Quan Thanh

687: Sự kiện cưởng chế tháo dở đổ máu


trước sau

Không liên lạc được với Chủ tịch thành phố Dương Hoa, Trợ lý chủ tịch thành phố Tiết Liệt cảm thấy hết sức bất an.

Nhưng rõ ràng là HầÂu Dương Minh không bận tâm vì chuyện này. Trong mắt y, chướng ngại duy nhất của y tại Phòng Sơn là An Tại Đào, đối với Dương Hoa, y cho rằng cô chỉ là con rối của An Tại Đào, không đáng để nhắc tới. Dù là Phó chủ tịch thành phố, nhưng y không tôn trọng mấy đối với Chủ tịch thành phố Dương Hoa, càng chưa nói là kính nể cô.

HầÂu Dương Minh thản nhiên cười, lấy điện thoại di động ra gọi đến văn phòng của An Tại Đào, nhưng cũng không có ai tiếp điện thoại, nhíu mày, y lại bấm số di động của An Tại Đào, nhưng hắn đã tắt máy.

-Sao lại thế này? Sao đều không liên lạc được với Bí thư An và Chủ tịch Dương?

HầÂu Dương Minh trầm giọng nói:

-Lão Tiết, anh lập tức liên hệ với Chánh văn phòng Thành uỷ Đồng Hồng Cương, hỏi xem Bí thư An có ở trong thành phố hay không?

Tiết Liệt gật đầu, gọi cho Phó trưởng ban thư ký Thành uỷ kiêm Chánh văn phòng Thành uỷ Đồng Hồng Cương:

-Này, Trưởng ban Thư ký Đồng, tôi là Tiết Liệt.

-Xin chào Chủ tịch thành phố Tiết, tôi là Đồng Hồng Cương. Xin hỏi lãnh đạo có gì chỉ thị?

Giọng nói trầm thấp của Đồng Hồng Cương toát ra một chút kính cẩn. Đồng Hồng Cương là người xử sự hết sức khiêm tốn, dù hiện giờ có chức vị quan trọng, lại là người tâm phúc của Bí thư Thành uỷ An Tại Đào, nhưng y không hề kiêu căng, bất kể là đối với lãnh đạo hay cán bộ bình thường, thái độ của y vẫn khiêm tốn như nhau.

-Trưởng ban Thư ký Thành uỷ Đồng, không biết Bí thư An có ở thành phố hay không? Chủ tịch thành phố Hầu và tôi muốn báo cáo một số công tác với Bí thư An, nhưng văn phòng không ai tiếp điện thoại, di động cũng tắt.

-Ồ, Chủ tịch thành phố Tiết, là thế này. Bí thư An về Bắc Kinh thăm người thân, nghe nói là vợ Bí thư An bị bệnh, có thể phải hai ba ngày mới quay lại thành phố. Trước khi Bí thư An đi, có dặn là công tác bên Thành uỷ sẽ do Bí thư Mã phụ trách.

Đồng Hồng Cương cười:

-Di động tắt máy, có lẽ là di động của Bí thư An hết pin, vừa rồi tôi còn gọi được kia mà!

-Ồ, là vậy sao. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiết Liệt cúp điện thoại, nhìn HầÂu Dương Minh cười khổ:

-Chủ tịch thành phố Hầu, nhà Bí thư An có việc, Bí thư An về Thủ đô thăm người nhà, điện thoại không gọi được có thể là do bị hết pin. Chúng ta lại gọi sau?

HầÂu Dương Minh nhíu chặt chân mày, gật đầu:

-Được, lát nữa lại gọi.



Mãi cho đến chiều, Tiết Liệt cũng không gọi được cho An Tại Đào. Lúc 4 giờ chiều, Dương Hoa bảo thư ký Mạnh Hiểu Huy gọi điện về, nói cô đang khảo sát ở ngoài hiện trường, đối tác bố trí thời gian rất sít sao, chuyện ở cơ quan, nhờ HầÂu Dương Minh và Tiết Liệt cùng với Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến bàn bạc giải quyết, khoảng ngày mốt, tức ngày 12 cô sẽ về.

HầÂu Dương Minh ngước nhìn lên chiếc đồng hồ kiểu cũ trên tường, trầm ngâm thật lâu. Thời gian từng giây, từng giây trôi đi, tất cả mọi người tham dự trong phòng im lặng một cách khác thường. Có người buồn chán hút thuốc lá, có người cúi xuống nghịch điện thoại di động của mình.

Trời chiều xuyên qua vết nứt trên cửa sổ, chiếu vào phòng, rọi lên thân hình hơi yếu ớt của HầÂu Dương Minh một quầng sáng vàng nhạt. Y chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, thần sắc trở nên kiên định.

Y khoát tay, trầm giọng nói một cách dứt khoát:

-Các đồng chí, chuyện đã khẩn cáp, hôm nay là ngày 10 tháng 4, cách thời hạn Thành uỷ đưa ra không xa, để bảo đảm kỳ hạn cho công trình trường Đại học Bách khoa Đông Sơn và công tác di dời thôn Phòng Nam hoàn thành tốt đẹp, chúng ta phải chiếu theo pháp luật áp dụng một số biện pháp cưỡng chế. Cưỡng chế phá dỡ, lập tức tổ chức cưỡng chế phá dỡ, không chờ đợi nữa!

HầÂu Dương Minh nói, từng tiếng như rít qua kẽ răng.

Mọi người giật mình kinh hãi, đều hít vào một hơi khí lạnh, nhưng không ai dám nói gì. Tiết Liệt và Âu Dương Hạ Phổ trong lòng chấn động, trao đổi một ánh mắt lo lắng, sau đó Tiết Liệt mỉm cười. nhẹ nhàng nói:

-Chủ tịch thành phố Hầu, nên chăng chờ chỉ thị của Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương rồi hãy quyết định?

-Bí thư An liên lạc không được, Chủ tịch thành phố Dương đi khảo sát bên ngoài…

HầÂu Dương Minh thản nhiên cười:

-Tôi là uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Phó chủ tịch thành phố, lại là tổng chỉ huy công tác cải tạo di dời, có quyền xử lý đặc biệt, theo luật tôi có quyền thi hành biện pháp cưỡng chế. Tôi nghĩ, Bí thư An hay Chủ tịch Dương đều sẽ ủng hộ công tác của chúng ta. Các thủ tục đều đã đầy đủ, các khoản bồi thường đều đã phát tận tay bọn họ. Nhưng có người có ý định quấy rối, ý đồ đục nước béo cò, đây là hành động hết sức tồi tệ, chúng ta kiên quyết không dung túng cho hành động này!

HầÂu Dương Minh hung hăng đập bàn.

Tiết Liệt mắng thầm vài câu, thầm nghĩ cho dù không liên lạc được với Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương, ngươi cũng không thể tự ý làm chủ chuyện này. Tối thiểu, cũng phải trao đổi với Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến một chút, hai người cùng đưa ra quyết định. Hơn nữa, liên lạc không được chỉ là tạm thời, nhiều lắm là vài ngày, hai vị lãnh đạo sẽ trở lại thành phố, chuyện lớn như vậy, ngươi không đợi hai vị lãnh đạo về, liền tự tiện quyết định, đây là điều tối kị.

Chớ quên, ngưoi chỉ là một Phó chủ tịch thành phố, cho dù là uỷ viên thường vụ Thành uỷ, thì cũng chỉ là Phó chủ tịch thành phố. Loại chuyện cưỡng chế phá dỡ này, ngay cả Chủ tịch thành phố, cũng không dám tự tiện làm chủ nếu không được Bí thưThành uỷ đồng ý.

Người này quá cuồng vọng, rất không có sự đúng mực về chính trị. Ác cảm trong lòng Tiết Liệt đối với HầÂu Dương Minh chợt tăng lên đến mức cao nhất.

Nhưng trong lòng oán thầm, ngoài miệng lại không thể nói gì, Tiết Liệt do dự một chút, chuyện quan hệ đến trách nhiệm lãnh đạo của mình, cho dù y biết sẽ đắc tội với HầÂu Dương Minh, cũng không thể không tiếp tục khuyên can:

-Chủ tịch thành phố Hầu, chuyện này rất quan trọng, có lẽ nên chờ Bí thư An và Chủ tịch Dương trở về rồi…

Y còn chưa nói xong, đã bị HầÂu Dương Minh cắt ngang một cách không khách khí:

-Được rồi, chuyện này tôi làm chủ, tôi có quyền làm chuyện này. Các đồng chí yên tâm, quyết sách là tôi làm, mệnh lệnh là tôi đưa ra, tôi sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm.

Nói xong, HầÂu Dương Minh bỗng đứng dậy, lạnh lùng mà quả quyết nói:

-Thời gian không chờ đợi, phải lập tức đẩy mạnh việc giải phóng mặt bằng. Chủ nhiệm Âu Dương, anh lập tức phái tổ công tác chạy tơi hiện trường, cố gắng làm công tác tư tưởng lần cuối cùng với các nông dân liên quan. Nếu không có kết quả, lão Tiết, anh lập tức liên hệ với công an và bên quản lý đô thị, bảo họ phái người đến hiện trường duy trì trật tự. Chủ nhiệm Âu Dương, anh tổ chức đội thi công cơ giới tiến vào thôn đợi lệnh, đồng thời, phái người truyền đạt thông báo mệnh lệnh cưỡng chế giải phóng mặt bằng. Các ngành có liên quan của thành phố, các đơn vị có liên quan của khu vực mới được thành lập của Phòng Sơn, lãnh đạo thôn trấn đều phải trình diện.

Sắc mặt Tiết Liệt và Âu Dương Hạ Phổ rất khó coi, nhưng HầÂu Dương Minh là uỷ viên thường vụ Thành uỷ, lại là người phụ trách chủ yếu của công tác này, nếu y đã sử dụng quyền lực ra lệnh cưỡng chế phá dỡ, hai người là trợ thủ và cấp dưới, đành phải chấp hành quyết định của lãnh đạo, không thể phản kháng.

Trời đã hoàng hôn, một cuộc cưỡng chế giải phóng mặt bằng có thanh thế to lớn sắp diễn ra tại Phòng Sơn. Công an thành phố Phòng Sơn, quản lý đô thị, Uỷ ban xây dựng cùng với nhiều ngành khác phối hợp tạo thành đội công tác tập trung tại hiện trường. Mười mấy máy xúc và máy ủi loại lớn đậu trong thôn Phòng Nam, cửa thôn bị cảnh sát ra lệnh giới nghiêm đóng lại, còi xe cảnh sát hụ vang ầm ĩ.

Vào lúc này, An Tại Đào đang ở Bắc Kinh, mới từ cơ quan Bộ ngoại giao đi ra. Hắn đến Bắc Kinh nghỉ ngơi, đi đến các bộ và uỷ ban Trung ương, khi đi ngang qua Bộ ngoại giao liền vào thăm hỏi một số lãnh đạo quen thuộc.

Từ Bộ ngoại giao đi ra, An Tại Đào ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, thấy giờ này đã vào lúc tan tầm, liền đi xe hơi thẳng đến trụ sở của tập đoàn Long Đằng ở toà cao ốc Long Đằng, thuộc trung tâm thành phố, chuẩn bị đón Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc.

Chiếc xe của hắn đang đi chính là chiếc Mercedes-Benz màu đen do Hạ Hiểu Tuyết chuẩn bị cho hắn, tuy thoạt nhìn bề ngoài cũng bình thường nhưng nội thất rất sang trọng và hiện đại.

Xe dừng lại trước toà cao ốc Long Đằng, hắn liền bước vào tiền sảnh rộng lớn xa hoa của toà cao ốc. Hắn hầu như không đến trụ sở của Long Đằng, cho nên vừa bước vào, đã bị bảo vệ của tập đoàn Long Đằng ngăn cản.

Hiện giờ, tập đoàn Long Đằng là một tập đoàn rất lớn, chưa nói trong nước, mà ngay cả ở toàn bộ châu Á, cũng đứng hàng đầu, bảo vệ làm việc cẩn mật là tất nhiên.

-Xin hỏi ngài tìm ai? Bàn chuyện nghiệp vụ hay tìm người?


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây