[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

31: Vô duyên gặp gỡ, chào chú nhỏ!


trước sau

Dạ Cô Tinh trước tiên mang cô bé đi tìm Minh Triệt xử lý miệng vết thương.

Nhìn thấy cô bé xinh xắn hai má sưng đỏ, Minh Triệt bĩu môi, thầm trách cứ Dạ Cô Tinh không biết thương hoa tiếc ngọc, xuống tay...... Thực là con mẹ nó mạnh tay!

Dạ Cô Tinh ngượng ngùng sờ sờ mũi, ngay từ đầu chẳng phải là do không phân rõ được địch được bạn sao!

“Nè! Tên yêu nghiệt chết tiệt, anh trừng mắt dì nhỏ của tôi làm gì?! Cẩn thận tôi tát anh một cái bay luôn đấy!”

Minh Triệt không dám tin chỉ vào chóp mũi mình, tức sùi bọt mép, “Cô bé chắc chắn, là đang nói với tôi?!”

Anh Tử Lạc trợn trắng mắt, vẻ mặt đương nhiên, “Trừ anh ra, còn có ai?”

“Chó cắn Lã Động Tân!”

“Cắn anh đấy!”

Không còn bộ dáng thâm trầm lạnh như băng như lúc trước, lúc này Anh Tử Lạc mới giống một cô gái 18 tuổi bình thường.

“Ui da -- anh nha nhẹ chút! Nhẹ thôi!”

Minh Triệt trừng hai mắt, ác độc nói, “Chịu đi.”

Dạ Cô Tinh nâng mắt, đã thấy đôi tay của Minh Triệt đang sờ soạng trên khuôn mặt Anh Tử Lạc, không giống như đang bôi thuốc, xem trái xem phải, mắt tìm kiếm.

“Cô bé hóa trang hả?!” Đột nhiên Minh Triệt kinh ngạc vì phát hiện của mình.

Anh Tử Lạc bĩu bĩu môi nhỏ, vẻ mặt khinh thường, “Ngạc nhiên lắm à?”

Minh Triệt nuốt nuốt nước miếng, dùng sức một cái, mặt nạ trên mặt Anh Tử Lạc bị lột ra, cầm trên tay, một lớp mỏng manh, “Trời đất! Trên đời này thật có thứ này sao?!”

“Ui da -- anh, cái đồ thô lỗ này!” Anh Tử Lạc xoa hai má, trong mắt phủ một tầng sương mù, bị người khác lột ra một tầng da, ai mà chẳng cảm thấy đau đớn!

Dạ Cô Tinh sắc mặt biến đổi, “Con còn biết hóa trang?”

Anh Tử Lạc đã khôi phục lại dung mạo vốn có, một đôi mắt hạnh to tròn, không còn bóng dáng của đôi mắt xếch hẹp dài lúc trước? Căp lông mày hình lá liễu cong cong, cũng biến thành mày kiếm anh khí, mấy chấm tàn nhang nho nhỏ trên mũi cũng biến mất không thấy, hoàn toàn biến thành một người khác!

Không, phải nói là, biến về chính bản thân mình.

Khuôn mặt hơi phúng phính trẻ con, vẻ ngây thơ non nớt, đây mới là ngoại hình của một cô gái 18 tuổi nên có.

Thấy Dạ Cô Tinh nói chuyện với cô, Anh Tử Lạc có vẻ rất kích động, vội vàng đáp: “Đúng vậy! Con học từ một bác sĩ chỉnh hình! Thế nào? Cũng được chứ ạ?”

Dạ Cô Tinh gật gật đầu, vuốt ve cằm, cười đến vẻ mặt cao thâm, “Quả thật là rất được.”

Thời hạn cô và Giang Vũ Ngưng định ra còn hai ngày, sau hai ngày, chờ báo cáo nghiên cứu của James tới tay, cô sẽ đi tới thành phố Z ở phía Nam trước, tham gia cuộc thi vật lý, rồi tham gia hội nghị thượng đỉnh của Hắc đạo!

Cô đang lo không biết phải giấu diếm thân phận như thế nào, bây giờ, vấn đề đã được giải quyết một cách dễ dàng......

“Dì nhỏ, dì có muốn không? Con có thể làm cho dì nhỏ! Kiểu nào cũng có thể làm được!”

