Là Thẩm Trạo! Thịnh Vũ nắm chặt lấy tay vịn lan can, hai chân run lên, suýt nữa đứng không vững.
Cậu đứng cách lầu một hơi xa, nhìn cũng không rõ.
Có thể xác định người đó là Thẩm Trạo bởi vì tư thế và bóng người đối phương.
Năm ấy Tiêu Cù thích Thẩm Trạo như vậy, luôn đề cập với cậu Thẩm Trạo thế này Thẩm Trạo thế nọ.
Trong lòng cậu phiền toái đến cực điểm, cũng vô cùng ghen tỵ, nhưng lại không nhịn được nhìn Thẩm Trạo thêm vài lần.
Công bằng mà nói, bề ngoài của Thẩm Trạo đúng là cực kỳ xuất chúng, đặc biệt là khi mặc quân phục, thực sự là anh khí bức người.
Dần dà cậu cũng nhớ kỹ tư thái và cách đi đứng của Thẩm Trạo, thậm chí còn vô thức bắt chước vài lần.
Hiện giờ tầm nhìn không được rõ ràng cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra được đối phương. Tim cậu đập nhanh hơn, đầu óc ngày càng hỗn loạn, yết hầu giống như bị bóp nghẹt.
Cậu đứng im tại chỗ, muốn xoay người đi nhưng chân lại không cử động được.
Tiêu Cù nhìn thấy, vẫy vẫy tay với cậu. "Tới đây." Bởi vì một tiếng này mà Thẩm Trạo cũng quay đầu nhìn về hướng cậu đang đứng. Thịnh Vũ nhìn gương mặt của Thẩm Trạo, tuy tầm mắt có chút mơ hồ nhưng vẫn nhìn ra được nét thanh tú năm ấy. Hình như Thẩm Trạo đang cười với cậu, còn nói một câu "Xin chào". Tai cậu đã ù ù rồi, mỗi đốt ngón tay đều cảm thấy đau đớn, cười nhạo cậu như một tên hề. Lớp vỏ ngoài này gần như đã hoàn mỹ, cậu từng cho rằng Tiêu Cù và Thẩm Trạo đã chia tay mỗi người đi một ngả, chính mình có thân thể và dung mạo này của Thành Khoảnh, có thể hấp dẫn được Tiêu Cù là lẽ đương nhiên. Mà hiện giờ, người Tiêu Cù thích đã trở về rồi. So với Thẩm Trạo, bản thân giống như hàng giả không mô phỏng lại được nét tinh túy nhất của món hàng thật. Tiêu Cù vẫn đang vẫy tay với cậu, vì sao? Muốn so sánh cậu với Thẩm Trạo ư? "Thành Khoảnh." Tiêu Cù gọi tên của cậu: "Đến đây." Thịnh Vũ không muốn đi tới, không muốn nhìn thấy Thẩm Trạo, không muốn đối diện để phải nhận lấy nhục nhã.
Năm ấy cậu vừa đen vừa thô, tính tình cũng không tốt, với ai cũng trưng ra bản mặt khó chịu.
Năm ấy không bằng Thẩm Trạo, bây giờ rốt cuộc trở nên xinh đẹp trắng trẻo, ngoan ngoãn nghe lời cũng vẫn không sánh bằng được Thẩm Trạo! Thẩm Trạo thấp giọng nói với Tiêu Cù gì đó mà cậu không nghe rõ, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, tay vịn cầu thang trơn bóng cũng bị nắm ra dấu tay ẩm ướt. Lát sau, thế mà Tiêu Cù lại đi tới đây. Cậu vô thức muốn chạy, hai chân lại không nghe lời, giống như một tên ngốc đứng trên cầu thang nhìn Tiêu Cù tới gần. "Làm sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Tiêu Cù chạm vào trán cậu, hơi hơi nhíu mày. Hơi thở quen thuộc làm cậu thoáng an tâm, buông tay vịn ra, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Tiêu Cù, thấp giọng gọi: "Tiêu tiên sinh." "Qua đây." Tiêu Cù nắm lấy cổ tay cậu, tha thứ cho sự tùy hứng và thất lễ của cậu: "Ngồi với tôi một chút." Ngồi một chút? Ngồi cùng với Thẩm Trạo nữa sao? Thịnh Vũ gần như theo bản năng muốn chạy trốn, tay Tiêu Cù lại dùng lực nắm lấy.
Đã tới nước này rồi, linh hồn tùy thời có thể biến mất không còn gì cả, cậu không muốn chống đối Tiêu Cù, ngây người đi xuống lầu một, đứng ở trước mặt Thẩm Trạo. Hiện giờ nhìn Thẩm Trạo, cậu đã phải ngước lên rồi. Năm ấy chỉ cảm thấy Thẩm Trạo rất thấp, lúc hai người đối mặt luôn là cậu nhìn từ trên xuống.
Hiện giờ sống trong thân thể Thành Khoảnh mới hiểu, hóa ra Thẩm Trạo cũng không thấp. Thẩm Trạo không mặc quân trang, nhưng cho dù không mặc quân trang thì vẫn nhìn ra khí chất quân nhân. Cậu ngước mắt lên, cảnh giác đánh giá Thẩm Trạo.
Thẩm Trạo vươn tay cười nói: "Cậu là Thành Khoảnh phải không? Tôi là Thẩm Trạo, Trạo trong quế trạo lan tưởng*, là bạn của Tiêu Cù." * Cụm từ gốc là 桂棹兰桨 (Tạm dịch: con thuyền bằng gỗ quế, mái chèo bằng gỗ lan) Tiếng Thẩm Trạo rất nhẹ nhàng, còn mang theo ý cười, nhưng dù có dễ nghe đến đâu thì vào tai cậu cũng trở nên trầm thấp. Lòng bàn tay Thịnh Vũ toàn là mồ hôi, không tiện bắt tay với Thẩm Trạo.
Nhưng như vậy rất không lịch sự, sẽ làm Tiêu Cù tức giận.
Nhìn chằm chằm tay Thẩm Trạo chìa ra hồi lâu, cậu sốt ruột chà tay vào quần, mồ hôi trên trán lại chảy xuống. Bộ dạng này nhất định là rất ngớ ngẩn, không có chút phong độ nào cả. Thẩm Trạo thu tay lại, ôn hòa nói: "Có chỗ nào không thoải mái sao?" Thịnh Vũ áy náy gật đầu, rồi lại lắc đầu, chỉ hận không thể rời khỏi đây ngay lập tức. So với Thẩm Trạo cậu gặp lần cuối cùng của năm ấy, Thẩm Trạo năm ba mươi tuổi phong độ có thừa, khí tức ôn hòa này dường như là được năm tháng trong quân doanh tôi luyện ra.
Mà cậu lại thiếu mất tám năm, trước khi chết và sau khi sống lại đều là thanh niên hai mươi hai tuổi.
Nếu nói Thịnh Vũ năm hai mươi hai tuổi có thể dùng công trạng, thân thể và tố chất để so sánh với Thẩm Trạo thì Thành Khoảnh năm hai mươi hai tuổi muốn sánh với Thẩm Trạo chỉ thất bại thảm hại. Trên trán lại được một bàn tay phủ lên, là tay của Tiêu Cù. Cậu hơi nhắm mắt lại, thấp thỏm nói xin lỗi. "Trước đây Thành Khoảnh từng bị ốm một trận, tình trạng không tốt lắm." Tiêu Cù nói với Thẩm Trạo: "Tôi đưa cậu ấy về phòng trước." Thịnh Vũ như được đại xá, hai mắt ẩm ướt nhìn Tiêu Cù. Sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Tiêu Cù trở lại lầu một. Thẩm Trạo buông chén trà xuống, thở dài: "Cuối cùng cậu cũng có dấu hiệu tiến thêm bước nữa rồi." Tất nhiên Tiêu Cù biết Thẩm Trạo đang nói đến cái gì, cười khổ: "Hai năm cậu không trở về, tôi nói hẹn mọi người tụ tập một bữa, cậu lại cố tình đến tận đây.
Là vì muốn gặp Thành Khoảnh sao?" "Tiện đường tới thăm cậu." Thẩm Trạo nói: "Lần trước tụ tập đúng lúc bọn tôi bên đó đang chuẩn bị diễn tập thực chiến, không tới được.
Vài ngày trước tôi mới về, nghe nói cậu mang một thiếu niên về nhà nên muốn tới xem thử." Tiêu Cù không có biểu tình gì, nghịch chén trà trong tay. "Thịnh Vũ đã đi được tám năm rồi, cậu..." Thẩm Trạo hơi dừng lại: "Nếu cậu có thể từ từ bước về phía trước, tôi, Tần Lê, còn cả những anh em khác đều sẽ cảm thấy vui mừng." "Cậu ấy..." Tiêu Cù rót trà cho Thẩm Trạo, muốn nói lại thôi. "Hả? Gì cơ?" "Cậu không cảm thấy Thành Khoảnh hơi giống Thịnh Vũ à?" Thẩm Trạo ngẩn người, ánh mắt ngưng trọng. "Không giống ư?" Tiêu Cù hỏi. "Cậu..." Thẩm Trạo nói: "Cậu cảm thấy Thành Khoảnh giống Thịnh Vũ nên mới giữ người lại bên mình?" Tiêu Cù nhìn xa xăm: "Tôi có một ảo giác...!ở cạnh Thành Khoảnh giống như đang ở bên cạnh Thịnh Vũ vậy." Thẩm Trạo lắc đầu: "Cậu cũng biết, đó là ảo giác." Tiêu Cù nhắm mắt lại. "Tôi là người ngoài cuộc, tiếp xúc với Thành Khoảnh mới chỉ vài phút vừa rồi.
Nói thật, tôi không nhìn ra có chỗ nào giống cả." Thẩm Trạo vỗ đùi Tiêu Cù, giọng điệu quan tâm: "Tiêu Cù, tôi quen một bác sĩ tâm lý rất giỏi, đều là người trong quân đội, nếu cậu cần..." "Không cần, tôi không sao." Tiêu Cù ngắt lời: "Không nói cái này nữa.
Hiếm khi cậu mới trở về một lần, đợi lần sau không biết đến tháng năm nào, vẫn là nói chuyện của cậu đi.
Lần trước Tần Lê nói cậu được điều đến bộ đội dã chiến, chuyện này là cậu chủ động viết đơn xin?" "Ừ, ở đơn vị cơ quan chán ngấy rồi, nhân dịp này trốn đi vận động gân cốt, trải nghiệm sự đời." "Một đám người ai cũng muốn làm bộ đội dã chiến." Tiêu Cù thở dài: "Chú ý an toàn." "Chỗ tôi tới không phải là bộ đội đặc chủng, không giống Thịnh Vũ, không cần lo lắng." Nói xong lời này, Thẩm Trạo ngừng lại, chần chừ một lát cuối cùng vẫn mở miệng: "Tiêu Cù, bọn tôi rất lo lắng cho cậu." Tiêu Cù cười: "Không có gì, đã qua rất lâu rồi, tháng ngày gian nan nhất cũng đã trải qua.
Mấy hôm trước tôi còn nghĩ, nếu có luân hồi, hẳn là bây giờ Thịnh Vũ có thể đi mua nước tương được rồi." Trầm mặc mang tới sự yên lặng đến buồn chán, qua hồi lâu Thẩm Trạo mới nói: "Thành Khoảnh là một đứa trẻ đơn thuần, nếu đã vừa ý cậu ta chứng tỏ cậu ta đích xác có chỗ hấp dẫn cậu, không bằng thử sống cùng nhau đi.
Thịnh Vũ đã đi rồi, cậu có tưởng niệm thì cậu ấy cũng không thể quay lại.
Tiêu Cù, đời người vẫn còn rất dài, cậu phải học cách buông tay, trân trọng người trước mắt." Tiêu Cù đặt tay lên mi tâm. Thẩm Trạo rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: "Cậu vẫn như vậy, mất đi mới biết hối hận.
Năm ấy cậu thích Thịnh Vũ như thế, nhưng lại cố ý muốn gạt cậu ấy, còn gạt tất cả bọn tôi, chỉ nói cho một mình tên Tần Lê ngu ngốc kia biết.
Mọi người trong viện luôn đồn là cậu thích tôi, ngay cả bản thân tôi cũng tin là thật.
Nếu lúc ấy cậu chịu thẳng thắn với Thịnh Vũ, hai người..." Thẩm Trạo biết nói lời này ra không khác gì cầm dao đâm vào miệng vết thương của Tiêu Cù, nhưng vẫn phải nói: "Tiêu Cù, mấy năm nay cậu quá khổ sở.
Nếu Thịnh Vũ trên trời có linh, cậu ấy nỡ nhìn cậu tự tra tấn mình như vậy sao? Người đã đi không thể nào quay về, cậu không đợi được cậu ấy.
Đứa trẻ Thành...!à, Thành Khoảnh kia, vừa nhìn là biết yêu cậu sâu đậm.
Cậu phải đối xử tốt với cậu ta, buông tay đi, sống cho thật tốt, năm nay cậu mới có ba mươi tuổi thôi..." "Choang!" Ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng vang thanh thúy. Tiêu Cù và Thẩm Trạo cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một cơ thể gầy yếu đang ngồi xổm trên mặt đất, nôn nóng muốn thu dọn đống thủy tinh hỗn độn. Tiêu Cù bước nhanh tới kéo cậu đứng dậy: "Không phải đã về phòng rồi ư? Sao lại xuống nữa?" Thịnh Vũ cúi thấp đầu, nước mắt trong suốt rơi xuống dừng ở mảnh vỡ thủy tinh dưới đất..