Rối Rắm

49: Vô lực thừa nhận tổn thương


trước sau

Tề Nhạc cười, nhưng nước mắt vẫn chảy đầy mặt, đây là lần thứ ba cậu nhìn thấy Tề Chương, cũng đã qua ba năm, bọn họ cũng đã hơn hai mươi tuổi, sinh nhật hai mươi tuổi, cậu tự mình uống say túy lúy, trong lễ trưởng thành hai mươi tuổi, người trọng yếu nhất không bên cạnh cậu, cậu chỉ có thể thâm trầm nhìn bầu trời đêm, nâng chén, chúc hai người bọn họ sinh nhật vui vẻ.Đã ba năm rồi, ba năm này cậu đã trưởng thành không ít, Tề Chương cũng càng ngày càng tuấn dật, cậu nỗ lực không biết mệt mỏi, muốn làm cho mình càng thêm lớn mạnh, ít nhất lúc bọn họ gặp lại, cậu không phải một người tầm thường, quay đầu sẽ không còn chút ấn tượng. Lý Tư Phàm mang cậu đi thi đấu quốc tế mấy lần, thành tích ưu tú, đến mỗi một quốc gia, cậu đều tìm kiếm không có mục đích trên đường, cậu biết mình muốn tìm điều gì, muốn tìm thấy Tề Chương giữa biển người mờ mịt, đáng tiếc, từng người, tường người đi qua, nhưng Tề Chương dường như đã biến mất trên thế giới này, một chút tin tức cũng không có.

Tề Nhạc không có chuyển nhà, cha cho cậu một nơi ở tạm, cậu không thể rời đi. Lý Tư Phàm cũng không có ý định phải rời khỏi, hai người vẫn duy trì quan hệ thầy trò tốt, chỉ dạy Tề Nhạc một cách tốt nhất, Tề Nhạc tự học chương trình đại học, lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp, sau đó chuyên tâm học vẽ, ngoài ra còn viết sách với Lý tư Phàm, cơ hồ đều ở nhà, không ra khỏi cửa.

Trước hoặc sau lễ giáng sinh hàng năm, Tề Nhạc sẽ có được tin tức như ý nguyện, mẹ xem như tuân thủ hứa hẹn, bình thản truyền tin tức đến cho cậu. Lễ giáng sinh năm nay, băng ghi hình Tề Chương cũng được đưa đến.

Tề Chương tham gia một buổi học thuật, mặc lễ phục, khuôn mặt có chút non nớt trước kia đã hiển lộ nét cương nghị, khóe mắt mi sao không còn một chút ngang ngạnh, giống như một chiến sĩ, đối mặt thiên quân vạn mã cũng sẽ bất động thanh sắc, sự bình tĩnh này, sự tỉnh táo này, thật sự làm cho người ta cảm phục.

Hắn trời sinh chính là vương giả, giống như lời cha nói, chỉ cần Tề Chương được huấn luyện nhiều hơn, nhận được sự giáo dục tốt nhất, hắn sẽ là một thương nhân xuất sắc nhất. Tề Chương thông minh, tỉnh táo, quyết đoán, hắn sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của cậu. Đây là Tề Chương của cậu sao? Hắn đang cố gắng trở nên cường đại, cậu tin tưởng hắn nhất định có thể chiến thắng cha, trở thành một cường giả chân chính. Lúc đó, cũng chính là lúc bọn họ gặp lại. Tề Nhạc tin tưởng rằng lúc đó bọn họ sẽ không bao giờ tách ra nữa, cha cũng không làm gì được bọn họ, cậu kiêu hãnh vì Tề Chương, cũng không cần quan tâm thế gian phê bình đạo đức, chỉ cần đến lúc đó bọn họ vẫn yêu nhau như trước, như vậy, bọn họ nhất định xứng đáng vượt qua khó khăn, cùng một chỗ.

Chương, anh đợi, anh đợi ngày đó đến, anh đợi em cước bộ nhẹ nhàng, cười đi đến, em vươn tay, anh nhất định sẽ nắm chặt, nắm chặt một lần nữa, như vậy, không thể tách ra. Đừng để anh đợi quá lâu, tưởng niệm trường kỳ khắc cốt, thật sự rất hành hạ bản thân, nếu anh không thể tìm được phương thức tìm vui cho chính mình, anh thật sự sống không nổi, nếu không chờ mong tin tức hàng năm của em, anh nhất định đã sớm biến mất trong bụi trần.

