Nhìn thấy bóng dáng Tô Đường rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi sau đó hân hoan rời đi, Tống Hoành một cước đá thẳng vào hòn đá bên cạnh.
Tê ——
Tống Hoành đau, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy được nghẹn khuất.
Hắn nhất định là điên rồi mới bận rộn cả một ngày chạy đến dưới lầu nhà Tô Đường, chỉ vì muốn xem cô son môi, hôn cô, sau đó lại bị lời nói và hành động phá vỡ không khí của cô làm cho tim gan đều đau.
Tống Hoành cảm thấy Tô Đường thật sự rất có bản lĩnh.
Trên chân còn ẩn ẩn đau, Tống Hoành nắm chặt nắm tay.
Hắn cũng không tin được chuyện này!
***********
Tô Đường về đến nhà, mẹ Tô nhìn cô một cái: "Làm gì xuống dưới lâu như vậy?"
Tô Đường khẩn trương nói dối: "Con với bạn ở dưới nói chuyện một lát."
"Chỉ biết nói chuyện thôi hả, con cũng không mời bạn lên nhà ngồi một lát." Mẹ Tô nói xong, cũng không truy cứu, chỉ là cảm thấy môi con gái hồng hồng bóng bóng, giống hệt như vừa đi ra ngoài về.
Xinh đẹp hơn rồi.
Tô Đường lách mình vào phòng ngủ, cô ngồi trước bàn học, mở sách vở ra, sau đó lặng lẽ lôi thỏi son Tống Hoành vừa mới tặng cô ra.
Tô Đường nhìn son môi nghĩ: Nhất định là cô đã quên cảm ơn Hoàng Thượng, cho nên Hoàng Thượng mới mất hứng.
Cảm nhận được cây son trên tay có chút nặng, bên ngoài vỏ son màu vàng xa hoa mê người, ở giữa có một đoạn hoa văn được chạm khắc tinh xảo, màu lót là màu của son môi.
Tô Đường là con gái, đương nhiên cũng có thiên tính của con gái là yêu cái đẹp, lúc ở trong cung cách ăn mặc đơn thuần chỉ là để chính mình thưởng thức, vừa nãy ở dưới lầu nàng mới vừa son môi xong còn chưa biết mình trông như thế nào đã bị Tống Hoành ăn sạch, Tô Đường len lén lấy một chiếc gương nhỏ ra, son qua môi một chút.
Màu đỏ dâu tây nhàn nhạt, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, mang theo cảm giác xinh đẹp rực rỡ.
Tô Đường vô cùng kinh ngạc, không ngờ mình son màu này lên môi lại đẹp đến như vậy, vô cùng thích món quà này của Tống Hoành, ngồi trước gương ngắm nghía một lúc lâu, sau đó đem son môi bỏ vào trong hộp bút của mình.
***
Tống Hoành một mình kiềm chế về đến nhà, bà nội đã ngủ, hắn rửa mặt xong, chui vào “Long sàn” có chút chật chội của mình, đắp chăn.
Tống Hoành người cao, chân dài, mấy ngày nay ngủ ở trên “tiểu long sàn” ngay cả chân cũng không duỗi thẳng được, buổi tối muốn trở mình cũng không tiện trở, so với chiếc giường xa hoa trong cung mặc sức lăn qua lăn lại quả thực là một trời một vực.
Lại đừng nói đến ban đêm cung nữ thái dám hầu hạ, muốn truyền muốn gọi lúc nào cũng được.
Nhưng không ngờ mấy ngày hôm nay hắn lại có thể ngủ được, hơn nữa ngủ còn rất ngon.
Tống Hoành tự giễu cười cười.
Thời gian còn sớm, Tống Hoành còn chưa buồn ngủ, hắn nằm ngửa trên giường, mở to mắt, màn đêm tối đen lọt vào trong tầm mắt.
Hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết của Tô Đường son môi không kiểm soát được xuất hiện trước mặt hắn, như là một sắc đỏ bừng nổi bật giữa bức tranh thuần trắng, mềm mại mà quyến rũ, lau thế nào cũng không xong.
Tống Hoành cào tóc một phen, không khỏi hồi tưởng lại cảm xúc mềm mại ngọt ngào của nụ hôn kia, hắn giống như bị ma ám, dùng đầu ngón tay sờ sờ môi, hình ảnh đôi môi Tô Đường đỏ mọng thanh tú, ngây thơ, cái gì cũng không hiểu, bây giờ xem ra, giống như đột nhiên hắn bị nhốt vào một tầng cảm xúc kiêng kị. Dục cảm.
Tống Hoành còn nhớ rõ ngày ấy lúc thị tẩm, bộ dạng Tô Đường cả người run sợ bị hắn đặt ở dưới thân, cùng với hơi thở thấp tràn ra từ môi cô.
Thở dốc.
Hô hấp của Tống Hoành bắt đầu nặng nề, hắn cũng không phải là một hoàng đế trọng nữ sắc, nhưng cũng sẽ không kiềm chế những nhu cầu của một nam nhân, Tống Hoành đột nhiên ý thức được hình như mình đã nhịn rất lâu, lúc này trong đêm yên tĩnh, hắn chỉ muốn một nữ nhân, trên người nóng cháy giống như có ngọn lửa đốt, trái tim ở trong lồng ngực mạnh mẽ đập bang bang, máu huyết nam nhân nóng bỏng bức thiết muốn tìm được một nơi phát tiết.
May mắn chon am nhân kia, đây là đêm vắng không người biết tới, hắn khẽ nhếch cổ, gương mặt tuấn tú ửng lên một tầng hồng, đuôi mắt giống như cánh hoa, đưa tay tới nơi nóng bỏng nhất trên cơ thể mình.
Đột nhiên, di động Tống Hoành đặt dưới gối vang lên.
Hắn dùng là một chiếc điện thoại chức năng cho người lớn tuổi, Tống Hoành bỗng nhiên bị cắt ngang, cảm thấy phiền toái, nhưng lôi điện thoại từ dưới gối ra, liếc mắt lên màn hình một cái, ánh mắt lập tức ngẩn ra.
Hắn lăng lặng nhấn nút nghe, sau đó từ điện thoại truyền đến âm thanh ngọt ngào, mềm mại, như một viên kẹo bọc đường: "Hoàng Thượng."
Hô hấp của Tống Hoành bị kiềm hãm.
Tô Đường mới vừa tắm rửa xong, một tay ôm búp bê một tay cầm di động, ngồi ở trên giường.
Cô lo trái nghĩ phải, hôm nay mình nhận son môi của Tống Hoành nhưng lại không nói với hắn một lời cảm ơn, chẳng trách Hoàng Thượng mất hứng, đợi cho đến thứ hai đi học mới nói thì cảm giác lúc đó đã quá trễ, vì thế bây giờ gọi điện thoại cho hắn là tốt nhất.
Điện thoại rõ ràng đã kết nối được, Tống Hoành bên kia sao lại không phản ứng, Tô Đường nắm chặt con bút bê vải trong tay, lại hỏi một tiếng: "Hoàng Thượng, người đã ngủ rồi hả?"
". . . . . . Vẫn. . . . . . chưa." Thật lâu sau, Tô Đường mới nghe được một tiếng đáp lại, cô phát hiện giọng của Hoàng Thượng đêm nay hình như có chút không giống với bình thường, so với bình thường khàn hơn vài phần, trầm thấp mà quyến rũ.
Còn rất êm ta.
Tô Đường "A" một tiếng, tuy rằng trong lòng kỳ quái, nhưng vẫn nói: "Hoàng Thượng, ta gọi điện thoại chủ yếu là nghĩ muốn nói với người chuyện hôm nay một chút. . . . . ."
"Nói đi." Tô Đường nghe thấy giọng Tống Hoành khàn khàn đáp lại.
Ở đầu bên kia điện thoại, âm thanh mềm mại của cô giống như là một liều thuốc cực mạnh. Thuốc gợi tình. Hai gò má Tống Hoành đã đỏ, có chút chột dạ, nhưng nhiều nhất vẫn là dục vọng đang kêu gào dưới đáy lòng. Một tay hắn cầm lấy nơi đã sớm căng cứng kia, bắt đầu chuyển động lên xuống.
Tô Đường tiếp tục nói: "Cảm ơn quà mà Hoàng Thượng tặng ta, ta đặc biệt thích, chỉ là ta hôm nay quên cảm ơn, bây giờ gọi điện là muốn nói cảm ơn người."
". . . . . . Ừm. . . . . ." Tô Đường nghe thấy âm thanh mang chút thở dốc của Tống Hoành ở đầu dây bên kia điện thoại, hô hấp tựa hồ như là dồn dập không bình thường.
Tô Đường nghi hoặc nhíu nhíu mày, cẩn thận hỏi: "Cái kia, Hoàng Thượng, người còn tức giận sao?"
"Không." Tống Hoành đáp ngắn gọn, chỉ có tiếng thở dốc tựa hồ càng ngày càng nặng.
Tô Đường mơ hồ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lần gọi điện này có chút lạ lạ, cắn cắn môi, nói: "Cám ơn Hoàng Thượng, nếu không có việc gì nữa ta cúp máy trước."
"Không được cúp~. . . . . ." Nam nhân lập tức trả lời, Tô Đường thậm chí nghe thấy âm cuối yếu ớt khẽ run của hắn.
Hai người nghe tiếng hít thở của nhau.
Sau đó còn có giọng của mẹ Tô Đường, Tống Hoành mơ hồ nghe thấy mẹ Tô bảo Tô Đường nhanh tắt đèn đi ngủ.
Kích thích mà điên cuồng, tốc độ trên tay Tống Hoành càng lúc càng nhanh.
Tô Đường nghe tiếng hít thở đuổi dồn đuổi dập của Tống Hoành, trong lòng chẳng biết tại sao lại xấu hổ, cô muốn tìm chuyện gì đó để nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Hoàng Thượng, ta muốn xin người một việc. . . . . ."
". . . . . . Ừm." Tống Hoành nhẹ thở.
Tô Đường nắm di động, cảm thấy yêu cầu lần này có chút quá đáng, nhưng nhìn thấy tâm tình Hoàng Thượng gần đây cũng không tệ lắm, muốn cố thử một lần, vì thế nói: "Hoàng Thượng, chờ sau chúng ta đi trở về, nô tì có thể, ừm, nán lại ở Tô gia lâu một chút, cái kia, " cô nói một cách cẩn thận kèm theo do dự, "Chờ sức khỏe của gia gia nô tì bình phục, nô tì sẽ hồi cung, được không?"
Lần trước Tống Hoành đã đồng ý cho cô ở lại Tô phủ, nhưng lại chưa nói là thời gian bao lâu. Tô Đường nghĩ lại có khi chỉ cho cô ở lại một canh giờ, không thể lại lần nữa rơi vào bẫy của Tống Hoành, muốn xác nhận lại một lần.
Lúc đó, Tống Hoành đang tới thời điểm mấu chốt.
Thanh âm của Tô Đường bên kia điện thoại ở trong đầu hắn tự động biến thành từng tiếng từng tiếng kiều diễm. Tống Hoành tâm dương khó nhịn, chỉ cảm thấy máu khắp cả người sắp sôi trào, tầng tầng lớp lớp càng tích càng nhiều, cho đến một cái chớp mắt cuối cùng kia, ấm ấm một chút, dâng lên mà ra.
Tống Hoành đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, trước mắt trắng bạch, cả người mềm ra, như là cả người đắm chìm trong nguồn nước ấm, hô hấp cũng từ dồn dập dần trở nên nhu hoà.
Tô Đường nói xong thỉnh cầu lớn mật của mình, đợi trong chốc lát, chỉ nghe được một tiếng kêu rên của Tống Hoành.
Cô nghĩ là Tống Hoành đang do dự, không muốn đồng ý, vì thế lại một lần nữa thỉnh cầu, thanh âm phát ra mềm mại đáng thương, mang theo ý tứ có chút nũng nịu: "Có được không, Hoàng Thượng?"
Tống Hoành híp mắt, khắp người dễ chịu, nghe được đầu bên kia điện thoại, giọng nói mềm mại của Tô Đường "Có được không Hoàng Thượng?", cảm thấy được bây giờ để hắn chết trên thân người nữ nhân này hắn cũng cam lòng, huống chi đến một thỉnh cầu nho nhỏ của cô, thở dốc đáp: "Đương nhiên là được."
Tô Đường nghe âm thanh vọng lại từ di động, còn chưa kịp phản ứng.
Hoàng Thượng cứ như vậy. . . . . . đồng ý với cô rồi?
Hình như là đồng ý rồi.
Sau khi một lần nữa xác nhận lại chuyện này, nội tâm Tô Đường nháy mắt bị cảm giác mừng như điên chiếm cứ, ở trên nệm nhảy dựng lên.
Gào khóc gào khóc aaa! ! !
Da da da da da! ! !
Ha ha ha ha ha ha ha! ! !
Cô có thể không cần hồi cung rồi a a a! ! !
Cô có thể ở lại cùng gia gia a a a a a a a a a a a a a! ! !
Tô Đường đang hăng say ăn mừng, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra.
Mẹ Tô mặc một bộ đồ ngủ nhung, đầu tiên là ngáp một cái, sau đó nhìn đứa con gái đang nhảy nhót như khỉ trên giường, trừng mắt nói: "Đã trễ thế này con còn không ngủ, muốn lật trời hay là muốn tạo phản? Hả?"
Tô Đường đang lo lòng tràn đầy vui sướng không người chia sẻ, lập tức chân không chạy vội xuống giường, nhảy đến bên người mẹ Tô ôm chặt lấy: "Mẹ ơi, con yêu mẹ quá aaa!"
Mẹ Tô bị sự nhiệt tình của Tô Đường dọa không nhẹ, theo phản xạ có điều kiện ôm lấy Tô Đường, sau đó đột nhiên cảm động, hít hít mũi: "Nuôi đến lớn thế này coi như cũng không uổng công, con gái ngoan, mẹ cũng yêu con a."
Tô Đường thè lưỡi.
Mẹ Tô dịu dàng xoa xoa đầu Tô Đường: "Con gái ngoan, nhanh đi ngủ đi nha, mẹ không mong con thành tài, chỉ cần con bình an vui vẻ mà lớn lên là đủ."
Tô Đường có chút ngượng ngùng, cúi đầu: "Mẹ."
Mẹ Tô kéo chăn cho Tô Đường, hôn trên trán cô: "Ngủ đi."
Tô Đường nằm ở trên giường, ôm búp bê trong ngực, trong lòng ngọt ngào, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cô cũng rất yêu mẹ ở nơi này của cô, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh gia gia đã nuôi dạy cô từ nhỏ đến lớn.
Tô Đường mang theo ý cười đi ngủ, trong mơ màng, nghe thấy có người ở bên tai gọi "Nương nương, nương nương phải thức dậy rồi."
********
Tống Hoành rửa sạch đống hỗn độn trên người, nằm ở trên giường, trở về chỗ cũ.
Hắn rất ít khi tự mình giải quyết loại chuyện này, trước đây chỉ cần nhẹ lật một tấm thẻ bài là xong việc.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy trước đây với lần này không hề giống nhau.
Hơn nữa tự giễu cười cười, bản thân mình thế mà vô dụng như vậy.
Chỉ nghe giọng nói thanh thanh mềm mại, liền đã thỏa mãn được rồi.
Tống Hoành nghĩ nghĩ đột nhiên có chút đau đầu, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi quỷ dị.
Chuyện khác tạm thời không nói, dù sao đêm nay, là hắn làm chuyện bẩn thỉu sau lưng người ta.