Chiến Thần đại nhân chính là có ưu điểm này, bất luận thân rơi vào nghịch cảnh nào, chỉ cần cho hắn một chút ánh sáng, hắn đều có thể ngược gió lật cờ. Hơn nữa tuyệt đối sẽ không đem nguyên nhân khổ sở của mình, đẩy lên người ai khác.
Điều duy nhất hắn cảm thấy bất mãn với Phồn Tinh chính là...
Từ sau khi tới kinh thành, toàn tâm toàn ý của cô, đều đặt vào đồ ăn!
Sáng sớm đi Nguyên Đức Lâu ăn bánh bao, giữa trưa đi Tụ Tuyền Trang ăn vịt nướng, chạng vạng đến cửa thành đông ăn canh thịt dê, buổi tối đi chợ đêm ăn hoành thánh...
Từ sáng đến tối, hắn cơ hồ đều không nhìn thấy cô.
Cái loại cảm giác này thật giống như, rõ ràng phía trước toàn bộ tâm tư đều đặt trên người hắn, kết quả hiện tại vô duyên vô cớ toát ra một đống tiểu yêu tinh tới cùng hắn tranh sủng! Nhưng hắn lại không được lộ sắc mặt, không thể tỏ vẻ bản thân không vui.
Chẳng lẽ muốn hắn trực tiếp nói với Phồn Tinh, nàng ở bên cạnh ta nhiều nhiều đi?
Không, chuyện mất phẩm cách, hắn không làm được!
Kết quả nội tâm muộn tao, chỉ có thể tự mình giận dỗi, về phần người khởi xướng, một chút đều không nhìn ra hắn không vui, cũng không có ý tứ tới an ủi hắn.
Từ Thụy Khanh tức giận đến...
Buồn bực cơ hồ muốn hộc máu!
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
【Phồn Tinh tiểu thư so với trước kia càng thêm thông minh đáng yêu, xin hỏi chẳng lẽ cô không nhìn ra, Chiến Thần đại nhân của ta gần đây có một chút xíu không vui sao?】
Phồn Tinh vừa ăn xong một con vịt nướng ở Tụ Tuyền Trang, giống như tiểu thục nữ xoa xoa miệng: "Có nha."
【Cô gần đây có phải chỉ lo ăn, quá xem nhẹ Chiến Thần đại nhân của ta hay không?】 Sưu Thần Hào cảm thấy nó thật sự quá khó khăn, một mặt không hy vọng Phồn Tinh thân cận với Chiến Thần đại nhân, đem toàn bộ thế giới biến thành màu hồng phấn. Nhưng ở mặt khác, lại thường xuyên đau lòng Chiến Thần đại nhân, nó cũng hy vọng chủ nhân có thể vui vui vẻ vẻ.
Tốt nhất là một chút không vui đều không có!
"Ồ." Phồn Tinh ăn xong vịt nướng, sau đó lại lấy ra một khối điểm tâm bắt đầu gặm, hàm hàm hồ hồ nói: "Ta, cố ý nha..."