Tề Chương chậm rãi nói trong hội trường, mặc kệ dưới đài có phải đầy người ngồi hay không, tóc chải ngược sau đầu, chỉ có cái trán chậm rãi lay động theo cử động của thân thể, lúc bấy giờ, hắn lạnh mặt nghiêm túc, rất giống cha, đại khái bởi vì cha dạy hắn nên trên người hắn có rất nhiều điểm giống cha.

Tề Chương bình tĩnh, tỉnh táo đáp lại vấn đề của từng người, thuyết minh cái nhìn của hắn đối với nền kinh tế đương thời, mỗi người hắn đang đối mặt đều là chuyên gia kinh tế có tiếng tăm, hắn không một chút khiếp đảm, đối mặt với ánh mắt nghi vấn của những người đó, nhất nhất giải quyết nhanh chóng tất cả nan đề lắc léo, dưới đài liên tục có người gật đầu không ngừng, xem bộ dáng rất tán thưởng hắn.

Đây là Tề Chương của cậu sao? Là người yêu của cậu sao? đã sớm biết hắn là một viên kim cương, nhìn hắn tỏa ra ánh hào quang, Tề Nhạc cũng có hơi hướng vinh quang, cười tự hào, cậu tin tưởng Tề chương của cậu nhất định có thể chinh phục thế giới này. Tề Chương trực diện tấn công mục tiêu, Tề Chương sẽ trở thành ngôi sao sáng chói nhất trên thương trường, Tề thị sẽ là thiên hạ của hắn.

Tề Nhạc không hối hận vì Tề Chương mà gánh chịu tội danh, chỉ cần Tề Chương thành công, chịu thêm nhiều cực khổ cậu cũng vui vẻ chịu đựng, nhìn hắn thành công, cậu thật sự rất thỏa mãn.

Những năm gần đây, những lời đồn cùng khinh bỉ đã chậm rãi biến mất, cậu ru rú trong nhà, cho dù nhiều tổn thương lại ập đến, cũng không đụng đến cậu, Lý Tư Phàm cũng không phải loại người bới lông tìm vết, chỉ cần cậu học vẽ tốt, chỉ cần cậu đạt được yêu cầu của gã thì cho dù có phạm vào mười tội ác không thể dung tha Lý Tư Phàm cũng không quan tâm, đại khái bời vì sự khoan dung độ lượng này của gã làm cho Tề Nhạc rất vui mừng, ngẫm kỹ, Lý Tư Phàm như bạn bè tốt, thầy giáo tốt, giống như cha mẹ tái sinh của Tề nhạc.

Chậm rãi, đối với sự kiện nọ mọi người cũng dần dần lãng quên, trước kia, lúc cậu cùng Lý Tư Phàm tham dự sự kiện quan trọng nào đó, gặp mặt những thương nhân thành đạt phú quý trên thương trường, bọn họ dùng ánh mắt cười nhạo nhìn cậu, cho dù sự kiện nọ đã bị ém xuống, nhưng cậu bị Tề Hạo Nhiên đá ra khỏi gia tộc Tề thị cũng là một sự kiện xôn xao, náo nhiệt. Nhìn đại công tử Tề thị làm người hầu nhỏ đi sau mông người khác, ai cũng chê cười cậu. Nhưng Tề Nhạc không cần, lời những người đó đối với cậu đã không còn tác dụng gì, cậu chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình, không cần phải quan tâm ánh mắt người khác.

Lý Tư Phàm cũng nhìn ra sự khinh miệt của những người đó, dần dần gã cũng không tham gia hội họp nào nữa, chuyên tâm chỉ bảo Tề Nhạc học tập, nói theo Lý tư Phàm thì cần gì phải uống chí khí tục tằng của người? Như vậy không phải đã tự hạ thấp bản thân rồi sao?

Trong ba năm này, cậu tham gia không ít cuộc thi lớn nhỏ, cũng đạt được mấy giải thưởng trưng trong tủ phòng khách, bà bà thường rất vui vẻ nói Tề Nhạc không giống những đứa trẻ khác, cậu rất tài hoa.

Trên họa đàn Tề Nhạc cũng có chút danh tiếng, cùng lúc bởi vì cậu là học trò của tân quỷ Lý Tư Phàm, cũng bởi vì tranh của cậu ẩn chứa rất nhiều tình cảm, thống khổ đè nén, đau đớn giãy dụa, cũng nhất nhất thể hiện cái hồn của cậu trong tác phẩm, có thể làm cho bức tranh biết nói, Tề Nhạc đã rất thành công.

Thời gian ba năm,một ngàn không trăm chín mươi lăm ngày đêm, hai vạn sáu ngàn hai trăm tám mươi giờ, thời gian bọ họ tách ra quá dài rồi, tưởng niệm như nhập vào cốt tủy, chỉ cần vừa nghĩ đến, cậu sẽ đau đớn toàn thân, bàn tay nắm chặt đến trắng bệt, đau đến mất ngủ hàng đêm. Tưởng niệm Tề chương, lúc nhớ đến không thể chịu nỗi, cậu lại mang đoạn ghi hình Tề Chương ra xem, lặng lẽ khóc, cuộc sống thống khổ như vậy, rốt cuộc lúc nào mới kết thúc?

Tình cảm cậu dành cho Tề Chương không thể dứt bỏ, chẳng lẽ thật sự cả đời cũng không thấy mặt sao? Như vậy không bằng sớm chết đi, sớm chặt đứt phần thống khổ này, nhưng cậu vẫn ôm hy vọng, không thể dứt bỏ nỗi nhớ nhung với Tề Chương, cậu còn sống thì còn có thể gặp Tề Chương, lúc nhớ sẽ lấy phim ghi hình Tề Chương ra xem, vạn nhất cậu chết đi thì một chút hy vọng cũng không còn rồi.

Cứ như vậy, cậu đau khổ chống đỡ, mỗi ngày đều chờ đợi, lúc cậu cùng Tề chương gặp mặt rất gần rồi, có lẽ ngay ngày mai hắn sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, cười với cậu. Tề Nhạc ôm hy vọng này, cố gắng sống thật khá, đắm chìm trong hội họa, đem tình cảm không chỗ thổ lộ nhờ bức tranh nói hộ, đem thống khổ của mình truyền tải vào trong tranh, đem hy vọng của cậu vẽ lên, như vậy, cậu mới không bức điên bản thân, mới có thể sống tốt.

Tề Chương đã tốt nghiệp rồi, hắn đã thuận lợi lấy học vị, nhìn biểu hiện của hắn có thể thấy hắn sẽ thành công vượt qua cuộc thi, kế tiếp sẽ vào công ty của cha. Nhân tài ưu tú như vậy, cha nhất định sẽ tin dùng, hy vọng hắn có thể chịu đựng sự nghiêm khắc của cha, tạo thành tích tốt, làm cho tất cả mọi người đều khen ngợi năng lực siêu phàm của hắn.

Cố gắng lên, Chương, lần sau nhìn thấy em, anh hy vọng sẽ là lúc biểu dương thành tích của em, cha tự hào khích lệ em trước ngoại giới, tất cả hào quang tụ hội trên người em, các tờ báo lớn sẽ khen ngợi em là một chiến mã trong thương giới, năng lực siêu phàm. Anh chờ mong tin tốt của em.

Nhanh cường đại lên một chút, anh thật sự rất nhớ em, nhanh một chút gặp lại anh đi, tiếp tục thế này, anh thật sự sẽ chết vì tưởng niệm.

Một người ngồi bên cạnh, Tề Nhạc không ngẩng đầu cũng biết là ai.

“Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại đoạn phim này, ở nhà xem không đủ còn lưu vào điện thoại di động, chỉ cần cậu nhàn rỗi sẽ nhìn hắn, nhìn hắn cậu sẽ vừa vui sướng vừa đau thương, tình cảm rất phức tạp. Người này là ai vậy?”

Lý Tư Phàm nhìn điện thoại di động của cậu, là một tiểu tử trẻ tuổi anh tuấn, hình ảnh dừng lại, là dáng vẻ hăng hái của người kia, rất tuấn tú, rất hấp dẫn.

Tề Nhạc cười thản nhiên, cười rất hạnh phúc.

“Người yêu của tôi, tôi yêu hắn, rất yêu, không có hắn tôi sẽ chết”

Lý Tư Phàm không có gì kinh ngạc, xã hội bây giờ đối với đồng tính luyến ái đã rất cởi mở rồi, chỉ bất quá trong nước lại tương đối bảo thủ, gã đi khắp thế giới, biết phong tục của mỗi nước, đối với đồng tính luyến ái cũng không sợ hãi.

“Tiểu tử này nhìn qua cũng rất tài hoa hả? Hắn đi học ở nước ngoài rồi sao? Không có việc gì, các cậu cũng đều là lương đống cả, sau này nhất định cùng một chỗ”

Vẻ mặt Tề Nhạc trở nên rất đau thương, nhìn Tề Chương trong điện thoại di động, trời đất dường như cũng đau thương rơi lệ cùng cậu.

“Nếu như trời cao ưu ái chúng tôi, chúng tôi có lẽ sẽ cùng một chỗ, chúng tôi rất yêu nhau, thật sự rất yêu nhau, nhưng chúng tôi thật sự không có biện pháp cùng một chỗ”

Lý Tư Phàm không nói gì thêm, trừ phi cậu chết đi, bọn họ mới có thể cùng một chỗ, nhưng tin tức của tiểu tử anh tuấn này mỗi năm đều truyền đến, không giống như là âm dương cách biệt.

Nước mắt Tề Nhạc chảy xuống.

“Hắn là em trai tôi, là anh em song sinh, cho nên, chúng tôi nhất định không thể cùng một chỗ”

Đây là bi ai của cậu, thương tổn vô lực chống đỡ, cha để cho bọn họ thống hận thật sâu, nhưng giãy không được, chỉ có thể thừa nhận mới có thể làm nên loại đau xót này.

Lý Tư Phàm ngây ngẩn cả người, nhưng gã nhìn đứa học trò tốt sớm chiều ở chung ba năm rồi, khóc rống, kẻ làm thầy như gã cũng không thể chịu nổi, ôm chầm lấy Tề Nhạc, để cậu tựa đầu vào vai gã.

“Đứa trẻ ngoan, chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi, đạo đức lễ giáo với tôi không có ý nghĩa gì, chỉ cần cậu học thật vui vẻ là tốt rồi, thống khổ lâu như vậy rồi, thương tổn gánh chịu cũng đã quá lâu, cậu là một đứa trẻ tốt, nhu thuận, nghe lời, tài hoa như vậy, cậu hẳn là phải có hạnh phúc tốt nhất, thầy không giúp được, nếu cậu đau đớn không thể nhẫn nại chịu đựng được, thầy có thể cùng cậu xoa dịu nỗi đau này”

Đạo đức lễ giáo, điều lễ khuôn giáo làm cho cậu đau đớn như vậy, bọn họ bị ép tách ra, đời này cũng không gặp lại, trách không được tại sao Tề Nhạc mãi không thể vui vẻ lên, nguyên nhân chính là lúc này đây. Nhưng gã sẽ không khinh bỉ cậu, sẽ không xem cậu như biến thái, nguyên bản, thế giới này rất điên cuồng, tất cả mọi người đều là người điên, chỉ bất quá hành vi có chút khác nhau mới có thể gọi là khác loại, gã mặc dù không đồng ý với đoạn tình cảm này, nhưng gã sẽ chúc phúc cho Tề Nhạc, hy vọng cậu có thể vui sướng, đứa trẻ này đã có quá nhiều thời gian đau khổ rồi.

“Tôi nhớ hắn, tôi thật sự rất nhớ hắn. Tôi yêu hắn, tại sao tất cả mọi người không đồng ý? Chúng tôi yêu nhau có sai sao? Tại sao phải chịu loại thống khổ này, đây là không công bằng”

Tề Nhạc khóc rống, nhưng ai cũng không thể cho cậu một đáp án. Cậu chỉ có thể khóc như vậy, nhớ Tề Chương, rất nhớ, chỉ có thể ngủ, cậu mới có thể dễ chịu một chút.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây