Trong cung không có văn tự rõ ràng quy định rằng đồ mà Hoàng Thượng ban thưởng không được tặng lại cho người khác.
Vì thế nội tâm Tô Đường cũng không có cảm giác tội lỗi gì, lúc gặp lại Tống Hoành, còn rất lễ phép theo sát hắn thỉnh an.
Sau đó cô không hiểu tại sao lại bị Tống Hoành trừng mắt.
Tô Đường bị trừng tới mức sợ hãi lùi ra sau mấy bước, nhưng bây giờ dường như Tô Đường cũng đã quen với việc Hoàng Thượng vui buồn thất thường, lặng lẽ phồng má.
Hình như cô vĩnh viễn không thể hiểu được Hoàng Thượng đang suy nghĩ cái gì.
Những phi tần được sủng ái trong cung đều có thể hiểu tâm tư của Hoàng Thượng, nói hai câu liền hiểu Hoàng Thượng đang muốn cái gì, luôn dỗ dành Hoàng Thượng ổn thỏa.
Không phải Tô Đường không muốn dỗ cho Tống Hoành vui vẻ một chút, lại càng không muốn mỗi ngày đều chọc hắn tức giận, kết quả mọi việc cuối cùng đều không như con người mong muốn, giống như trời sinh cô đã không có thiên phú dỗ Hoàng Thượng vui vẻ được.
Vì thế cũng được trời sinh không có duyên được sủng ái.
**
Tiết thể dục, giáo viên thể dục hướng dẫn mọi người thực hiện xong những động tác khởi động liền tuyên bố giải tán tự do hoạt động, các nam sinh đa số đều chơi bóng ở sân bóng rổ, Tô Đường và Hướng Manh Manh ngồi trên mặt cỏ sân thể dục, vừa phơi nắng vừa nói chuyện phiếm.
"Hay lắm!" Bên sân bóng rổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng hoan hô.
Tô Đường theo thanh âm nhìn về phía sân bóng rổ, Tống Hoành ném vào rổ một quả lại đẹp thêm ba phần.
Hoàng Thượng thật lợi hại, Tô Đường nghĩ thầm, tới nơi này chưa được bao lâu đã chơi bóng rổ hay như vậy.
Tống Hoành đến biên sân bóng ngồi xuống nghỉ ngơi, Tô Đường thấy Viên Linh Linh mang theo một chai nước, mỉm cười chạy tới đưa nước cho Tống Hoành.
Hướng Manh Manh cũng nhìn thấy, cả người nổi da gà, nói thầm: "Phiii! Thật sự là chịu không nổi."
Viên Linh Linh che hết cả người Tống Hoành, Tô Đường cũng không nhìn rõ Tống Hoành rốt cuộc có nhận nước hay không: "Làm sao vậy?"
Hướng Manh Manh hừ một tiếng, căm giận nói: "Trước kia, lúc Tống Hoành còn ngốc, cả ngày đều bắt nạt Tống Hoành, bây giờ thấy Tống Hoành khác rồi liền chạy đến lôi kéo làm quen, cậu ta đúng thật là buồn nôn."
Tô Đường đồng ý gật gật đầu. Gia gia đã từng nói, bái cao giẫm thấp là một hành động trơ trẽn.
Hướng Manh Manh đột nhiên thở dài một hơi, cánh tay đặt lên bả vai Tô Đường đích: "Haizzz, lớp chúng ta có hai người ngốc, bây giờ đại ngốc kia cũng đã thay đổi rồi, ngốc, cậu lúc nào thì mới thay đổi đây?"
Tô Đường thất bại cúi đầu.
Hoàng Thượng bây giờ thi cũng đã đứng thứ mười từ dưới lên rồi, cô lại thành công từ đứng thứ hai rơi xuống thứ nhất từ dưới lên.
Hướng Manh Manh véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đường, nói: "Kỳ thật tớ cảm thấy bộ dạng của cậu so với Viên Linh Linh còn xinh đẹp hơn, thành tích không tốt, về sau nói không chừng còn có thể dựa vào mặt kiếm cơm."
Tô Đường lờ mờ: "Cái gì mà. . . . . . dựa vào mặt kiếm cơm?"
