Edit: socola sữa Beta: soda chanh Không ai biết được rằng khi nhìn thấy Thích Mộc Vũ đến, hắn thật ra còn rất vui vẻ. Hắn cho rằng cuôi cùng ông ta cũng đã nhớ tới mình. Cho rằng trong lòng Thích Mộc Vũ kỳ thật vẫn còn có đứa con trai là hắn. Cho rằng.. Chính mình không hoàn toàn bị người khác vứt bỏ. Sự thật chứng minh, rõ ràng vẫn là hắn si tâm vọng tưởng! Hắn giống như rác rưởi bị người tùy tay vứt đi, tự cho là mình có khả năng còn chút tác dụng nhưng trên thực tế ở trong lòng người khác thì một chút tác dụng cũng không có. Vừa rồi, hắn chính là cố ý chọc giận Thích Mộc Vũ. Hắn chính là muốn nhìn lại một chút xem coi ông ta còn có thể tuyệt tình đến mức nào? Có bản lĩnh thì đánh chết hắn đi a! Sự thật chứng minh, người ta thật sự không xem hắn là con của mình, lúc đánh hắn hầu như toàn đánh vào những chỗ hiểm. Hắn hiện tại còn không thể động đậy. Thích Hà khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc, đến cuối cùng đúng là nhịn không được bắt đầu cười lạnh-- Có đôi khi để cho một người chết tâm là một việc vô cùng dễ dàng. Chỉ cần tín ngưỡng sụp đổ, biết mình hoàn toàn bị người ta vứt bỏ, biết mình không còn cái gì nữa thì tâm liền như tro tàn. Triệt để rơi vào vực sâu vô tận. Khuya hôm nay Phồn Tinh mới về tới nhà. Lúc đi học ăn vụng đầu cay, cái này thì không nói làm gì. Nhưng sau khi ăn đầu cay liền đặt luôn túi ở trong ngăn bàn, kết quả là dầu của đầu cay chảy ra nhỏ xuống đất, làm lão sư số học ngã gãy chân, cái này thì quá là quá phận rồi! Cho dù sau lưng có chỗ dựa thì cũng không thể chịu nổi việc ngươi làm như vậy a! Phạt, nhất định phải phạt! Vì vậy liền bị phạt trực nhật một tháng, quét dọn vệ sinh. Một bên quét dọn vệ sinh, một bên lại gặm hạt dưa, tuy nhiên mạch não của cô lại thuộc cái dạng hiếm có khó tìm (Qt: Vạn dặm không một hiếm thấy) Quét quét một chút, liền gặm mấy hạt dưa. Lại quét, lại gặm. Quét xong quay đầu nhìn lại phía sau, hửm? Vì cái gì đằng sau lại bị bẩn? Vì vậy lại quét lại lần nữa. (Sữa: Ta cười J)) Đợi đến khi cô quét dọn vệ sinh xong, học sinh nội trú học buổi tối đều đã quay về ký túc xá. Lão đại mở cửa, vô cùng tò mò mà nghiêng nghiêng đầu. Vì cái gì lại không mở đèn? Tiểu Hoa Hoa Thích Hà không có ở nhà sao? Sau khi đi vào mới phát hiện, Thích Hà ngồi yên ở trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Trên mặt còn có dấu bàn tay, hẳn là mới bị người khác đánh. Phồn Tinh ngồi xuống đối diện với Thích Hà, cứ như vậy không nháy mắt theo dõi hắn. Sưu Thần Hào nói: 【Tiểu thư Phồn Tinh, ngươi an ủi hắn một chút đi. 】 Lúc tuyệt vọng thì đưa đến hy vọng, lúc thương tâm thì an ủi, để phòng ngừa Chiến thần đại nhân cam chịu mà sa đọa vực sâu. Ai, cái thao tác đơn giản như vậy mà cũng nó cũng phải bắt tay mà dạy dỗ. Thật sự là ngày! Nó vừa định nói tiếp cho Phồn Tinh nghe cách làm thế nào để an ủi một người nam nhân bị thương. Liền thấy lão đại hơi chuyển động đến gần Thích Hà một chút, sau đó dùng hành động nhanh như chớp mà ôm lấy cổ Thích Hà, chậm rãi dùng tay vốt ve đỉnh đầu của Thích Hà "Nghe lời, không khổ sở, ta ở chỗ này." Tình cảnh kia, nói như thế nào đây.. Sưu Thần Hào cảm thấy quái quái chỗ nào, nhưng lại không nói ra được. Thích Hà đột nhiên bị người ôm lấy, cũng không có phản ứng kịp. Nhưng với người bình thường mà nói, thật ra là rất dễ dàng cảm nhận được, bạn trẻ à, biết thế nào gọi là ánh sáng tình thương của mẹ hay không? Lão đại cưỡng ép đem người ấn vào trong lòng, cưỡng ép làm người ta nghe lời, có phải hay không cực kỳ giống bộ dạng mẹ của ngươi cưỡng ép đưa tình thương của mình cho ngươi hay không? Phồn Tinh cũng không biết như thế nào là an ủi người khác. Chẳng qua là hình như trong trí nhớ cũng có người từng đối đãi với cô như vậy. Là ai đây? A, không nhớ rõ. Thích Hà sau khi bị ôm lấy, mới đầu còn không có cảm thấy gì, chờ đến lúc phục hồi tinh thần, mới cảm nhận được cảm giác thơm thơm mềm mềm. Tết Thanh Minh thật lạnh, hôm nay sau khi bị đánh thậm chí còn thấy lạnh đến tận xương cốt. Làm hắn cảm nhận được cảm giác bi thương khi bị mọi người vứt bỏ, không còn thấy được một tia độ ấm. Nhưng bây giờ, thời tiết tựa hồ như đang ấm dần lại.