Lật Trình Tịnh tiếp nhận đánh giá của Ngu Dịch, tâm trạng bình tĩnh: "Cũng lớn tuổi rồi, không thể xinh đẹp như khi còn trẻ." Ấn ngón tay vào quai ly cà phê, cô nói thêm: "Không tính là mạo phạm." Ngu Dịch hiển nhiên cảm thấy năm tháng mang đến cảm giác khác trước, nhưng nhất thời anh không thể nói rõ đó là cảm giác gì. "Nhưng mà," Lật Trình Tịnh cân nhắc mở lời, "Tôi nghe ra anh rất không hài lòng với bộ dạng hiện tại của tôi, không bằng chúng ta yên tĩnh uống cà phê, sau đó đưòng ai nấy đi, không hẹn gặp lại." "Em đang vội sao?" Ngu Dịch tựa lưng vào sô pha, toát ra vẻ nhàn nhã khác hẳn với Lật Trình Tịnh, "Nếu không vội, chúng ta tâm sự một chút." "Chúng ta có thể trò chuyện, nhưng hình như giữa chúng ta không có gì để tâm sự." Lật Trình Tịnh nói. Ngu Dịch dùng ngón tay mảnh khảnh ấn nhẹ chiếc thìa nhỏ, nói tiếp: "Tôi vẫn chưa quên những lời em nói ngày xưa." Lật Trình Tịnh giữ im lặng. "Em nói tôi chỉ là người giao đồ ăn không có học vấn, không có tư cách theo đuổi em." Lật Trình Tịnh nhìn anh, ánh mắt yên tĩnh, không có một tia gợn sóng. "Em từ chối nhận món quà mà tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đó là chiếc vòng mà tôi đã dùng hết số tiền tiết kiệm để mua." Ngu Dịch càng nghĩ càng thấy thú vị, tự nhiên cười nói: "Nhớ lại, lúc đó tôi cũng khá ngốc." Lật Trình Tịnh vẫn nhìn anh, Ngu Dịch lông mày hơi nhướng lên, giống như lưỡi kiếm, mơ hồ có một tia sắc bén, tạo cho người đối diện cảm giác tự tin và thư thái. Cô đoán rằng anh bây giờ có lẽ sống rất tốt, nếu không anh đã không trực tiếp đề cập đến chuyện bị tổn thương lòng tự trọng khi còn trẻ. Một lúc sau, Lật Trình Tịnh nói: "Tôi đã nói những lời như vậy sao? Có lẽ vậy, tôi thực sự không nhớ rõ." "Tôi sẽ không nhớ nhầm." Ngu Dịch nói: "Thật ra tôi nên cảm ơn em.
Em đã cho tôi hiểu ra một số chân lý từ rất sớm.
Ưu tiên hàng đầu của người đàn ông chính là phải kiếm thật nhiều tiền, nếu không có tiền, tình yêu có ý nghĩa gì chứ, ai thèm nhìn đến một tên nghèo kiết xác không có gì ngoài tình yêu." Bầu không khí có chút đông cứng lại. Lật Trình Tịnh buông ngón tay trên ly cà phê, đặt trở lại trên đùi, sau một hồi suy nghĩ, trực tiếp hỏi: "Hôm nay anh không phải ở đây ôn chuyện cũ với tôi chứ? Rốt cuộc anh muốn nói gì?" "Chỉ nói chuyện phiếm mà thôi." Ngu Dịch tựa hồ rất rảnh, càng lúc càng chậm rãi nói, "Hoàn toàn là trùng hợp, tình cờ nhìn thấy ảnh chụp của em trong hồ sơ, không ngờ em vẫn còn độc thân." "Không phải anh cũng còn độc thân sao?" Lật Trình Tịnh dời tầm mắt đi, cô càng ngày càng cảm thấy nói chuyện này với anh là không thích hợp.
Ngu Dịch nghe vậy mỉm cười, cầm lấy một chiếc thìa nhỏ, nhẹ nhàng ném vào trong cốc cà phê, loại cà phê tiện lợi này anh không thèm uống, chỉ cảm thấy thích thú với phản ứng của cô gái đối diện: "Đúng vậy, nhân tiện, bây giờ tôi cũng không còn nghèo nữa." "Thật vậy sao? Chúc mừng.
Nhưng việc anh có tiền hay không thì liên quan gì đến tôi?" Lật Trình Tịnh không muốn dây dưa với anh nữa, gần đây cô rất mệt mỏi, nhất là hôm nay, nếu biết trước gặp phải chuyện như vậy, cô sẽ không bao giờ đến. Sự hối hận của cô ngày càng mạnh mẽ, cô cụp mắt xuống và cân nhắc xem có nên rời đi ngay bây giờ hay không. Trong lúc Lật Trình Tịnh trầm mặc, Ngu Dịch nhìn đường nét khuôn mặt cô, đường nét vừa mềm mại lại anh dũng nhưng ánh mắt lại tiều tuỵ: "Nhìn kỹ thì em vẫn đẹp, thật ra lớn tuổi cũng có cái lợi, ít nhất sẽ không kén chọn như hồi còn trẻ." Lật Trình Tịnh cau mày, tâm tình đối với lời nói và việc làm của anh càng ngày càng không thoải mái, không nghĩ nữa, liền đứng dậy cáo từ: "Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước." "Không sao." Ngu Dịch tỏ vẻ tôn trọng khách khí, nhàn nhạt nhìn người phụ nữ đang chuẩn bị rời đi, còn không quên nhắc nhở: "Hay là em để lại thông tin liên lạc cho tôi đi." "Không cần." Lật Trình Tịnh cự tuyệt, "Chúng ta căn bản không thích hợp." Cô nói xong liền xoay người đi về phía cửa. Đàm Lệ Nhi vẫn đang theo dõi cuộc hẹn của họ cách đó không xa, thấy Lật Trình Tịnh đứng dậy rời đi, cô bé sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đuổi theo sau lưng Lật Trình Tịnh: "Cô Lật, cô phải đi sao? Có việc bận à?" Lật Trình Tịnh lắc đầu. "Không nói thêm một chút sao? Hay chị không thoải mái? Có thể trực tiếp nói cho em biết." Đàm Lệ Nhi thấy Lật Trình Tịnh đi không ngừng, vội vàng nói: "Xin chờ một chút, nghe em nói đã.
Điều kiện của anh Ngu rất tốt, sự nghiệp ổn định, có nhà riêng, có xe, công ty cũng kinh doanh rất tốt..." Lật Trình Tịnh ù tai, đành phải dừng lại, lễ phép ngắt lời Đàm Lệ Nhi: "Hôm nay xin lỗi đã làm phiền cô, chỉ là tôi và anh ấy không hợp tính cách nên không cần nói nhiều nữa.
" Đàm Lệ Nhi vô cùng ngạc nhiên khi Lật Trình Tịnh nói thẳng như vậy nên đành thôi thuyết phục, cúi đầu thở dài. Chưa đầy hai phút, Đàm Lệ Nhi đã bước lại chỗ ngồi của Ngu Dịch, uyển chuyển nói: "Anh Ngu, tôi rất xin lỗi vì cuộc hẹn đã không diễn ra tốt đẹp như dự định.
Cô Lật có nói rằng cô ấy cảm thấy hai người không thích hợp.
Chuyện này cũng rất bình thường.
Với điều kiện tốt như vậy, anh chắc chắn sẽ tìm được người theo ý nguyện." "Không cần phiền, tạm thời tôi không muốn gặp người khác." Ngu Dịch đứng dậy, tâm trạng vui vẻ cười với Đàm Lệ Nhi.
"Cô đúng là một người nghiêm túc và nhiệt tình, cảm ơn cô đã quan tâm, hôm nay vất vả cho cô rồi." Trên đường về, Lật Trình Tịnh mở thông tin cá nhân về Ngu Dịch do Đàm Lệ Nhi gửi. Sau khi đọc đại khái, cô hiểu những gì Đàm Lệ Nhi nói không ngoa, Ngu Dịch bằng tuổi cô, quả thực hiện giờ đã tự chủ tài chính. Ngu Dịch hiện là một trong những cổ đông lớn của một thương hiệu thức ăn cho thú cưng nổi tiếng ở Trung Quốc, bản thân anh sở hữu nhiều bất động sản cao cấp ở tỉnh lỵ và thành phố này. Lật Trình Tịnh nhớ lại Ngu Dịch trước đây là một người giao đồ ăn, cao, gầy với làn da trắng.