Hướng Manh Manh thâm tà liếc cô: "Cậu có xem TV không?"
Tô Đường gật đầu: "Có."
Hướng Manh Manh: "Trong bộ phim truyền hình gần đây, nữ diễn viên chính, chân dài, xinh đẹp, mắt lúc nào cũng cứ trừng trừng, diễn xuất còn không bằng lão tử trùm chăn biểu diễn trước khi ngủ, vậy mà lúc nào cũng được mấy ngàn vạn tiền thù lao, cậu nói có tức không chứ?"
"Oa oa." Tô Đường kinh ngạc, bấm ngón tay nhẩm nhẩm tính, mấy ngàn vạn, tiền tiêu vặt mỗi tuần của cô chỉ có hai trăm, mấy ngàn vạn, đó là rất nhiều rất nhiều rất nhiều rất nhiều hai trăm cộng lại, trời ạ!
Hướng Manh Manh lại nắm lấy cằm Tô Đường xem xét hai mắt cô, vừa lòng gật gật đầu, dường như nhớ tới gì đó: "Đúng rồi ngốc này, ở chỗ này của tớ có một việc có thể kiếm tiền cậu có muốn nhận không?"
Tô Đường vừa nghe đến có thể kiếm tiền rất hưng phấn, trước kia cô ở Đại Lương nhờ gia gia nuôi dưỡng, sau này thì nhờ Tống Hoành, đến nơi đây thì gặp bố mẹ lo lắng đầy đủ, chỉ sợ cô thua thiệt, Tô Đường trước giờ chưa từng có tiền do chính mình kiếm được, tuy rằng cô không thiếu tiền, nhưng nhìn thấy Tống Hoành còn có thể tự mở lớp dạy võ để kiếm tiền, cô đến nơi này còn sớm hơn so với hắn, không thể để hắn xem thường.
Tô Đường lúc này liền hỏi: "Việc gì?"
Hướng Manh Manh: "Mẹ tớ làm quản lí ở siêu thị, cuối tuần bọn họ muốn tìm nhân viên quảng cáo sữa chua tạm thời, chỉ cần bưng một chén nhỏ để giới thiệu cho khách hàng đi ngang qua nếm thử một chút là được, một ngày hai trăm, cậu có làm không?"
Một ngày có thể kiếm được tiền tiêu vặt cho một tuần, Tô Đường ngẫm lại cảm thấy thật lời nha, lập tức gật đầu: "Làm!"
Hai người đập tay nhau, Tô Đường kéo Hướng Manh Manh vui vẻ phấn chấn chạy đi.
——————————
Tới cuối tuần, Tô Đường rời khỏi giường từ sớm, hôm qua đã nói với bố mẹ là sẽ đi chơi với bạn học, sau đó đi đến siêu thị nơi mẹ Hướng Manh Manh làm việc, hai người đều đã thay xong quần áo của nhân viên, cùng nhau soi gương.
Hướng Manh Manh nhìn nhìn Tô Đường bên cạnh, ghen tị.
Cùng một bộ đồng phục hai màu xanh trắng gồm váy ngắn và giày cao cổ, vì sao Tô Đường mặc lên người vừa người như vậy, tuổi chưa lớn mà dáng người phát triển không tồi, tức chết rồi.
Hướng Manh Manh quay qua đánh vào mông Tô Đường một phát: "Ngốc tử dáng người của cậu thật đẹp nha."
Tô Đường che mông lại, giật mình.
Trong siêu thị mở hệ thống sưởi, cho nên quần áo mang kiểu dáng xuân hạ, ánh mắt Tô Đường vẫn cứ dán vào phần đùi bị lộ ra giữa phần váy ngắn và tất dài, không ngừng kéo váy xuống để che.
Nếu mà ở Đại Lương nữ nhân mặc loại quần áo này bước ra khỏi cửa, hơn phân nửa là muốn bị tẩm trư lung*.
(*) Tẩm trư lung: là một hình phạt ở TQ ngày xưa, dùng để trừng phạt phụ nữ có tội, bắt bỏ vào lồng lợn đem dìm xuống sông cho chết đuối.
