Chu Cẩn cầm tay Giang Hàn Thanh đặt lên vai mình, vất vả chống đỡ thân thể nặng nề của anh, bước thẳng ra ngoài mà không ngoảnh lại. Xe lướt qua từng ánh đèn neon loang lổ, qua kính chiếu hậu trung tâm, Chu Cẩn đưa mắt nhìn Giang Hàn Thanh ở ghế sau, cô hỏi: “Có khó chịu không?” Giang Hàn Thanh đã quen nghiêm khắc với bản thân, ngay cả khi trong tình trạng say khướt cũng không hề tỏ ra bất kỳ sự thất lễ nào. Trong xe bốc lên mùi rượu nồng nặc.
Chu Cẩn mở cửa sổ xe, ánh sáng từ đèn đường chiếu vào, hắt lên đường nét thanh tú của Giang Hàn Thanh. Cô không thể không chú ý đến, nhưng từ đầu đến cuối Giang Hàn Thanh không hề trả lời. Khi về đến ngõ Chi Tử, Chu Cẩn xuống trước, mở cửa sau đỡ lấy Giang Hàn Thanh: “Đến nhà rồi.” Anh khẽ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng mím chặt, vành tai và hai má ửng đỏ lạ thường.
Mái tóc đen của anh hơi lộn xộn, trông có vẻ thảm hại. Chu Cẩn để ý tới cánh tay của anh vắt ngang bụng, nhìn dáng vẻ dường như đang rất khó chịu bèn hỏi: “Có muốn nôn không?” Giang Hàn Thanh không đáp lại. Theo Chu Cẩn thấy, vẻ mặt của anh hờ hững, hình như không muốn nói chuyện với cô. Là vì Nghiêm Bân nhắc đến Tưởng Thành sao? Trong một buổi hẹn gặp mặt với Giang Hàn Thanh, Chu Cẩn đã từng thẳng thắn giãi bày tình cảm của mình với anh.
Giang Hàn Thanh nói rằng anh sẽ không để tâm, cô cũng muốn sớm từ bỏ quá khứ để có một khởi đầu mới.
Vì vậy suốt thời gian qua, họ đã không trao đổi sâu về chủ đề này. Bây giờ xem ra, Giang Hàn Thanh vẫn còn để tâm.
Thấy anh không chịu xuống xe, Chu Cẩn đi vòng qua bên kia xe, ngồi vào ghế sau. Trong hàng ghế chật hẹp, không khí như đông cứng lại. Chu Cẩn nhỏ giọng nói: “Em không biết anh ba đã nói gì với anh, nhưng đó đều là những chuyện trong quá khứ.” Tay Giang Hàn Thanh rời khỏi bụng mình, cảm giác nóng bỏng trong khoang bụng, nóng đến mức khiến anh sôi máu.
Cuối cùng anh cũng không im lặng nổi: “Em còn thích cậu ta không?” Chu Cẩn mím môi: “Em không thích anh ta.” Sự lặp lại gượng gạo và qua loa. Đáy mắt Giang Hàn Thanh có tia sáng mập mờ, không quá sắc bén nhưng lại có thể dễ dàng nhìn thấu cô: “Chu Cẩn, em không giỏi nói dối.” “…” “Vậy em có thích anh không?” Chu Cẩn sửng sốt một hồi. Khóe môi anh nhếch lên chua xót, đưa ra đáp án: “Em không thích anh.” Say rượu cũng không thể làm thay đổi sự nhạy bén trời sinh của Giang Hàn Thanh.
Trực giác trong tiềm thức của anh được sử dụng trong điều tra tội phạm, là thiên phú mà người khác khó có thể có được; nhưng trong cuộc sống hàng ngày, nó lại giống như là một loại hình phạt. Lúc nào cũng giày vò anh. Dường như Chu Cẩn không chịu nổi nữa: “Giang Hàn Thanh, anh uống say rồi.” Giang Hàn Thanh siết chặt ngón tay, chặt đến nỗi hai mắt đỏ ngầu: “Anh biết rõ anh đang nói cái gì.” Chu Cẩn nghĩ bây giờ không phải là thời điểm tốt để thành thật, cô nói: “Đợi sau khi anh tỉnh rượu, chúng ta sẽ nói về chuyện này.” Giang Hàn Thanh lấy tay day day lông mày, đuôi mắt cụp xuống, dáng vẻ lười biếng: “Em vẫn là không thích anh.”
Chu Cẩn thở dài, thái độ dịu xuống: “Không phải không thích anh.” Anh không nhìn Chu Cẩn, sợ nhìn ra cô đang nói dối.
Anh quay mặt sang chỗ khác, hơi cuộn người lại trong tư thế tự vệ. Anh nhắm mắt lại, cơn chóng mặt ập đến tấn công anh.
Trong hàng ghế trở nên yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở d.ốc khó chịu và đau đớn của Giang Hàn Thanh. Sau một hồi giằng co, Chu Cẩn vỗ nhẹ vào vai anh, đẩy đẩy: “Anh giận à?” Không có phản ứng. Cô vươn tay ra ôm lấy Giang Hàn Thanh từ phía sau. Từ nhỏ đến lớn, ngoài Tưởng Thành cô chưa từng thích bất kỳ một người đàn ông nào khác, cũng chưa từng thể hiện tình cảm với ai.
Cô không thể nói ra cảm xúc của mình với Giang Hàn Thanh, bởi vì nó không phải loại tình cảm tươi sáng và quyết liệt như khi theo đuổi Tưởng Thành năm đó. Nhưng có một điều, cô rất chắc chắn. “Giang Hàn Thanh, em thích anh ở bên cạnh em.” Chu Cẩn hơi nhấc người lên, kiên nhẫn hôn lên khóe môi của anh: “Sau này em sẽ giải thích rõ với anh.” Giang Hàn Thanh không nhúc nhích, cô vươn tay quay mặt anh lại, chủ động quấn lấy môi lưỡi của anh.
Giữa khe hở của hai cánh môi, cô khẽ dỗ dành: “Về nhà thôi anh, được không?” Chu Cẩn vừa mới lui về để kéo dài khoảng cách, Giang Hàn Thanh đã lập tức nhào tới, đưa tay giữ gáy cô, nụ hôn mãnh liệt nặng nề như đang phát tiết.
Chu Cẩn tiếp nhận sự chiếm đoạt như cắn xé, cánh tay mềm mại đặt lên vai anh, nâng đầu lên, để Giang Hàn Thanh hôn vào cằm, cổ và cả xương quai xanh của cô … Cô chạm vào tóc anh, sợi tóc mềm mại len lỏi giữa các ngón tay. Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông lướt qua, lưu lại vết tích ẩm ướt dày đặc, có chút nhớp nháp, cũng có chút lạnh lẽo. Chu Cẩn co người lại, muốn tách ra. Giang Hàn Thanh nắm lấy eo cô, nhỏ giọng hỏi: “Em thật sự muốn hiểu anh sao?” Đột nhiên khuôn mặt nhã nhặn lại có thêm vài phần gian tà không đàng hoàng, khiến Chu Cẩn rùng mình. Giang Hàn Thanh sờ gáy cô, trán hai người gần như sắp chạm vào nhau, anh nhắm mắt lại, hơi thở nóng rực lạ thường: “Nếu như anh là biếи ŧɦái thì sao?” Chu Cẩn: “… Ý anh là gì?” Giang Hàn Thanh cắn môi cô.
Thật sự là đang cắn. Khóe miệng Chu Cẩn nhói lên: “Giang Hàn Thanh, Giang, a—” Cô nuốt nước bọt, mùi máu tanh như gỉ sắt lẫn với mùi rượu nồng nặc thoáng chốc đã lấp đầy khoang miệng. Chỉ hiếm hoi trong vài tình cảnh, Chu Cẩn có thể nhận ra tính chiếm hữu rõ ràng của Giang Hàn Thanh, còn lại anh đều rất dịu dàng trước mặt cô.
Không giống như bây giờ. Tay của Giang Hàn Thanh càn rỡ thăm dò vào trong quần áo cô, sờ đến khóa áo ngực sau lưng cô, khéo léo cởi ra. Ngay khi thứ ràng buộc trước ngực bị nới lỏng, thân thể Chu Cẩn mất đi sự phòng bị thì cô bắt đầu thấy hoảng sợ, đẩy vai anh, quát lên: “Giang Hàn Thanh!” “Ừm.” Anh trả lời một cách mơ hồ, nhưng không dừng lại, nắm lấy cổ tay Chu Cẩn, ghì lên cửa kính xe. Giang Hàn Thanh dùng sự bá đạo mà chèn ép cô, không gian chật hẹp khiến Chu Cẩn khó có chỗ để phản kháng lại. Cô kinh ngạc: “… Anh buông ra!” Giang Hàn Thanh lấn tới xé toạc cổ áo ra, ánh sáng lờ mờ chiếu xuống chiếc cổ mảnh mai của cô, xương quai xanh như ẩn hiện qua ánh đèn mờ. Anh giữ chặt phía trên của cô, nói: “Chu Cẩn, cứ nhìn anh như thế này là được rồi.” Nhìn anh, từng chút từng chút chiếm giữ cô như thế nào.
Từng tấc hướng xuống, từ bầu ng.ực trắng nõn, đến vùng bụng dưới phẳng lì, cuối cùng nhấc một chân của cô lên, nghiêng đầu cắи ʍút̼ da thịt non mềm phía trong đùi cô. Phần da nơi đó rất mỏng manh và nhạy cảm, mỗi lần môi anh chạm vào, Chu Cẩn liền bị doạ cho rùng mình. Giang Hàn Thanh nắm bắp chân Chu Cẩn, vắt lên vai của mình, phóng thích vật c.ứng r.ắn nóng bỏng, nâng m/ông cô lên, mạnh mẽ đâm vào. Chu Cẩn hét lên một tiếng, lông mày thanh tú nhíu chặt lại. Không có nhiều màn dạo đầu, giữa h.ai chân cô chỉ hơi ẩm ướt.
Trong hàng ghế hoàn toàn mờ mịt và chật hẹp, thân thể Chu Cẩn gồng lên đến run rẩy, cảm giác đau đớn khi bị chèn ép khiến cô khó thở. Đau, đau đến mức quá chân thực, khiến cô tỉnh táo nhận ra người trên cô là ai. Côn ŧᏂịŧ thô dài như lưỡi dao nóng đỏ, không ngừng va chạm tiến sâu vào trong, nhẹ nhàng nới lỏng ra một chút, lại rất nhanh cắm trọn vào nơi sâu nhất. Nhìn về ghế sau, không hề thấy thân ảnh của người phụ nữ, cô ấy bị che khuất trong bóng dáng của người đàn ông, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân thon dài nhỏ nhắn vắt trên vai anh ta, làn da trắng đến chói mắt. Ngón chân co quắp, đung đưa trong không trung theo nhịp điệu. Ngón tay Chu Cẩn bám chặt vào cửa kính xe, lục phủ ngũ tạng gần như sắp bị moi ra hết, thở không ra hơi. “Giang, Giang Hàn Thanh …” Trên cổ Chu Cẩn ướt đẫm mồ hôi, từng giọt trơn trượt chảy xuống vùng cổ, cô đưa tay lau đi: “Nhẹ một chút anh …” Cô càng kêu, Giang Hàn Thanh càng giày vò cô tàn nhẫn hơn.