Vào kỳ nghỉ hè năm cô mười chín tuổi, anh đã giao đồ ăn cho cô trong nửa tháng, cuối cùng còn thổ lộ tình cảm với cô, nhưng tất cả những món quà đã chuẩn bị đều bị cô từ chối. Những lời cô nói với anh vào lúc đó gần như đã mờ nhạt. Nhưng cô nhớ mình đã cự tuyệt anh, bởi vì một số nguyên nhân, thái độ của cô không thể không kiên quyết. Lật Trình Tịnh nhìn khung cảnh đường phố tấp nập bên ngoài cửa sổ xe, nghĩ rằng thời gian trôi nhanh quá, từ năm mười chín tuổi đến nay chỉ như một cái chớp mắt. Cô đã thay đổi, anh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Anh trở nên cường tráng hơn, làn da trở nên đen hơn, khuôn mặt cũng trưởng thành hơn, như thể thời gian đã khắc những vết hằn sâu trên đôi lông mày tuấn tú và sống mũi của anh. Cô vẫn nhớ rõ anh, chính cô cũng kinh ngạc vì điều này, mặc dù không nghĩ nhiều về anh, nhưng cô chưa bao giờ quên, thậm chí còn nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì sao lại như vậy, suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là tình cờ gặp nhau, chưa từng quen biết nhiều, càng không thể nói là kết giao bạn bè. Lúc này, cô đã hiểu mục đích anh gặp cô hôm nay là để làm nhục cô, có lẽ là muốn xem vẻ mặt hối hận của cô. Với điều kiện hiện tại của anh, không khó để chọn một cô gái kém anh vài tuổi, ưa nhìn, ngoan hiền, gia cảnh tốt.
Anh không có lý do gì phải đi coi mắt. Về phần cô, cô đã qua tuổi bồng bột từ lâu, hiểu rõ hoàn cảnh và sự thực tế của hôn nhân, với điều kiện hiện tại, cô còn lâu mới sánh được với anh. Nhưng đối với Lật Trình Tịnh, một mình cô cũng có thể sống tiếp. Lúc Lật Trình Tịnh về đến nhà liền thấy phòng khách không thắp đèn, ánh sáng mờ mờ, cô cởi giày thể thao, đi dép lê, vào phòng ngủ lớn trước, nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy mẹ đang ở trong phòng.
nằm trên giường ngủ say.
Lắng nghe cẩn thận còn có thể nghe thấy nhịp thở của bà hơi nhanh. Lật Trình Tịnh đóng cửa lại, đi ra phòng khách, thấy mặt bàn thủy tinh đã được dọn dẹp sạch sẽ, liền đi vào phòng bếp, mở nồi trên bếp ra, nhìn thấy hai bát mì vẫn còn nguyên vẹn. Lật Trình Tịnh trở về phòng, muốn ngủ một lát, nhưng nằm xuống lại không ngủ được, đành phải ngồi dậy tìm việc làm, lấy laptop trên bàn chuẩn bị xem phim. Cô chăm chú xem phim hơn một tiếng đồng hồ, đến nỗi không để ý Sở Oải Lăng đã xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào. "Mẹ làm con sợ đấy." Lật Trình Tịnh tháo tai nghe ra, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của mẹ, quan tâm hỏi: "Sao vậy?" "Mẹ đói, muốn ăn chút gì, con có đói không?" Sở Oải Lăng hỏi con gái. Lật Trình Tịnh lấy máy tính xách tay từ trong lòng ra và nói: "Để con nấu mì cho mẹ." "Nhưng mẹ không muốn ăn mì nữa, đã ăn ba ngày liên tục rồi, mẹ muốn ăn thứ gì khác." Giọng điệu Sở Oải Lăng ủy khuất, "Ăn cá đi." Lật Trình Tịnh nhanh chóng cầm điện thoại và nói: "Được, chúng ta gọi cá." Nửa giờ sau, trên bàn dọn ra cá vược hấp, sườn non chua ngọt, cà tím kho tộ và hai bát cơm. Hai mẹ con ăn tối cùng nhau. Sở Oải Lăng ăn món cá mình yêu thích, bụng cũng dễ chịu hơn, tâm trạng không còn nặng nề như trước, vừa ăn vừa nhìn cô con gái xinh đẹp, không khỏi khẽ thở dài: "Nếu con đã kết hôn rồi thì tốt biết mấy." "Mẹ nói cái gì?" Lật Trình Tịnh cho rằng mình nghe lầm. Sở Oải Lăng thở dài: "Mẹ đã thúc giục con kết hôn từ lâu, nhưng con chưa bao giờ nghiêm túc, nếu bây giờ có chồng, ít nhất cũng có người để dựa vào, mẹ con ta không phải tự xoay sở cực khổ như hiện tại." Lật Trình Tịnh đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi mẹ: "Mẹ có cảm thấy khó khăn hiện tại là do con gây ra không?" "Ý mẹ không phải vậy." Sở Oải Lăng cố gắng kiên nhẫn giải thích, "Mấy tháng nữa là sinh nhật con rồi, theo tuổi mụ cũng đã 30.
Con gái còn độc thân ở tuổi này, người làm mẹ sao lại không nóng lòng cho được.
Lúc trước giục con đi xem mắt thì con từ chối, gặp mặt về rồi thì lại cự tuyệt người ta.
Lúc còn 23, 24 tuổi thì có thể kén chọn, nhưng ở tuổi này rồi còn lạnh lùng như vậy thì ai có thể bao dung con được." Lật Trình Tịnh trầm mặc vài giây rồi nói: "Mẹ quên tại sao con lại từ chối hai người đàn ông con từng xem mắt sao? Người thứ nhất nói công việc y tá quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc gia đình, muốn sau khi cưới con ở nhà lo việc nội trợ.
Còn anh Đỗ, mẹ cho rằng thái độ của con như vậy là lãnh đạm sao? Nói thật với mẹ, là do anh ta biết việc xảy ra với bố nên mới không có ý định tiếp tục tìm hiểu con.
Đương nhiên, người như vậy có phần thực dụng, nhưng con cũng không cho rằng anh ta làm sai." Sở Oải Lăng như bị lời nói của con gái làm cho nghẹn ngào, mở to hai mắt nhìn cô, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhưng tiểu Đỗ rất tốt, mẹ cảm thấy tiếc cho con.
Nếu lúc đó con cương quyết duy trì mối quan hệ, biết đâu kết quả đã khác." "Cố gắng? Con có thể làm gì để giữ lấy anh ta?" Lật Trình Tịnh thấy hơi khó chịu, tại sao bà lại đổ hết mọi vấn đề cho cô.
Cô chỉ đơn giản chia sẻ thẳng thắn với mẹ mình một lần: "Nhìn vào tình huống nhà chúng ta hiện tại, ai đủ can đảm để tiến tới với con? Đổi lại là con cũng không dám kết hôn với một gia đình nợ nần chồng chất, lại có người cha đang nằm liệt giường, tiền thuốc mỗi ngày một nhiều như vậy." "Nói như vậy, là con đang trách mẹ suy nghĩ nông cạn đúng không." Mũi Sở Oải Lăng đau xót, hốc mắt nhanh chóng lại ươn ướt, "Mẹ cũng chỉ là nghĩ cho con, chỉ hy vọng con tìm đuợc hạnh phúc." "Hy vọng con hạnh phúc, cho nên trong lúc ăn cơm đừng nói chuyện con vẫn còn độc thân, chúng ta yên lặng ăn cơm đi." Lật Trình Tịnh nhắm mắt lại trấn định tâm tình, một lúc sau mới nhẹ giọng nói, "Mẹ, con vừa tan ca đêm nên khá mệt, lát nữa con muốn nghỉ ngơi thật tốt có được không?" Sở Oải Lăng cảm thấy khó chịu, một lúc sau mới yên lặng quay đầu, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt tràn ra nơi khóe mắt. Sau khi Lật Trình Tịnh ăn xong, cô nhốt mình trong phòng để nghỉ ngơi. Khi sắp mơ màng ngủ, cô nghe thấy âm thanh của một tin nhắn từ điện thoại di động. Cô nhìn điện thoại, là của Đàm Lệ Nhi, hỏi cô tại sao lại từ chối Ngu Dịch. Lật Trình Tịnh đơn giản kể cho Đàm Lệ Nhi nghe chuyện ở nhà, đồng thời nói rằng cô không có thời gian và tâm sức để dây dưa với một người tính cách không phù hợp. Vài phút sau Đàm Lệ Nhi mới trả lời: "Thật đáng tiếc, em thấy anh Ngu rất quý chị." Cái cách Ngu Dịch nhìn cô lúc chiều hiện lên trong đầu Lật Trình Tịnh. Có lẽ trong mắt người khác, anh đang tỏ ra yêu mến cô, nhưng trong lòng cô có thể cảm nhận được, anh rất hận cô. - ------------------- Tác giả có chuyện muốn nói: Tôi phải tán thành trực giác của Đàm Lệ Nhi..