“Khuôn mặt đàn ông thì sao?”

Anh Tử Lạc vỗ vỗ ngực nhỏ, cười đến hai mắt cong như vầng trăng, “Tất cả cứ để con lo, tuyệt đối không thành vấn đề!” Một đôi mắt hạnh sáng lấp lánh trong suốt nhìn chăm chú vào Dạ Cô Tinh, giống như một đứa trẻ đang muốn được khen thưởng.

Dạ Cô Tinh mỉm cười, đang muốn vươn tay vỗ vỗ mặt cô bé, nhưng ánh mắt chạm vào gò má sưng đỏ của cô bé, lại ngượng ngùng buông tay, không ngờ lại bị Anh Tử Lạc kéo tay qua, khẽ cọ cọ vào gò má, “Lạc Lạc không đau đâu ạ...... Cảm giác tìm được người thân thật tốt......”

Thoáng chốc, trái tim lạnh giá của Dạ Cô Tinh trở nên mềm mại, cô nghĩ, đây cũng chỉ là một đứa trẻ khát vọng có được sự quan tâm của người thân mà thôi......

Minh Triệt mở to mắt, lấp lánh như ánh sao, giống như một con cún nhỏ cọ đến trước mặt Anh Tử Lạc, “Vậy...... cũng làm cho tôi một cái nhé!”

Đôi mắt nhìn qua, Anh Tử Lạc hào sảng, “Được thôi!” Nhưng không quên đàm phán, “Nhưng mà, chú phải giúp tôi làm một chuyện!”

Minh Triệt vẻ mặt nghi ngờ, sau khi cân nhắc một lúc lâu, “Nói nghe thử xem chuyện gì nào......”

Anh Tử Lạc vẻ mặt thần bí, vẫy tay, ý bảo anh ta ghé sát vào, Minh Triệt nhìn Dạ Cô Tinh, nhưng thấy mặt cô không chút thay đổi, lại nhìn Anh Tử Lạc, cuối cùng đưa sát lỗ tai vào.

Thì thầm một lát, sắc mặt Minh Triệt vừa đỏ vừa xanh, xanh ngắt rồi chuyển sang trắng, thay đổi liên tục, “Cô chắc chắn?”

“Vâng! Chắc chắn và khẳng định!”

“Vậy cô có cam đoan sau khi chuyện thành công, không khai tôi ra chứ!”

“OK!”

Minh...... Chiêu phải không? Dám túm quần bà đây...... Chờ xem!

Dạ Cô Tinh gọi thím Vinh thu dọn một phòng cho khách rồi đi ra.

Thím Vinh mang tạp dề nói vâng, khuôn mặt già nua cười đến tràn đầy nếp nhăn, thấy vô cùng hiền lành.

Dạ Cô Tinh híp hai mắt lại, tâm trạng tốt đẹp nở nụ cười, “Vất vả cho thím rồi.”

“Cô chủ nói gì vậy, đây đều là chuyện mà tôi nên làm!” Đôi mắt khẽ chớp, “Cậu chủ nhỏ bình an là tốt rồi!”

Dạ Cô Tinh cười đến sáng lạn rạng rỡ, “Vậy nhờ cát ngôn của thím.”

Trước để cho Anh Tử Lạc đi tắm rửa, Dạ Cô Tinh cầm lấy máy sấy tóc, sấy khô tóc cho cô bé, sau đó, kéo cô bé ngồi xuống mép giường, “Lạc Lạc, sau này con có dự định gì không?”

Hai mắt hơi phiếm hồng, Anh Tử Lạc chân tay luống cuống, “Dì nhỏ, con không biết dì là dì nhỏ...... Không phải cố ý muốn giết.....”

Dạ Cô Tinh vội vàng ngăn cô bé lại, “Con bé ngốc, không phải dì nhỏ đang trách con, nếu con muốn, hãy ở đây trước, không cần có gánh nặng tâm lý gì cả, lại nói tiếp, dì nhỏ và cha của con...... Cũng coi như có quen biết, năm đó chuyện ông ấy tặng dì con dao kia, dì vẫn ghi nhớ trong lòng.”

