Rơi Vào Ngân Hà

103: Hẹn hò dưới trời sao


trước sau

Hứa Gia Hải bước ra, ôm theo tâm lý muốn hóng kịch hay đứng bên cửa, lúc thì nhìn Tô Dao chằm chằm, lúc lại nhìn sang Trần Ngân Hà. Đặc biệt là Trần Ngân Hà, biểu cảm trong đáy mắt anh có thể dùng cụm “thay đổi như mây như gió” để miêu tả. Đó là một cảm xúc vô cùng phức tạp được xây dựng bởi sự kinh ngạc, sợ hãi, lưu luyến, lo lắng, nhớ nhung và khao khát.

Hứa Tiểu Uyển không để ý, cô ta cúi đầu nhìn bó hoa trên tay Trần Ngân Hà: “Muộn thế này rồi anh còn đến chỗ tôi làm gì?”

Trần Ngân Hà ôm một bụng lời ba hoa nhưng lại chẳng nói nổi một chữ, chỉ nhìn thẳng về phía Tô Dao. Sợ Hứa Tiểu Uyển nhìn ra, Trần Ngân Hà không dám nhìn chằm chằm vào Tô Dao, chỉ dùng ánh mắt liếc cô, rồi nói với Hứa Tiểu Uyển: “Cô có khách sao?”

Hứa Tiểu Uyển không muốn kết hôn với Trần Ngân Hà, nên hoàn toàn không chào đón sự xuất hiện của anh: “Đúng, hai người họ là bạn do tôi mời tới, anh còn việc gì không, nếu không thì ngày mai hãy đến.”

Khó khăn lắm Trần Ngân Hà mới được nhìn thấy Tô Dao, đến một câu cũng chưa nói với cô, thì sao chịu đi cơ chứ: “Giới thiệu bạn của cô để tôi làm quen đi.”

Anh dứt lời liền bước lên ngưỡng cửa, đi tới trước mặt Tô Dao, chắn trước mặt, thẳng thắn nhìn cô, nhiệt tình và đắc ý: “Em thật xinh đẹp, trước giờ anh chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.”

Tô Dao thậm chí chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.

Trần Ngân Hà lo lắng nuốt nước miếng, rồi đưa bó hoa trên tay cho Tô Dao: “Bạn của Tiểu Uyển cũng là bạn của anh, bó hoa này tặng cho em.”

Tô Dao đút hai tay vào túi áo.

Lại chỉ thấy Trần Ngân Hà đột nhiên tự nắm cổ tay mình, hơi cong người, đôi lông mày nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng đau đớn giống như đang trải qua một loại lò luyện nào đó trên trần gian vậy, giọng nói có chút run rẩy: “Đau, đau quá!”

Sắc mặt Tô Dao khẽ thay đổi, cô nhìn Trần Ngân Hà bằng ánh mắt nghi ngờ, cho rằng cổ tay anh bị thương, nhưng cô vẫn không hề chuyển động, trên mặt chẳng chút biểu cảm trông vô cùng lãnh đạm.

Trần Ngân Hà vẫn tiếp tục tỏ ra đau khổ, Hứa Gia Hải đi tới: “Chú rể này, người cậu có chỗ nào không thoải mái sao, bị thương rồi à?”

Hứa Tiểu Uyển tiến lên giải thích: “Anh Gia Hải, tôi sẽ không kết hôn với anh ấy, tôi sẽ tiếp tục cầu xin ba, bảo ông ấy huỷ hôn.”

Trần Ngân Hà: “Không được, hôn lễ bắt buộc phải tiến hành.”

Tô Dao: “…” Nếu không phải trong đầu đang còn nhiệm vụ thì cô đã lập tức đá bay Trần Ngân Hà đến Nam Thái Bình Dương luôn rồi, trước đó còn phải cắt của anh cái đã.

Hứa Gia Hải biết tình cảm của Trần Ngân Hà dành cho Tô Dao, để anh nói những lời như vậy trước mặt Tô Dao thì chứng tỏ đám cưới này rất quan trọng và sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch hành động cũng như triển khai của phía cảnh sát. Đến Hứa Gia Hải cũng có thể nhìn ra vấn đề thì Tô Dao không thể không nhìn ra, nhưng chuyện này chẳng hề ảnh hưởng tới việc cô tức giận. Thế này cũng hay, mọi người cùng đóng vai một đôi xa lạ không quen biết vậy.

Trần Ngân Hà tiếp tục ôm cổ tay: “Đau quá, đau quá!”

Đến cả Hứa Tiểu Uyển cũng chẳng thể nhìn nổi nữa rồi, bèn hỏi: “Rốt cuộc là anh làm sao thế, cổ tay chảy máu rồi à, anh Gia Hải anh là bác sĩ, mau giúp anh ấy xem qua đi.”

Hứa Gia Hải đỡ Trần Ngân Hà ngồi xuống ghế bên cạnh, nghi ngờ anh bị Hứa Tiềm làm bị thương, thủ đoạn của lão già điên đó rất tàn nhẫn, khiến người ta đổ máu nhưng lại không cho người ta chết, để rắn không có đọc và quạ ăn máu thịt của người đang thoi thóp, hành hạ người ta phải chết trong nỗi sợ hãi.

Nếu Hứa Gia Hải không lầm thì Hứa Tiềm đã dùng thủ đoạn gì đó trên người Trần Ngân Hà, anh ta ấn anh xuống, ánh mắt nghiêm túc: “Ngồi yên đừng cử động, để tôi đi lấy hộp thuốc.”

Hứa Tiểu Uyển xuống bếp cạnh sân lấy nước nóng, rồi lại vắt thêm một chiếc khăn ấm.

Hứa Gia Hải sờ trán Trần Ngân Hà: “Cũng may là không sốt, chứng tỏ vết thương không bị viêm, bỏ tay ra tôi xem nào.”

Hứa Tiểu Uyển vội vàng đưa khăn tới.

Trần Ngân Hà ngước mắt lên nhìn Tô Dao một cái, cô vẫn không hề cử động, dáng vẻ chẳng chút biểu cảm như thể anh hoàn toàn không bị thương nặng mà chỉ là bị muỗi cắn thôi vậy.

Anh đẩy Hứa Gia Hải sang một bên với vẻ mặt đau khổ, ủ rũ, làm bộ làm tịch muốn chết: “Mấy người không cần để ý đến tôi, dù sao thì cũng chẳng có ai yêu tôi, để tôi chết quách đi cho rồi!”

Đại khái là nếu Tô Dao không thèm đếm xỉa gì tới anh thì anh sẽ để vết thương trên cổ tay tệ đi, cả mạng cũng không cần nữa.

Hứa Gia Hải lo lắng về tình hình vết thương trên cổ tay Trần Ngân Hà, những tay sát thủ tàn độc đều đang tập trung ở đây, ngộ nhỡ gân trên cổ tay bị đứt, ngộ nhỡ trên lưỡi dao có độc, thì cái tay này của anh coi như bỏ, cả đời cũng chẳng lành, vậy thì sẽ biến thành một người tàn phế mất.

Tô Dao lén lút hạ mắt xuống nhìn về phía khuôn mặt của Trần Ngân Hà, sắc mặt anh tái nhợt, đôi môi mím chặt, đang cố gắng chịu đựng nỗi đau cùng nỗi ấm ức khổng lồ. Cuối cùng, cô cũng mềm lòng, quay đầu lại nhìn Hứa Gia Hải: “Bác sĩ Hứa.”

Hứa Gia Hải đi tới trước mặt Trần Ngân Hà, ngồi xổm xuống mở hộp thuốc ra chuẩn bị dụng cụ khử trùng: “Mau đưa cổ tay cho tôi, nếu chậm trễ để qua thời gian điều trị tốt nhất thì cậu coi như xong đời đó.”

Hứa Tiểu Uyển cũng không khỏi căng thẳng: “Anh mau để anh Gia Hải khám đi.”

Trần Ngân Hà không lên tiếng, chỉ khẽ liếc nhìn Tô Dao.

Tô Dao đi tới: “Để bác sĩ Hứa xem sao.”

Thấy cuối cùng Tô Dao cũng chịu để ý đến mình, anh mới thả bàn tay đang nắm cổ tay mình ra, vẻ mặt đau khổ, nói: “Mau chữa cho tôi đi, bất luận có khó thế nào cũng phải khôi phục lại cánh tay phải này của tôi để nó linh hoạt được như trước!”

Anh khẽ nhấn nhá hai từ linh hoạt nghe vừa nặng vừa ái muội, Tô Dao biết cái tên hạ lưu vô liêm sỉ này đang nói đến việc gì, hái má cô đỏ bừng, trông có vẻ như bị đỏ vì tức giận.

Hứa Gia Hải ngồi xổm bên cạnh Trần Ngân Hà, trên tay cầm theo một miếng bông khử trùng, đem theo sự nghiêm khắc khi thực hiện những ca mẫu thuật có độ khó cao nhất trên thế giới, sau đó, nhìn thấy một chấm đỏ đáng sợ xuất hiện trên cổ tay Trần Ngân Hà.

“Cũng may là cậu đến đây kịp thời, nếu muộn thêm chút nữa thì vết muỗi đốt này tự khỏi mất rồi.” Hứa Gia Hải âm thầm đảo mắt, rồi lau bông khử trùng mà mình đã chuẩn bị sẵn lên cổ tay Trần Ngân Hà và hoàn toàn không biết nên nói gì mới phải.

Trần Ngân Hà tỏ thái độ không bằng lòng với vị bác sĩ này: “Làm sao mà cậu biết đây không phải là một con muỗi độc chứ, cậu có biết vòi của muỗi đáng sợ thế nào không hả, nó đâm cái vòi mỏng và dài như kim vào da thịt tôi, cậu có biết việc đó khiến tôi tổn thương tới mức nào không, cậu không biết, cậu hoàn toàn chẳng biết gì hết!”

Hứa Gia Hải: “…” Cứ làm như người khác chưa bị muỗi đốt bao giờ không bằng.

Trần Ngân Hà tỏ vẻ buồn rầu đau khổ nhìn vết muỗi đốt trên cổ tay mình: “Tôi không giống mấy người, tôi mỏng manh!”

Dứt lời lại ngẩng lên nhìn Tô Dao, tủi hờn muốn chết: “Muỗi ở đây vừa to lại vừa độc, thấy da thịt tôi non mềm nên chỉ bâu lại đốt mình tôi.”

Tô Dao khoanh tay, vẻ mặt lãnh đạm nhìn màn trình diễn tuyệt vời của nam diễn viên họ Trần, hận không thể trao giải Oscar cho anh ngay tại trận.

Tô Dao biết, tất cả ngôi làng này đều là người của Hứa Tiềm, cô và Hứa Gia Hải là người ngoài đến, không thể tiếp xúc với Trần Ngân Hà quá lâu, vì vậy cô đưa mắt ra hiệu với Hứa Gia Hải rồi quay lại nói với Hứa Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây, chạy trong rừng cả một ngày nên có hơi mệt.”

Hứa Tiểu Uyển gật đầu: “Ừm, được, lát nữa tôi nấu cơm, khi nào xong sẽ gọi mọi người.”

Trần Ngân Hà thấy Tô Dao không chút lưu tình quay người đi vào căn phòng bên trong phòng khách, đến cả chút thần sắc cũng không cho anh.

Hứa Tiểu Uyển tiễn Trần Ngân Hà đến cổng, cau mày nói: “Sau này anh đừng có đến tìm tôi nữa.”

Trần Ngân Hà ngước nhìn lên phòng Tô Dao: “Tôi muốn gặp cô, muốn nghe giọng của cô, muốn thấy cô cười với tôi.”

Hứa Tiểu Uyển chưa bao giờ nghe thấy lời tỏ tình thẳng thắn và nhiệt tình như vậy từ một người đàn ông, hai má cô ta ửng đỏ, vội vàng nói: “Anh đừng có thích tôi, tôi có người mình thích rồi.”

Trần Ngân Hà nhìn thấy bóng đen phản chiếu qua cửa sổ căn phòng đó, tiếp tục nói: “Bất luận trong tình huống thế nào, thì cô cũng không thể không để ý tới tôi, tôi sẽ không chịu nổi đâu.”

Hứa Tiểu Uyển lo lắng đến sắp khóc: “Tôi thực sự đã có người mình thích rồi, tôi không có cách nào để chấp nhận anh.”

Trần Ngân Hà thấy bóng lưng khuất dần bên cửa sổ, bèn kết thúc cuộc nói chuyện “bắc rào” của mình rồi quay người đi về phía sau làng.

Cuộc quyết đấu bên bãi cạn vẫn đang tiếp tục diễn ra, sau thời gian tạm nghỉ là cuộc thi bắn súng, rất nhiều người ở đây không chỉ có khả năng bắn súng chính xác mà còn sử dụng thành thạo phi tiêu và cung tên. Họ sẽ bôi một loại chất độc đặc biệt lên mũi tên, làn da của người bị bắn sẽ xuất hiện một vùng mưng mủ lớn và chết trong vòng năm phút, độ sát thương của nó cao hơn cả súng.

Trần Ngân Hà đi đến bên cạnh bãi cạn, nhìn thấy hai người khiêng cáng đi qua, trên cáng có phủ một lớp vải trắng, tấm vải in hình người, đang có máu rỉ ra. Đây chính là người chiến đấu với con gấu đen vừa rồi, rõ ràng là chiếm được ưu thế, cắt cổ con gấu đen nhưng không hiểu vì sao vẫn chết.

Hai người khiêng cáng vừa nói vừa cười, nhớ lại cuộc chiến giữa người và thú khi nãy. Người dân ở đây không coi mạng người là mạng người, mạng của một con người chẳng khác gì mạng của một loài động vật. Họ tuân theo luật rừng, kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh ăn thịt, kẻ yếu không bao giờ nhận được sự thương cảm, chết thì mặc cho chết.

Cuộc thi bắn ở bãi cạn bắt đầu, trong số thí sinh tham gia có một cậu bé khoảng năm tuổi, người còn chẳng cao bằng chiếc cung tên, đang khóc lóc thì bị lôi ra sân thi đấu.

“Đứa nhỏ này được đưa vào đây từ hai tháng trước, nghe nói bàn tay rất chính xác, khi chơi ném vòng trên đường, ném cái nào trúng cái đó.”

“Sao thằng bé lại buồn cười như vậy, là một sát thủ mà lại khóc lóc gọi mẹ.”

“Còn không phải là do mới tới chưa được bao lâu sao, đợi thêm đi, huấn luyện thêm tháng nữa thì đảm bảo là đến cả dáng vẻ của mẹ thế nào cũng quên luôn rồi.”

“Thằng nhóc này rất giỏi, cung còn chẳng cầm nổi vậy mà vẫn bắn trúng hồng tâm, lớn lên thì hết xảy.”

“Vậy còn phải phụ thuộc vào việc nó có còn giữ được cái mạng đó cho đến khi trưởng thành hay không.”

Trần Ngân Hà nhìn cậu bé đang khóc lóc run rẩy trên bãi cạn, xung quanh là tiếng cười điên cuồng, trong mắt cậu bé chỉ có nỗi sợ hãi, vừa khóc to vừa gọi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn mẹ.”

Cậu bé là một trong những con tin bị Hứa Tiềm bắt giữ. Sự quỷ quyệt và gian xảo của Hứa Tiềm nằm ở chỗ ông ta vừa giam cầm con tin dùng để đề phòng cảnh sát đồng thời dùng phương thức huấn luyện sát thủ để huấn luyện bọn họ, biến bọn họ thành dáng vẻ mà ông ta muốn, để họ làm việc thay mình và chỉ nghe lời ông ta.

Những con tin bị giam cầm là những đứa trẻ nhỏ bị bắt cóc từ bên ngoài, trong thời điểm những đứa trẻ ấy chưa hình thành thế giới quan chính xác, thì đã bị thấm nhuần những quy tắc sát thủ vào tâm trí vào máu thịt, để linh hồn bị kiểm soát hoàn toàn. Ngôi làng bé nhỏ này giống như một ngõ ngách đã bị đạo đức và pháp luật lãng quên, coi mạng người như cỏ rác, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu là phép tắc độc nhất.

Cậu bé không muốn bắn thêm mũi tên nào nữa, trông có vẻ rất thất vọng, sau đó bị người bên cạnh túm cổ áo lôi đi, tiếng khóc của cậu bé mỗi lúc một xa, chỉ còn lại chữ “mẹ” là rõ ràng đến lạ.

“Em nhớ mẹ rồi.” Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, Trần Ngân Hà quay đầu nhìn thấy Chu Vũ Trần, nghe thấy anh ta tiếp tục nói: “Anh, anh có nhớ mẹ không?”

Trần Ngân Hà không trả lời, lạnh lùng thờ ơ nhìn những tên sát thủ cuồng hoan giữa bãi cạn cùng ngọn lửa phản chiếu bên dưới.

Chu Vũ Trần nhìn theo tầm mắt của Trần Ngân Hà, trầm giọng nói: “Bốn ngày nữa là tới ngày giỗ của mẹ, em muốn hái một bó cúc họa mi mà mẹ yêu thích, bên ngoài khu rừng này có nhưng chúng đều bị tưới bằng máu người, không xứng với mẹ.”

Trần Ngân Hà quay đầu nhìn về phía Chu Vũ Trần, sự lạnh lẽo trong đáy lòng không hề phai đi, trông chẳng khác gì những tên sát thủ tàn nhẫn máu lạnh kia: “Đang yên đang lành cậu không ở Vân Giang lại chạy đến đây tham gia làm gì?”

Đôi mắt mờ mịt của Chu Vũ Trần dần dần sáng lên: “Anh, có phải anh đang lo lắng cho sự an toàn của em không?”

“Em nghe có người nói anh nói với phía cảnh sát rằng Dương Tập Văn là do anh giết.” Chu Vũ Trần nhìn Trần Ngân Hà: “Anh, có phải anh đang bảo vệ em không?”

Giọng nói của Trần Ngân Hà vẫn lạnh lùng như vậy: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Chu Vũ Trần nhìn đèn lồng đỏ treo hai bên đường, thấp giọng thì thầm một câu: “Chỉ còn bốn ngày nữa thôi.” Dứt lời, anh ta lại ngẩng đầu nhìn lên những vì sao trên trời, khẽ cong môi mỉm cười.

Tô Dao về phòng, lấy bó cúc họa mi cô mang theo trong chiếc túi nilon ra, lục ngoài cửa sổ, tìm một chậu hoa bỏ đi bằng đất nung, rồi dùng xẻng đào thêm chút đất, sau đó đặt bó cúc họa mi vào, để bên bệ cửa sổ.

Rất nhanh cô đã hiểu ra, Trần Ngân Hà muốn kết hôn với Hứa Tiểu Uyển để tạo cơ hội thuận lợi cho hành động của cảnh sát. Trong công việc thì mọi mặt tình cảm cá nhân đều phải nhường chỗ. Nói một cách chính xác thì Trần Ngân Hà chẳng làm gì sai và việc cô phải làm bây giờ là phối hợp với anh, các thứ khác thì đợi đến sau khi mọi việc kết thúc rồi tính sổ.

Tô Dao đứng bên cửa sổ, trầm mặc nhìn những bông cúc hoạ mi trước mặt, chốc chốc lại nhìn lên các vì sao trên trời. Lúc này, cô không tiện hành động nên chỉ đành chờ đợi.

Đối với ngôi làng sát thủ này, cô và Hứa Gia Hải là người từ bên ngoài tới, là những kẻ xâm nhập, nên tất cả mọi người ở đây đều vô cùng đề phòng, chỉ riêng bên ngoài căn nhà của Hứa Tiểu Uyển thôi cũng đã có ba, bốn tên lính canh, chuyên môn quan sát cô và Hứa Gia Hải. Chỉ cần cô và Hứa Gia Hải, một trong hai người có hành vi bất thường là sẽ lập tức bị giết bởi tổ bắn tỉa từ xa.

Tô Dao nhìn thấy Hứa Tiểu Uyển ra khỏi phòng khách, xuyên qua khoảng sân hướng ra ngoài, nên gọi to một tiếng: “Tiểu Uyển.”

Hứa Tiểu Uyển quay đầu lại mỉm cười với Tô Dao: “Sao thế chị Trần?”

Biệt danh của Tô Dao là Trần Thu Thuỷ.

Tô Dao tò mò hỏi: “Đã muộn thế này rồi mà cô còn đi đâu thế, bên ngoài tối như vậy, không sợ sao?”

Hứa Tiểu Uyển mỉm cười: “Đây là nơi tôi lớn lên, có nhắm mắt cũng mò được đường, tôi đến gặp ba tôi, cô mau nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi đưa hai người ra ngoài chơi.”

Tô Dao: “Được.”

Hứa Tiểu Uyển ra ngoài, đi về phía trước dọc theo con đường chính giữa làng, xa xa truyền đến tiếng nhóm người cuồng hoan, có lẽ là ngoài bãi cạn lại tiến hành thi đấu rồi. Từ khi còn bé, cô ta đã không thích những hoạt động tàn ác và khát máu đó, cảm thấy thật đáng sợ, nhưng mọi người trong làng đều rất thích, cô ta luôn cảm thấy lạc lõng so với nơi đây.

Hứa Tiểu Uyển đi tới tòa nhà chính giữa gõ cửa, một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao lớn đi ra: “Sư muội, em lại đến tìm Sư phụ để huỷ hôn ước sao, khả năng cao là Sư phụ không muốn gặp em đâu.”

Chàng trai này tên là Cửu Ngưu, mọi người gọi anh ta bằng cái tên này vì anh ta rất khoẻ, chín con trâu khoẻ cộng lại cũng chẳng bằng anh ta. Cũng giống như Cố Mộng, Cửu Ngưu là cánh tay phải đắc lực nhất của Hứa Tiềm.

Hứa Tiểu Uyển cau mày, bướng bỉnh nói: “Nếu ông ấy không muốn gặp em thì em sẽ không rời đi đâu.”

“Để con bé vào.” Giọng nói khàn khàn của Hứa Tiềm phát ra từ trong phòng.

Cửu Ngưu nói nhỏ với Hứa Tiểu Uyển: “Những quyết định mà Sư phụ đưa ra chưa từng được thay đổi, em đừng cố chấp quá, nếu không lại cãi nhau đó.”

Hứa Tiểu Uyển đi vào căn phòng bên trong, nhìn thấy Hứa Tiềm đang ném phi tiêu, cô ta quay người đóng cửa lại, chào hỏi: “Ba.”

“Vèo” một tiếng, chiếc phi tiêu cắm vào bảng, hơi lệch khỏi hồng tâm.

“Già rồi.” Hứa Tiềm thở dài, ngồi xuống ghế, cầm cốc trà lên uống một ngụm.

Không ai nhìn ra tay ông ta đang run rẩy ở mức độ người bên cạnh dường như không để ý thấy, bác sĩ nói do tuổi tác đã cao nên chức năng não bộ của ông ta bị suy giảm.

Thái độ của Hứa Tiểu Uyển rất kiên định: “Ba, con không muốn kết hôn với Trần Ngân Hà, con không thể hiểu tại sao ba lại nhất quyết gả con cho anh ấy.”

Hứa Tiềm không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta, mà hỏi: “Con có biết mặt dây chuyền trên cổ con có giá bao nhiêu không?”

Hứa Tiểu Uyển cúi đầu nhìn xuống viên ngọc màu hồng trước ngực mình, đó là thứ đồ chơi mà tháng trước Hứa Tiềm ra bên ngoài đã mang về cho cô ta. Trong phòng cô ta có rất nhiều viên đá giống như vậy, đeo chẳng tới hai tháng là chán nên tháo ra ném bừa vào ngăn kéo hoặc tủ quần áo, có lúc mất cũng chẳng phát hiện, mà có phát hiện ra cũng chẳng bận tâm.

Hứa Tiềm nhìn mặt dây chuyền Hứa Tiểu Uyển đeo trên người, rồi xoè ba ngón tay ra, giọng nói vẫn khàn khàn như vậy: “Ba mươi triệu.”

“Vinh quang của ngôi làng bắt buộc phải được truyền lại, con là con gái duy nhất của ba.” Hứa Tiềm nhìn Hứa Tiểu Uyển: “Con không thể kế thừa sự nghiệp của ba.”

Từ nhỏ, Hứa Tiểu Uyển đã biết mình khác với mọi người nơi đây, họ mạnh mẽ, cứng cáp, thân thủ giỏi, chỉ có mình cô ta là dáng người yếu ớt, đừng nói tới việc bảo cô ta phải chịu sự huấn luyện như họ, đến cả việc đứng dưới ánh nắng một chút cũng khiến cô ta ngất xỉu, một trận cảm cúm do dầm mưa cũng suýt chút nữa lấy nửa cái mạng nhỏ của cô ta.

Hứa Tiềm đứng trước một bức tường nhìn hàng loạt chiến lợi phẩm lớn nhỏ treo đầy mặt tường. Có trâm cài, có cà vạt, có răng, có chiếc cốc, muôn hình vạn trạng treo kín cả mặt tường. Mỗi lần giết một người ông ta đều lấy một món quà lưu niệm từ đối phương, ông ta coi đó là danh dự và nghệ thuật.

Đôi mắt của Hứa Tiềm đặt trên chiếc trâm cài hình cúc họa mi nhỏ ở giữa, đây là chiến lợi phẩm mà ông ta yêu thích nhất, là tác phẩm vĩ đại và gây sốc nhất mà ông ta tạo ra trong suốt cuộc đời mình.

Theo ý muốn của chủ nhân, ông ta nhắm tầm nhìn vào đứa trẻ có vẻ đẹp tuyệt trần đó, nhưng bà ấy lại chủ động lộ diện mà không chút do dự. Thần thái của bà ấy dịu dàng như vậy, xinh đẹp đến thế, ngay cả “bông hoa máu” trên đầu cũng thật lộng lẫy và lay động lòng người. Khi bà ấy ngã xuống, chiếc váy màu vàng tươi xòe ra từng lớp, đó không phải cái chết mà là điệu khiêu vũ với thần chết. Sau này, chẳng còn bất cứ cái chết nào giống như lúc bà ấy ngã xuống.

Hứa Tiềm đứng trước chiếc gương tròn nhỏ treo trên tường, hơi nâng cằm lên nhìn chằm chằm vào chiếc cổ khô héo xấu xí và chằng chịt sẹo của mình. Đây là dấu vết do con trai của người phụ nữ ấy để lại, cậu bé chứng kiến cảnh tượng mẹ mình bị bắn vào đầu, nên chạy tới chỗ ông ta như một con ác quỷ được kích hoạt hoàn toàn, cậu bé nhảy lên, bổ vào cổ ông ta, hàm răng sắc nhọn của cậu xuyên qua da, gặm nhấm từng thớ thịt, từng giọt máu của ông ta.

Khi ấy, ông ta biết rằng cậu bé đó chính là người tiếp theo, là người kế thừa phù hợp nhất mà ông trời ban tặng cho ông ta. Nếu như không phải năm đó ông ta bận bịu tham gia vào cuộc đấu đá tranh giành quyền lợi nội bộ thì ông ta sẽ đưa cậu bé đó theo và đích thân nuôi nấng cậu.

Cũng may hiện tại vẫn chưa muộn, ma quỷ chính là ma quỷ, cho dù có khoác trên người lớp da của của cảnh sát thì linh hồn của cậu cũng vĩnh viễn bị mắc kẹt trong quá khứ. Hiện tại anh chỉ đang rối bời bởi những tên cảnh sát ngu ngốc cùng cái công lý ngu ngốc mà thôi, ông ta sẽ tái hiện lại nghệ thuật vĩ đại năm đó và kéo anh xuống địa ngục một lần nữa. Ông ta đã nói từ lâu rồi, đây mới là chốn về của anh.

Hứa Tiềm gọi với ra bên ngoài một câu, Cửu Ngưu bước vào: “Sư phụ.”

Hứa Tiềm: “Cố Mộng đâu, bảo cô ta ra ngoài tìm người, tại sao lại mất liên lạc rồi?”

Cửu Ngưu: “Tôi đã cử người tìm kiếm dọc đường rồi.”

Hứa Tiềm vẫy tay bảo Cửu Ngưu ra ngoài.

Hứa Tiểu Uyển đứng tại chỗ, nhìn chiến lợi phẩm kín cả mặt tường phía trước, nhỏ giọng nói: “Lần trước ra ngoài với chị Mộng Mộng con đã phát hiện ra rằng mọi người ở bên ngoài không giống chúng ta.”

“Họ không bao giờ giết người, có rất nhiều cảnh sát và bác sĩ, nếu giết người sẽ bị bắt vào tù.”

“Bốp” một tiếng, Hứa Tiểu Uyển nhận một cái tát vào mặt, hai hàng nước mắt lập tức chảy xuống, cô ta đưa tay lên ôm mặt, ngẩng đầu nhìn ba mình: “Ba, đừng có giết người nữa được không, đừng bắt chị Mộng Mộng và anh Cửu Ngưu giết người nữa.”

Sau khi nhìn ra thế giới bên ngoài và biết những con người ở đó, cô ta nhận ra rằng mọi thứ nơi đây đều bất bình thường và tính mạng con người là thứ quý giá nhất chứ không phải tiền bạc và giết chóc.

Hứa Tiềm như thể đã nghe thấy một câu chuyện cười kinh thiên động địa, ông ta nhếch khóe môi, cười lạnh một tiếng, vì giọng nói quá lớn nên âm thanh phát ra từ cổ họng lại càng khàn: “Phi lý!”

Hứa Tiểu Uyển nhìn Hứa Tiềm, rồi cúi đầu lau nước mắt. Một lúc sau, cô ta như mất hết sức lực, đầu cúi thấp, quay người bước ra khỏi cửa, không tiếp tục thuyết phục Hứa Tiềm, cũng không nhắc đến việc huỷ hôn nữa.

Hứa Tiềm gọi Hứa Tiểu Uyển lại: “Hai người con đưa về là thế nào, bao nhiêu năm nay rồi trong làng đâu có để người ngoài vào.”

“Đó là bạn của con, bọn họ… Một người là bác sĩ, một người là bảo vệ.” Hứa Tiểu Uyển dừng lại, quay người: “Đừng đuổi họ đi, để bọn họ ở lại tham dự hôn lễ của con.”

Hứa Tiềm vừa tát con gái một cái, trong lòng vừa hối hận vừa thương xót, nên thấp giọng ừm một tiếng: “Biết rồi.”

Nếu không, với tính cách của ông ta thì ông ta sẽ không cho người ngoài ở lại trong làng mà sẽ bảo người giết chết bọn họ, để đề phòng nguy hiểm ẩn chứa.

Khoé mắt Hứa Tiểu Uyển tràn ngập nước mặt, khẽ cong môi: “Cảm ơn ba.” Dứt lời liền quay người bước ra khỏi phòng.

Hứa tiềm nhìn bóng lưng yếu đuối của con gái, cảm thấy chắc có lẽ kiếp trước mình đã gây ra tội lỗi tày trời nào đó mới sinh ra một đứa con mềm lòng và vô dụng như vậy.

Hứa Tiềm cầm chiếc áo khoác treo trên tường lên, sầm mặt ra khỏi phòng, ném chiếc áo cho Cửu Ngưu đang đứng canh: “Bên ngoài lạnh, bảo con bé mặc vào.”

“Còn nữa, bốn ngày sau, đợi khi hôn lễ kết thúc hãy lặng lẽ giải quyết hai người kia, đừng để Tiểu Uyển biết.”

——

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tiểu Uyển gọi Tô Dao và Hứa Gia Hải dậy ăn sáng, nói ăn xong sẽ đưa hai người họ ra ngoài đi dạo, thăm thú một chút. Đây chính là điều mà Tô Dao muốn, càng tìm hiểu kỹ địa hình và cách bố trí nơi đây sẽ càng có lợi cho hành động của phía cảnh sát.

Hứa Tiểu Uyển đưa cho Tô Dao và Hứa Gia Hải mỗi người một bát cháo: “Đây là cháo rau dại, còn đây là bánh thịt bò, đây là trứng ngâm lá trà, đồ ăn ở đây không bằng trong thành phố, hai người nếm xem có hợp khẩu vị không.”

Tô Dao nhìn Hứa Tiểu Uyển: “Mắt cô sao lại sưng thế kia, mặt thì đỏ, bị ai đánh à?”

Hứa Tiểu Uyển sờ lên mặt mình, nhỏ giọng nói: “Không sao, do nằm ngủ đè lên gối thôi.”

Hứa Gia Hải về phòng lấy hộp thuốc, bảo Hứa Tiểu Uyển ngồi xuống, rồi bôi thuốc cho cô ta: “Mấy ngày này ăn uống cẩn thận, đừng ăn đồ ăn có khẩu vị nặng.”

Hứa Tiểu Uyển nhướng mắt nhìn Hứa Gia Hải, nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh Gia Hải.”

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần Ngân Hà xách theo hộp đồ ăn đi tới, thân quen ngồi vào bàn ăn: “Chào buổi sáng mọi người.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, tối qua cô muốn ra ngoài tìm anh để đối chiếu lại kế hoạch hành động, nhưng xung quanh quá tối, cô lại không quen thuộc địa hình, không biết Trần Ngân Hà ở phòng nào, sợ đánh rắn động cỏ nên đành thôi.

Trần Ngân Hà lấy một gói khoai tây chiên trong hộp đồ ăn anh mang theo ra, nói với Hứa Tiểu Uyển: “Món này tôi đặc biệt làm cho cô đó.”

Khác với sự phản kháng trước đó, Hứa Tiểu Uyển nhận lấy, rồi lấy thêm cho Trần Ngân Hà một bộ bát đũa, bảo anh ở lại ăn sáng.

Trần Ngân Hà và Hứa Tiểu Uyển ngồi một bên, đối diện là Tô Dao và Hứa Gia Hải, hai đôi, bốn người đều trầm lặng. Trần Ngân Hà nhìn Hứa Gia Hải ngồi chéo ở phía đối diện, anh duỗi cổ tay ra bảo Hứa Gia Hải tái khám cho mình.

Hứa Gia Hải thậm chí còn chẳng thèm ngước mắt: “Hồi phục tốt lắm, vết muỗi đốt đã gần biến mất, có lẽ sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi.”

Anh ta vừa nói vừa nếm thử một miếng khoai tây chiên, thơm ngon lại giòn: “Khoai tây chiên không tệ, ngon hơn KFC.”

Hứa Tiểu Uyển rất thích khoai tây chiên nên nói cảm ơn Trần Ngân Hà.

Tô Dao cúi đầu ăn cháo và không đụng vào một miếng khoai tây chiên nào. Đột nhiên, có người chạm vào tay của cô dưới gầm bàn, cẩn thận nhét kẹo vào lòng bàn tay cô. Tô Dao ngẩng lên, thấy Trần Ngân Hà đang nhìn mình chằm chằm, như thể nếu cô không nhận thì anh sẽ nhìn cô mãi vậy. Vì không muốn Hứa Tiểu Uyển nghi ngờ, Tô Dao chỉ đành nhận lấy rồi lặng lẽ cất vào túi.

Trần Ngân Hà luôn là người được đằng chân lân đằng đầu, thấy Tô Dao chịu nhận kẹo, biết cô đã để ý đến mình, anh lại bắt đầu không an phận, lén lút trêu chọc cô dưới gầm bàn. Anh vươn mũi chân chạm nhẹ vào cô, cô co rụt người lại, có lẽ là ngại ngùng, nếu không phải đang chơi trò giả bộ thờ ơ với anh thì chắc hẳn cô cũng sẽ dùng thủ đoạn này để khiến trái tim anh ngứa ngáy.

Anh tiến lên trên, móc lấy cổ chân cô một cách táo bạo và thẳng thừng, từng li từng tí, nhẹ nhàng cọ xát vào chân cô. Cô không lộ chút biểu cảm nào cả, vẫn lặng lẽ ăn sáng, nhưng anh biết là cô thích, cô thích anh làm vậy với mình.

Hứa Tiểu Uyển đứng dậy: “Tôi xuống bếp một chút, xem nước đã sôi chưa.”

Ngay khi Hứa Tiểu Uyển ra ngoài, Hứa Gia Hải đã không thể chịu đựng được nữa mà đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt Trần Ngân Hà với vẻ mặt uất ức, mặt mũi đỏ bừng, suýt chút nữa thì tức đến thở không ra hơi: “Đ!t mẹ, cậu bị thần kinh rồi hả, cậu móc chân tôi làm cái gì thế, buồn nôn chết mẹ đi được!”

Trần Ngân Hà nhất quyết không chịu nhận việc mình đã móc nhầm chân người khác: “Tôi móc chân vợ tôi, cậu lại lăn ra ăn vạ cái gì thế hả?”

Tô Dao không kìm nổi nữa phải bật cười, đôi mắt xinh đẹp cong lên. Khi cô cười, cảm giác sắc xuân lập tức lan tràn trên khoé mày anh, đến cả hoa núi ngoài cửa sổ cũng trở nên thơm ngát.

Tiếng bước chân của Hứa Tiểu Uyển từ bên ngoài truyền đến, Trần Ngân Hà nhỏ giọng nói với Tô Dao: “Tối nay anh đến tìm em.”

Hứa Gia Hải: “Đồ cầm thú!”

Trần Ngân Hà khinh thường nhìn Hứa Gia Hải một cái, rồi tiếp tục nói: “Để đối chiếu kế hoạch hành động.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây