Edit: cầm thú "Mạnh tông chủ!" Vũ Hữu Đạo nhìn thấy tông chủ Lăng Thiên Kiếm Tông, lập tức kéo Lăng Hiểu bay qua bên đó. "Thiên Diễn Tông chúng ta nguyện đến giúp đỡ!" Hai bóng dáng rơi vào chỗ mọi người bên Lăng Thiên Kiếm Tông. Ánh mắt Hoắc Đông Lưu đột nhiên sáng lên, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Lăng Hiểu. Cảm nhận được ánh mắt quen thuộc có chút nóng bỏng kia, Lăng Hiểu có chút không thoải mái, nhưng vẫn chậm rãi ngước mắt lên, liếc nhìn Hoắc Đông Lưu phía xa xa một cái. Hoắc Đông Lưu và Lăng Hiểu bốn mắt nhìn nhau, hắn hơi nhếch miệng lên, hướng về phía nàng mỉm cười. Rõ ràng đây là bộ dáng giết người không chớp mắt, vì cớ gì khi cười lên lại có chút dịu dàng ấm áp như vậy. Lăng Hiểu đành phải cụp mắt xuống, cảm thấy hơi chột dạ. "Đại chiến hôm nay, là ân oán giữa Lăng Thiên Kiếm Tông với Ma Môn của ta, người ngoài đừng nên xen vào!" Lúc này Hoắc Đông Lưu chú ý tới bên phía Thiên Diễn Tông cũng tới không ít người, hắn liền quát lớn một tiếng. Cái gì gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về, trong lòng hắn không hề muốn tổn hại bất kì ai trong Thiên Diễn Tông. "Yêu nghiệt Ma môn, người người đều căm hận muốn giết!" Vũ Hữu Đạo cao giọng quát một tiếng! Lăng Hiểu: ... Đại sư huynh, huynh thật là khờ! "Ha." Hoắc Đông Lưu liếc mắt nhìn Vũ Hữu Đạo một cái: "Chỉ bằng ngươi sao? Cho dù là mấy Lão Bất Tử của Lăng Thiên Kiếm Tông cũng không phải đối thủ của ta." Khi nói chuyện, ánh mắt Hoắc Đông Lưu khẽ lướt qua khuôn mặt mọi người. Trước khi Lăng Hiểu và Vũ Hữu Đạo tới, bọn họ đã đại chiến hai ngày rồi, đám người Lăng Thiên Kiếm Tông muốn ngăn cản Hoắc Đông Lưu bởi vì... Tả Việt đang bế quan đột phá Phân Thần Kỳ đại viên mãn! Thời điểm quan trọng như vậy, tất nhiên người của Lăng Thiên Kiếm Tông muốn liều chết bảo hộ hắn. "Mau kêu Tả Việt ra đánh với ta một trận, Lăng Thiên Kiếm Tông các người chẳng lẽ là đám rùa đen rút đầu hay sao?" Hiện tại Hoắc Đông Lưu có chút nóng vội, vì Lăng Hiểu tới rồi, hắn phải tốc chiến tốc thắng. "Hoắc Đông Lưu, đừng ngông cuồng, chúng ta tiếp tục chiến đấu!" Một vị trưởng lão của Lăng Thiên Kiếm Tông hét lên, đám người lại xông tới, giơ cao pháp bảo, cục diện lại lần nữa trở nên vô cùng lộng lẫy. Điều này làm cho Lăng Hiểu nhớ tới thế giới ban đầu, nàng một thời từng lộng hành trong game tiên hiệp võng du. Ừm, kỹ năng của Lăng Thiên Kiếm Tông quả nhiên cực kì lòe loẹt nha! Có điều... "Một đám vây đánh một người, có phải rất không... quân tử hay không?" Lăng Hiểu chảy mồ hôi giùm Hoắc Đông Lưu. "Sư muội, đối phó với những tà ma ngoại đạo này, không cần chú trọng phong thái quân tử, tất nhiên là phải hợp lực tiêu diệt hắn vậy mới là chính đạo!" Vũ Hữu Đạo vừa nói xong đã bắt đầu chuẩn bị xông lên. Được rồi. Đánh như vậy cũng không sao, dù gì cũng là Hoắc Đông Lưu khiêu khích trước. Hắn đã đánh tới cửa nhà người ta, còn muốn đi đồ tông, người của Lăng Thiên Kiếm Tông cũng không cần phải khách khí với hắn. Sống chết rất đơn giản, không cần thì không nên dính dáng tới. Lăng Hiểu theo bản năng lùi ra phía sau một bước. Giả vờ bản thân là một kẻ đi ngang qua mua nước tương. Mọi người giao chiến trên không trung, thường thường phát ra một ít pháo hoa. Lăng Hiểu không nhịn được, liền tìm bao hạt dưa trong túi trữ vật. Nếu bây giờ còn có chút bia rượu hay nước uống thì tốt quá... "Bùng!" "Ầm!" Một thân hình rơi xuống. "Ầm! Ầm! Ầm!" Liên tục mấy bóng dáng rơi xuống đất. "Sư huynh!" Lăng Hiểu nhìn thấy bóng dáng Vũ Hữu Đạo, lập tức thu hồi hạt dưa phóng người qua tiếp nhận thân thể Vũ Hữu Đạo. Lúc này Vũ Hữu Đạo đã ngất xỉu, nhưng cũng may hắn không bị thương. Cực kì rõ ràng, Hoắc Đông Lưu cố tình thả hắn. So sánh với mấy vị cao thủ của Lăng Thiên Kiếm Tông, bọn họ thê thảm hơn nhiều, một đám té xuống đất, không ngừng ói ra máu, cục diện này vô cùng thảm thiết. Giờ khắc này, giữa không trung chỉ còn một mình Hoắc Đông Lưu, một người một đao, đứng trên trời cao, sát khí bức người!