“Rất hy vọng hợp tác chung sẽ suôn sẻ.” Trong căn phòng lúc này chỉ còn vỏn vẹn lại hai người, tầm mắt đối diện nhau. Khương Nhã đưa tay bắt lại, giọng điệu bình thản.
Không khó để nhìn ra trong ánh mắt của Châu Đình Yên vô cùng rất ghét bỏ cô. Chắc chắn là đến để tính sổ chuyện của tin tức. Nếu không phải vì bên cạnh Ôn Thiệu Phong, một nhân vật lớn như Châu Đình Yên còn đặt một kẻ như cô vào mắt. Vừa định buông ra, Châu Đình Yên nắm chặt bàn tay cô lại, ánh mắt thay đổi liên tục, cuối cùng liền buông ra một câu châm biếm. “Chỉ là một ả nữ nhân không biết tốt xấu nghĩ cách trèo lên giường của anh Thiệu Phong mới có được bộ phim này, đúng là thật không biết tự lượng sức bản thân mà.” Khương Nhã nhếch môi, móng tay được sơn bóng của cô bấu mạnh vào mu bàn tay, Châu Đình Yên cảm nhận rõ đau đớn vội buông ra. “Cô Châu, dự án này đúng thật là tôi leo lên giường của Ôn thiếu mới có được.
Thế xin hỏi cô Châu đây, cái không tự lượng sức bản thân, là đang chỉ cô hay chỉ tôi?”
Châu Đình Yên thay đổi sắc mặt liên tục, người phía trước vẫn nhìn cô ta cười như có như không. Khương Nhã thấy người phía trước im lặng, cô bước lên phía trước một bước khiến cô ta phải lùi ra sau, khí thế giữa cả hai áp bức đến lạ. “Cô Châu muốn giữ vững vị trí hiện tại là nữ nhân được Ôn thiếu để ý, tốt nhất nên học lại thái độ của bản thân.
Bằng không, ai bị Ôn thiếu đá xuống còn chưa biết đâu...” Câu vừa dứt, Khương Nhã đã đẩy cô ta sang một bên. Khương Nhã vừa rời đi Châu Đình Yên vội đẩy ghế mà ngồi xuống, cô ta cảm nhận rõ đôi chân đang run lên.
Ánh mắt ban nãy của Khương Nhã thật rất đáng sợ, như muốn ăn tươi Châu Đình Yên vậy. Rõ là người khiêu khích, vậy mà đến cuối lại sợ cô ta.
Nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy rất bực bội. Châu Đình Yên cô ta còn mong muốn nhiều hơn cái danh nữ nhân của Ôn Thiệu Phong nữa kia.
Mà đã muốn leo lên, đương nhiên phải đẩy hết lũ xung quanh đi rồi! ... Ghế lô kim cương, phòng bao Mị Sắc.
Dự tiệc mười giờ. Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, không gian yên lặng, bao trùm lên cảm giác kì dị. Phía bên ngoài, một hàng vệ sĩ mặc áo đen, gương mặt ai nấy đều lạnh lùng. Không khí lắng đọng, lão Chử Dịch một bên tay ôm một mỹ nữ, ánh mắt không ngừng dời tầm trên người Ôn Thiệu Phong đang ngồi đối diện, trên tay lão điếu thuốc vẫn không ngừng tản ra, làn khói mờ mịt che đi các đường nét. Người đàn ông vẫn không nói gì, một thân cao quý ngồi dựa vào chiếc thượng hạng.
Đôi mắt phượng sắc lạnh cùng hàng lông mi dài cong vút, sâu trong ánh mắt là một tia thần bí tao nhã, lộ vẻ ngang ngược cao ngạo khiến người nhìn không thể nắm bắt được mạch cảm xúc. Rất lâu sau, lão Chử Dịch mới lên tiếng. “Ôn tổng, lô hàng vũ khí đó tôi đã chuyển qua kho của ngài rồi.” Ôn Thiệu Phong nghiêng người ra sau, ngước nhìn Chử Dịch.
Đôi mắt sâu không đáy như nhìn thấu tâm tư khiến lão vội tránh né. Lão Chử Dịch để ý thấy ánh mắt Ôn Thiệu Phong đặt lên người mình, lại lầm tưởng nghiêng sang nhìn vào mỹ nữ bên cạnh tay lão. “Xem ra là ngài thích người phụ nữ này.” Lão một tay ra hiệu, người phụ nữ bên cạnh bày ra vẻ e thẹn, chiếc váy xẻ ngực phô rõ các đường nét mập mờ liền tiến tới. Lão Chử Dịch không ngừng chỉ trỏ về phía nữ nhân.
Thử hỏi, có người đàn ông nào không mê những người phụ nữ như vậy. Huống hồ chi là những kẻ đã già cỗi như lão cũng không kháng lại được sức hút non mới, nóng bỏng từ các mỹ nữ như vậy. “Một mình uống rượu như ngài sẽ chán lắm, đêm nay liệu ngài có muốn được vui vẻ hơn không?” Nữ nhân vừa nói, bàn tay mềm mại không ngừng lả lướt trên cơ thể của Ôn Thiệu Phong, như con rắn mềm mại không xương trêu đùa từng hồi. Người đàn ông này gia thế hiển hách, vẻ ngoài tuấn mỹ.
Đám mỹ nhân đứng hầu hạ bên cạnh chỉ dám đặt tầm mắt nhưng không dám lại gần, dù gì người đàn ông này cũng rất nguy hiểm. Nhưng Đường Liên lại là một trường hợp khác, cô ta nổi danh nhất trong đám người lão Chử Dịch, được mua với một số tiền tương đối lớn, hơn nữa còn là người mẫu có thứ hạng cao trong giới giải trí. Xét về mọi mặt, Đường Liên vẫn rất tự tin, ỷ vào sức hút của bản thân, phô ra gương mặt xinh đẹp quyến rũ, bản thân cô ta vẫn không tin không có kẻ nào đổ rạp trước nhan sắc này. Người đàn ông càng khó nắm bắt và nguy hiểm như Ôn Thiệu Phong mới có thể khiến cô ta thích thú. Ôn Thiệu Phong bắt lấy cái tay đang làm loạn trên người mình, ánh mắt dừng trên gương mặt xinh đẹp. Hai má Đường Liên đỏ ửng lên, vội nhỏ giọng như mèo cào. “Chúng ta đến căn phòng khác được không?” Bóng hai người vừa rời đi, lão Chử Dịch không ngừng xoa lấy ly rượu, ánh mắt thâm độc lộ rõ. Ông ta đạp lên bao nhiêu người, làm bao nhiêu việc mới có được ngôi vị ngày hôm nay. Nhưng Ôn Thiệu Phong, chẳng qua chỉ là một tên mới ba mươi hai tuổi, dựa vào cái gì mà có thể quản lý đống gia sản, dựa vào cái gì được người người tôn vinh, để mắt chứ. Vào cái ngày ông ta chuẩn bị xong xuôi, cái ghế của Ôn Thiệu Phong sớm muộn cũng bị ngã..