Tô Đường cho rằng có chút không ổn, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó hỏi: "Manh Manh. Có thể đổi bộ quần áo khác hay không?"
"Bộ váy này thực sự quá ngắn đi."
"Thế này mà ngắn?" Hướng Manh Manh kinh ngạc nói: "Có phải cậu chưa từng nhìn thấy trên đường mùa hè đầy người mặc quần ngắn váy ngắn không hả huynh đệ?"
Ta thật sự chưa nhìn thấy nha. Tô Đường nghĩ bụng.
"Đi thôi!" Hướng Manh Manh kéo cánh tay Tô Đường, "Không có ai rảnh rỗi mà nhìn chằm chằm đùi cậu đâu, đến muộn trừ tiền lương."
Tô Đường vừa đi vừa kéo váy, nghĩ đây là lần đầu tiên mình đi kiếm tiền, khẽ cắn môi, vẫn bất chấp hết đi ra ngoài.
Tô Đường phát hiện sự thật là không ai nhìn chằm chằm vào đùi của cô, dường như ở trong mắt mọi người bộ đồ cô mặc hết sức bình thường, khách hàng đi ngang qua đều nhận lấy chén sữa chua nhỏ ăn thử từ Tô Đường với khuôn mặt tươi cười đưa tới, có khi cũng có vài người dừng lại mua mấy hộp.
Tô Đường làm công việc đầu tiên của mình mà không biết chán.
——————————
Tống Hoành đến dạo siêu thị.
Sau khi hắn kiếm được tiền liền không cho bà nội may giày mang đến trạm tàu điện ngầm bán nữa, tuy nói bà nội đối với Tống Hoành mà nói cảm thấy vô cùng xa lạ, nhưng tốt xấu gì cũng là người thân duy nhất của hắn ở thế giới này trừ Tô Đường, Tống Hoành sinh ra trong hoàng thất, tình thân lạnh nhạt, lúc còn nhỏ Thái hậu ở Hậu cung rất ít quan tâm đến hắn, chăm sóc cho hắn nhiều nhất chính là nhũ mẫu và bảo mẫu, ở đây, mỗi ngày Tống Hoành về đến nhà, nhìn thấy bà lão bận rộn ở trong phòng bếp đầy khói dầu, quả thật đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được vài phần tình cảm gia đình.
Tống Hoành đi mua một vài vật dụng hàng ngày trước, lúc đi đến chỗ thu ngân tính tiền đi ngang qua khu thực phẩm tươi ướp lạnh.
Có nhân viên quảng cáo đang chào hàng sữa chua, Tống Hoành không hề hứng thú với cái loại đồ uống trắng trắng dính dính này, xoay người chuẩn bị đi.
"Tiên sinh, thử một chút loại sữa chua mới này đi, mua một tặng một."
Giọng nói ngọt ngào, Tống Hoành bỗng dưng cảm thấy rất quen tai.
Hắn hồ nghi xoay người, Tô Đường đứng đối diện bàn trưng bày sữa chua, tươi cười ngọt ngào.
Hướng Manh Manh cũng nhìn thấy Tống Hoành, đã chạy tới chào hỏi: "Tống Hoành, cậu cũng đến siêu thị hả, muốn nếm thử một chút sữa chua không?"
Tống Hoành nhíu hàng mi đen nhánh đánh giá Tô Đường từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên phần đùi trắng nõn bóng loáng kia của Tô Đường: "Các ngươi. . . . . ."
Hướng Manh Manh: "Chúng tôi đến làm thêm hì hì."
Bị Tống Hoành nhìn, Tô Đường nhất thời cảm thấy chỗ đùi bị lộ ra dưới váy kia lạnh buốt.
Cô cười gượng hai tiếng, đưa qua đi một ly sữa chua: "Cái kia, bạn. . . . . . bạn học Tống Hoành, muốn nếm thử không?"
Mặt Tống Hoành trầm xuống: "Nàng theo ta lại đây."
————————————
Trong phòng thay quần áo, Tô Đường cúi đầu, không ngừng kéo kéo váy ngắn trên người mình: "Hoàng… Hoàng Thượng."
Tống Hoành nhìn thấy chỗ đùi bị lộ ra kia càng thêm tức giận: "Ở nơi đông người, nữ tử mặc quần áo lộ liễu như vậy, còn ra thể thống gì!"
"Không có." Tô Đường lắc đầu, "Mọi người ở nơi này đều mặc như vậy."
Tống Hoành chống nạnh: "Nàng là người ở nơi này sao?"
Tô Đường đuối lý.
Tống Hoành nhíu mày nói: "Đi thay quần áo."
Tô Đường lại lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Hoành: "Không được, Hoàng Thượng, ta… ta… công việc hôm này còn chưa làm xong."
Tống Hoành cắn răng: "Cuộc sống bây giờ của nàng, thật đúng là muôn màu muôn vẻ?"
"Cũng tạm được." Tô Đường còn thành thật trả lời, hai tay chắp lại cầu khẩn, "Hoàng Thượng người để ta làm xong ngày hôm nay được không? Chỉ một ngày hôm nay, hai trăm ngàn tiền lương đó."
Tống Hoành: "Bây giờ còn dám cãi lại thánh chỉ có phải không? Nhanh thay quần áo theo ta."
Bây giờ mà đi thì công sức làm cả buổi sáng thành công cốc mất, Tô Đường vò nắm quần áo, đột nhiên lớn gan, vừa lui về phía sau vừa phản kháng: "Ta không đi."
Tống Hoành nhất thời tức giận đến tim gan đều đau: "Nàng nghĩ là bây giờ trẫm không có biện pháp bắt nàng? Hả?"
Khi hắn chất vấn âm cuối nâng cao, Tô Đường lập tức ôm đầu: "Hoàng Thượng người không thể đánh ta!"
Tống Hoành hừ một tiếng: "Trẫm không đánh nữ nhân. Ở trong cung làm quý phi sống an nhàn sung sướng qua ngày nhàm chán quá rồi sao, nếu muốn tự lực cánh sinh nư vậy, trẫm giúp nàng."
"Hả?" Tô Đường mơ mơ hồ hồ nhìn Tống Hoành.
Tống Hoành: "Tô quý phi làm trái thánh chỉ, giáng chức làm quan nữ tử, như thế nào?"
Tô Đường há miệng thở dốc.
Thế này cũng. . . . . . quá độc ác đi!
Quan nữ tử ở trong cung chẳng khác nào là cung nữ có thể thị tẩm, ở chung một phòng, nằm chung một giường với cả mấy người, lương thưởng hằng tháng so với cung nữ bình thường cũng không có gì khác biệt, ban ngày phải làm việc, buổi tối có khi còn phải giải quyết nhu cầu sinh lí của Hoàng Thượng.
Tô Đường cảm thấy làm cung nữ thì cũng không có gì là thảm, nhưng vừa phải làm cung nữ còn phải giải quyết nhu cầu kia của Tống Hoành, quả thực là vô cùng thảm.
Tống Hoành nhìn thấy Tô Đường trợn mắt há hốc mồm, biết là đã dọa được cô, đi qua, nhướng mi nói: "Được chưa? Thay quần áo đi cùng trẫm."
Tô Đường còn bị vây giữa suy nghĩ mình từ Tô quý phi rơi xuống biến thành Tô quan nữ tử mà khiếp sợ, cô làm Tô quan nữ tử thì không nói, nhưng mà việc này mà thành thật, mặt mũi Tô gia biết giấu đi đâu, nhất thời sốt ruột : "Hoàng Thượng không cần hu hu. . . . . ."
Tống Hoành đạt được mục đích, liếc mắt hỏi: "Còn kháng chỉ không?"
Tô Đường ban đầu gật đầu, nhưng ở trước ánh mắt của Tống Hoành lại lập tức lắc đầu.
Cô bắt đầu chậm chạp đi thay quần áo, vừa thay vừa trộm liếc Tống Hoành ở bên cạnh.
Sao lại còn chưa đi.
Tống Hoành dựa vào tường, cảm thấy Tô Đường là nữ nhân của hắn, đương nhiên cũng sẽ không có đạo lí nữ nhân của hắn thay quần áo hắn còn phải tránh đi chỗ khác.
Tô Đường cắn môi: "Hoàng Thượng."
Tống Hoành thúc giục nói: "Mau thay."
Tô Đường ôm quần áo, mặt đỏ lên: "Hoàng Thượng, người có thể tránh đi một chút không."
Hai mắt Tống Hoành nhìn Tô Đường từ trên xuống dưới, không để cho cô thương lượng: "Không thể."
**
Ra khỏi siêu thị, trên lầu là cửa hành bách hóa. Hai người sóng vai đi tới.
Tô Đường quay đầu nhìn thoáng qua sườn mặt tuấn tú của Tống Hoành, lặng lẽ phồng má, giận mà không dám nói gì.
Nhìn thì nhìn đi, cô cũng không phải là chưa từng bị hắn nhìn qua, nhưng nhìn xong còn nói dáng người quá xấu, thật là quá đáng .
Tô Đường ưỡn ngực, sau đó cúi đầu nhìn nhìn.
Thật ra, nàng cảm thấy cũng được mà.
Tống Hoành đột nhiên mở miệng: "Nhà nàng ở chỗ nào, ta đưa nàng về."
Tô Đường thụ sủng nhược kinh*, lắc đầu: "Không cần, không cần, không cần, đa tạ Hoàng Thượng, không cần."
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Tống Hoành nhíu nhíu mày, nhìn thấy phản ứng của Tô Đường giống như vừa đụng tới con mãnh thú: "Ta đáng sợ như vậy sao?"
Nói thừa, giáng chức nàng thành quan nữ tử, ngươi đương nhiên là đáng sợ như vậy đó, Tô Đường nghĩ thầm, trên mặt cười cười làm lành, nói: "Ta nói với mẹ là hôm nay đi chơi cả ngày, bây giờ mới buổi chiều, quay về sớm bà ấy sẽ hỏi."
"Bây giờ ta chưa về nhà, Hoàng Thượng người không cần đưa ta về, thật đó." Tô Đường tự nhận mắt mình đang tràn ngập sự thành khẩn tha thiết.
Tống Hoành nhẹ nhàng "A" một tiếng, Tô Đường nghĩ Tống Hoành sẽ cho phép cô đi, vui tươi hớn hở chờ mong , nhưng mà cuối cùng đổi lại Tống Hoành sờ sờ nàng đầu: "Nếu không có việc gì, vậy cùng trẫm đi dạo đi."
Tô Đường: ". . . . . ."
Không muốn đi.
Hai người cuối cùng vẫn cùng nhau đứng trước cửa rạp chiếu phim.
Tống Hoành nghe các nam sinh khác trong lớp nói lúc cùng nữ sinh ra ngoài hẹn hò thường sẽ đi xem phim, vì thế liền mua vé xem phim, kéo Tô Đường đến xem.
Tô Đường ngửa đầu nhìn tấm màn hình ở đại sảnh chiếu các bảng quảng cáo, giới thiệu phim, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, trong con ngươi ánh lên những tia sáng phản chiếu từ màn hình.
Tống Hoành đi qua, hỏi: "Muốn xem phim nào?"
Tô Đường tới nơi này chỉ xem tivi, hoặc là xem phim điện ảnh ở kênh điện ảnh, đây vẫn là lần đầu tiên cô tới rạp chiếu phim, đứng đối diện với những tấm áp-phích quảng cáo, sau đó chỉ vào một tấm áp-phích hỏi: "Phim này được không?"
Tô Đường đối diện với tấm quảng cáo có dòng chữ nước ngoài không hề có hứng thú, tìm bộ phim điện ảnh tình yêu tươi mát, nghĩ hẳn là so với phim thần tượng trên ti vi không khác biệt lắm.
"Được." Tống Hoành gật đầu, đi mua vé, khi trở về còn ôm trong ngực một túi bỏng ngô và hai ly Coca.
"Cho nàng." Tống Hoành đem bỏng cùng Coca đưa tới tay Tô Đường.
Phim còn chưa chiếu, Tô Đường ngồi ở khu vực chờ bên ngoài, nhận lấy bỏng ngô, nhìn trái nhìn phải những người xung quanh.
Ở rạp chiếu phim, đa số đều là một nam một nữ đi cùng nhau, ngồi có đôi có cặp với nhau, đều là người yêu đang đi hẹn hò.
Trong đó có một đôi đang tình tứ anh anh em em.
Tô Đường cắn môi dưới.
Như vậy mà Tống Hoành cũng mang cô đến, xen lẫn trong đám người yêu đương mặn nồng, thật sự là đang làm khó người ta nha!
Nếu như bị hiểu lầm thì làm sao bây giờ?
Tô Đường lặng lẽ dịch sang chỗ khác, cách Tống Hoành xa một chút.
Chỉ tiếc còn chưa ngồi xong, phim đã bắt đầu chiếu, cả người lại bị Tống Hoành kéo cổ tay vào phòng chiếu phim.
Tống Hoành mua vé ở vị trí gần phía sau, Tô Đường ngồi xuống, phát hiện cặp tình nhân vừa rồi ở bên ngoài anh anh em em kia đang ngồi ở phía trước cô và Tống Hoành, mười ngón tay đan nhau, thì thầm to nhỏ với nhau.
Tống Hoành ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.
Tô Đường tự động che chắn hàng trước, cũng học ngồi theo bộ dạng đoan đoan chính chính của Tống Hoành, toàn tâm tập trung vào bộ phim.
Sự thật chứng minh Tô Đường chọn phim cũng không tệ lắm, tình yêu pha hài kịch, trong phòng chiếu phim chốc chốc lại vang lên tiếng cười.
Mỗi lúc nghe thấy tiếng cười Tô Đường sẽ cười theo, lúc cười xong lại lén lút liếc Tống Hoành một cái, phát hiện cơ mặt hắn động cũng chưa động một chút, giống như không xem cùng bộ phim với những người ở trong rạp.
Phim đến đoạn cao trào, tiếng cười cũng ít đi, nam nữ chính vì hiểu lầm mà rời xa nhau ba năm. Tô Đường cắn ống hút Coca, hết sức chuyên chú nhập tâm vào tình tiết.
Lúc hai diễn viên chính gặp lại nhau mang theo tranh cãi, nữ chính bắt đầu lải nhải, sau đó cảm xúc của nam chính tích góp từng tí một qua ba năm ầm ầm bùng nổ, ôm chặt cả người nữ chính, một phen hôn xuống, nữ chính ban đầu phản kháng, chỉ chốc lát sau từ phản kháng liền biến thành đáp lại, hai người nhiệt tình hôn nhau, hình ảnh kế tiếp, đó là nam ôm nữ chính ngã xuống giường, vừa cởi cúc áo vừa điên cuồng hôn lên cổ nữ chính, hình ảnh mịt mờ mà nóng bỏng.
Có mấy cặp cha mẹ mang theo con nhỏ lấy tay che kín mắt con.
Tống Hoành che miệng ho nhẹ một tiếng, quay đầu, nhìn thấy Tô Đường còn chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt so với lúc đi học còn chuyên chú hơn, đến mắt cũng không chớp một cái.
". . . . . ."
Hình ảnh chiếu đến cảnh nóng mắt nhất.
Tô Đường nuốt nước miếng, đang muốn kích động, đột nhiên, trước mắt một mảnh tối đen.
". . . . . . A!" Sao lại thế này!
Tô Đường đưa tay gạt ra cánh tay che mất tầm mắt.
Tống Hoành nhận thấy Tô Đường phản kháng, vì thế cánh tay che mắt cô càng giữ chặt.
Tô Đường phản kháng không có hiệu quả, cuối cùng chỉ có thể bị bịt mắt, nghe âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim run.
Sau khi hết phim, Tống Hoành kéo lỗ tai Tô Đường: "Lúc đi học sao không chú tâm như vừa nãy."
Tô Đường thật vất vả mới gỡ được tay Tống Hoành khỏi tai mình, ủy khuất xoa xoa: "Không có. . . . . . ta chỉ là, có chút tò mò thôi."
Tống Hoành nghe xong cả người ngẩn ra.
Sau đó nội tâm vô cùng phức tạp.
Hắn đột nhiên thở dài một hơi.
Đều trách hắn.
Tô Đường làm quý phi đã ba năm, hắn còn chưa dạy cô những kiến thức cần phải dạy.