Anh Tử Lạc lại òa một tiếng, khóc lớn lên, mãi một lúc lâu sau mới ngừng, sau đó, còn nhìn về phía Dạ Cô Tinh, biểu tình thâm trầm không hợp với độ tuổi nên có.

“Cha nói, đời này, ông ấy rất xin lỗi hai người, một người là mẹ con, bởi vì ông nội bức bách ông cưới một người phụ nữ mà mình không yêu thương, cuối cùng không thể cho bà ấy hạnh phúc, khiến cho mẹ con ôm hận mà chết; Một người khác, vì bản thân ông ấy, vì gia tộc, phải buông tay người phụ nữ duy nhất mà ông ấy yêu nhất, trở thành tiếc nuối của cả cuộc đời.”

“Con từng hỏi ông ấy, người phụ nữ ấy là người như thế nào, lần nào cha cũng trốn tránh, có một lần bị con hỏi tới phiền, ông nói chính bản thân ông ấy cũng không rõ! Con nghĩ ông ấy đang nói cho có lệ, nhưng sau này con mới biết được, đúng vậy, bởi vì khi cha thấy người con gái kia, cô ấy mới chín tuổi!”

Cả người Dạ Cô Tinh chấn động, chín tuổi......

“Cha còn nói, ông chỉ từng thấy qua người con gái ấy một lần, khi đó cô ấy mới cao tới ngực ông, ông có thể vươn tay nhấc cô ấy lên, ôm vào trong ngực, nhưng cuối cùng ông ấy cũng không làm như vậy. Lúc rời đi, ông đưa một con dao găm cho cô gái, đó là vũ khí phòng thân mà vào lễ trưởng thành mười tám tuổi của cha, ông nội đã nhờ thợ thủ công tốt nhất làm ra.”

Anh Tử Lạc không chớp mắt nhìn Dạ Cô Tinh chăm chú, “Bây giờ, rốt cục con cũng đã biết, người mà cha yêu thương nhất trong đời, là dì nhỏ-- dì Diệp Tử!”

Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật thình thịch, trong trí nhớ, khuôn mặt tuấn lãng của thiếu niên mười tám tuổi, nhưng hai mươi năm đã trôi qua, thời gian vô tình đã cuốn trôi tất cả, cũng mang đi những kí ức xa xôi.

Con dao găm đánh rơi ở rừng rậm nguyên thủy có lẽ đã rỉ sét loang lổ, trở về với bụi đất.

Than nhẹ một tiếng, “Lạc Lạc, có lẽ con cảm thấy khó hiểu, nhưng Diệp Tử trong quá khứ, người đã từng làm cho cha con rung động, đã không còn, mà dì, cũng là Diệp Tử, nhưng có lẽ, không còn là Diệp Tử trước kia nữa......”

Trong mắt Anh Tử Lạc chợt lóe lên vẻ nghi ngờ, cái hiểu cái không mà gật đầu, “Nhưng mà con biết, trước khi lâm chung, người mà cha muốn con đi tìm là dì nhỏ.” Ánh mắt cô bé chạm vào đôi bông tai màu đỏ nho nhỏ, “Vì vậy dấu hiệu này, chắc chắn không sai được.”

“Ngày hôm qua sao con lại xuất hiện ở trong bữa tiệc? Còn nữa, là ai muốn tính mạng của dì?”

Trên mặt Anh Tử Lạc chợt lóe lên vẻ ngượng ngùng, “Dì nhỏ à, thực xin lỗi, con thật sự không biết dì là dì nhỏ......”

“Sau khi con chạy thoát được khỏi Liên Minh tử thần, Rio vì muốn nhổ cỏ tận gốc, đã phái ra rất nhiều sát thủ, con từ nước Mĩ chạy trốn tới Châu Âu, lại từ Châu Âu tới Châu Phi, một năm trước mới về đến Trung Quốc. Trước kia, khi cha quản lý Liên Minh tử thần, vẫn luôn có quan hệ thân thiết với gia tộc Rothschild, trong một lần đuổi bắt, con bị trọng thương, được Ayri, người thừa kế thứ ba của gia tộc đó cứu, sau đó vẫn làm việc cho anh ta.”

“Chiều ngày hôm qua, anh ta bị đánh hôn mê, được vệ sĩ khiêng trở về, sau khi tỉnh lại thì vô cùng tức giận, sau đó quản gia đưa tư liệu của dì nhỏ cho con, muốn con đi giết dì nhỏ.”

Ayri, thế mà là anh! Thực ra nghĩ lại cũng không khó để phát hiện ra, khi Ayri bị đánh lén, chỉ có cô ở đó, hơn nữa là cô đề nghị đi ra kho chứa đồ, cho nên, Ayri nghi ngờ cô, Dạ Cô Tinh cũng không thấy có gì bất ngờ, nhưng cô chỉ là không ngờ, trả thù lại tới nhanh như vậy, từ buổi trưa kết thúc công việc đến tiệc tối ở nhà họ Kỷ, cũng chỉ ngắn ngủn mấy tiếng đồng hồ.

Cũng là do cô đã coi thường gia tộc tầm cỡ quốc tế có lịch sử hơn trăm năm.

Dạ Cô Tinh trầm ngâm trong khoảnh khắc, “Lạc Lạc, con có muốn đi theo dì nhỏ không?”

Anh Tử Lạc gật đầu liên tục như gà mổ thóc, “Đương nhiên! Lúc cha lâm chung, đã dặn dò con kỹ càng, muốn con đi theo dì nhỏ!”

“Vậy con sớm nói rõ ràng với vị kia trong gia tộc Rothschild, dì nhỏ không hy vọng con lại dây dưa cùng với gia tộc này.”

“Vâng, con đã biết.”

“Ngoan......”

Anh Tử Lạc tinh nghịch nở nụ cười, cắn cắn môi, “Dì nhỏ à, thực ra, con vẫn muốn hỏi dì nhỏ một vấn đề.”

Dạ Cô Tinh nhướng mày, “Hỏi đi.”

“Bây giờ rốt cuộc là dì nhỏ đã bao nhiêu tuổi rồi?”

“...... 21.”

“Cái, cái gì?!”

“Muốn xem chứng minh thư của dì không?”

“Được rồi, con tin tưởng dì, dì nhỏ nhỏ J!”

Giữa trưa, An Tuyển Hoàng trở về, trong nhà có thêm một người, cũng không quá kinh ngạc, dường như đã sớm biết.

Dạ Cô Tinh giống như một người vợ nhỏ dịu dàng, nhận lấy áo khoác dài trong tay An Tuyển Hoàng, người đàn ông này dường như rất yêu thích màu đen, “Hoàng, em định để Lạc Lạc ở lại biệt thự một thời gian, anh thấy có được không?”

Tầm mắt lạnh lẽo của người đàn ông đảo qua cô bé hơi co quắp ở bên cạnh bàn, vẻ sắc bén trong ánh mắt không giảm, Anh Tử Lạc chỉ cảm thấy một trận áp lực mạnh mẽ quét tới, trái tim trong phút chốc thắt chặt.

Một người đàn ông thật là khủng khiếp......

Ánh mắt khẽ lướt qua, không dừng lại lâu, An Tuyển Hoàng nhìn về người phụ nữ đang khoác tay mình, đôi mắt phủ một tầng dịu dàng, như có thể làm tan băng, sưởi ấm trái tim, “Em thích là được.”

Anh Tử Lạc vừa nghe, hai mắt sáng ngời, đi tới trước mặt An Tuyển Hoàng, ngoan ngoãn cung kính cúi đầu chín mươi độ, “Con chào chú nhỏ......”

Nhất thời, Minh Chiêu, Minh Triệt bên cạnh giật giật khóe miệng.

Sau bữa trưa, An Tuyển Hoàng lại đi, đêm qua xảy ra một trận ồn ào, chắc hẳn An Tuyển Hoàng có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, mà hôm nay cô cũng không rảnh rỗi!

Buổi chiều mang theo Anh Tử Lạc đi tới hiện trường quay quảng cáo của Trà Liễm.

Đứng trước camera, khí chất cả người Dạ Cô Tinh đột nhiên thay đổi, giống như kịch bản cần cái gì, cô có thể hoàn mỹ thể hiện ra cái đó, Anh Tử Lạc đứng ở bên cạnh trợn mắt há to miệng.

Ngay cả Cố Khuynh Minh cũng không thể không thừa nhận, anh ta đã quay quảng cáo nhiều năm như vậy, Dạ Cô Tinh là nữ minh tinh đầu tiên không bị hô cắt giữa chừng.

Vô cùng thuận lợi quay xong hành trình Y Hạ bảy năm đi tìm tình yêu, thực ra cũng chỉ là đứng ở trước màn ảnh tưởng tượng ra hoàn cảnh của bản thân, sau đó tạo ra nhiều POSE khác nhau.

Sự hàm súc của Anh quốc, sử lãng mạn của nước Pháp, Italy nhiệt tình, Thụy Sĩ xinh đẹp, phong cách cổ xưa của Hy Lạp, trang nghiêm của Đức, nước Nga đôn hậu mà thận trọng, Sự tươi mát của người Scandinavia, Y Hạ đều đã lần lượt trải qua; Từ Mát-xcơ-va đến Florence, cô cảm thán nơi đó ánh dương mãi chiếu trên trần gian, trời xanh mây trắng, không gian mênh mông cao xa, còn có vách tường sắc màu tươi mới, cửa chớp màu xanh biếc, mái nhà đỏ thẫm......

Cô cũng đã từng mặc bộ váy dài liền thân màu trắng tinh, mái tóc dài đen nhánh khẽ buông, dựng khung vẽ, ở quảng trường văn hóa đón ánh sáng mặt trời đặt dụng cụ vẽ tranh, mỉm cười nghênh đón người khách đầu tiên trong buổi sáng, có lẽ là cô gái tóc vàng hào hoa phong nhã, cũng có thể là bà lão bần cùng đã gần đất xa trời.

Y Hạ đã từng đi qua nhiều con đường, nhìn thấy rất nhiều người, lại chưa từng gặp được người đàn ông khiến cho cô hằng đêm thương nhớ.

Mỗi đêm ở dị quốc tha hương, một cái vòng cổ cùng cô đi vào giấc mộng, mỗi sáng sớm thức dậy, là đóa hoa sơn trà ở bên cạnh cùng cô nghênh đón tia nắng ban mai!

Những màn này cũng là những cảnh thách thức kỹ năng diễn xuất nhất trong cả quảng cáo, bởi vì thời gian hữu hạn, không thể thật sự đến các quốc gia Châu Âu lấy cảnh, cho nên cần nhờ tới hậu kỳ xử lý, đây là sở trường của Cố Khuynh Minh, có thể nói bối cảnh và người vật phù hợp tới không thể soi mói được gì, cho nên, biểu hiện của diễn viên là vô cùng quan trọng, bởi vì dựa vào tưởng tượng, sẽ có những tạo hình khác nhau, để có thể phù hợp với hoàn cảnh!

Bên cạnh chiếc hồ ước nguyện, Dạ Cô Tinh chắp tay trước ngực, ánh mắt thành kính, hy vọng thượng đế ban ân, để cô có thể gặp được tình nhân trong mộng.

Trong bụi lavender, cô tự do hô hấp, như muốn nắm giữ được càng nhiều nhịp đập của anh, ngửi được hơi thở nhè nhẹ ấy.

Ở trong giáo đường trang nghiêm, tay cô cầm hoa sơn trà rơi, ở trước mặt Thánh A La, dập đầu cúng bái, nói ra tâm nguyện cả đời, chẳng sợ giảm thọ mười năm, cũng nguyện đổi lấy một lần cùng anh ngoái đầu nhìn lại.

Nhìn thấy mỗi một động tác của Dạ Cô Tinh, mọi người dường như được thưởng ngoạn mỗi góc xinh đẹp của Châu Âu, bước theo bước chân si tình của Y Hạ, bước trên đường tìm kiếm linh hồn tình yêu.

Cố Khuynh Minh nói to một tiếng “Over!” Kịch đã diễn xong, nhưng người, vẫn chưa tỉnh lại.

Đúng lúc này, tiếng vỗ tay đơn bạc vang lên, kéo những người có mặt đang ở đây đang chìm trong suy nghĩ hồi hồn, chờ phản ứng lại, cũng đều vỗ tay, tán thưởng không ngừng.

Dạ Cô Tinh nhìn về phía người vỗ tay đầu tiên, đôi mắt thâm thúy, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Anh Ayri, đã lâu không gặp, anh vẫn ổn chứ?”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây