hội sống lại, cổ phần trong tay các vị còn có thể bảo đảm một bộ phận giá trị, nhưng nếu tùy tiện xí nghiệp đóng cửa phá sản... Ha ha, kết quả này không cần tôi nói chứ?
An Tại Đào bỗng nhiên đứng dậy, khoát tay áo trầm giọng nói:
- Lời của tôi đã hết. Phương án thành phố đề xuất thật ra cũng chỉ là một đề nghị, bước tiếp theo, tập đoàn Vân Lan nên đi theo phương hướng nào, sống hay chết, vẫn quyết định bởi nhưng thành viên hội đồng quản trị, quản lý cao tầng và công viên chức tập đoàn ngồi đây.
- Đi con đường nào, tự các vị quyết định. Tôi hy vọng hôm nay mọi người có thể thảo luận ra một kết quả, tôi sẽ chờ tin tức bất cứ lúc nào. Nếu quá thời hạn hôm nay, tôi sẽ báo cáo Thành ủy, hoàn toàn buông tha doanh nghiệp của các vị.
- Đừng tưởng rằng có hơn 10.000 công nhân viên gặp mối lo thất nghiệp, các vị có thể uy hiếp đến thành phố... Tôi nói thật cho các vị biết, năm đó một trăm ngàn công nhân viên chức doanh nghiệp nhà nước thất nghiệp ở thành phố, thanh phố cũng phân tuyến ổn định, huống chi là loại doanh nghiệp tư nhân các vị!
Ánh mắt An Tại Đào quét qua mọi người một cái, đột nhiên phất tay, giọng nói ác nghiệt khác thường:
- Trời phải đổ mưa mẹ phải lập gia đình, ai cũng không làm gì được! Trang Ninh, chúng ta đi, Tiết Lợi Binh, nhanh chóng cho tôi một câu trả lời thuyết phục, đừng quá thời hạn của tôi!
Nói xong, An Tại Đào bước về phía cửa phòng họp, phòng hội nghị yên lặng không tiếng động. Trang Ninh vội vàng căm tức liếc Tiết Lợi Binh một cái, cũng vội vàng đi theo phía sau An Tại Đào.
- Chủ tịch thành phố An...
Ngoài cửa phòng họp, Trang Ninh nhẹ nhàng kêu.
An Tại Đào dừng bước lại thản nhiên nói:
- Trang Ninh, ngài và các đồng chí bộ môn có liên quan của khu cao cấp – hiện đại phải chuẩn bị tốt tư tưởng, có thể hai ngày này phải tăng ca làm liên tục...