Sát Phá Lang - Hồng Y Quả

29: Lệ quỷ


trước sau

Lúc này, họ đã biết nơi này có cổ quái. Safin híp mắt đào, lẽ nào may mắn như thế, gặp trúng ngay thứ mình cần tìm?

Gấu trúc thực sự bị dọa, làn da màu mạch khỏe mạch lúc này đã tái nhợt. Nó ôm chặt gậy trúc, muốn chạy ra ngoài.

Safin kịp thời giữ vai nó lại, bưng ly trà lên, hắn không uống, chỉ dùng nắp trà nhẹ gạc lá trà. Trong không khí yên lặng như chết, chỉ có tiếng ly trà ma sát vành tách xoàn xoạt, từng tiếng đều khiến gấu trúc ớn lạnh.

Safin không ngẩng đầu, dường như chuyên tâm vào ly trà trong tay, chậm rãi nói: “Lão tiên sinh, mạo muội làm phiền, thật ra chúng tôi có chuyện cầu thỉnh giáo, xin hỏi ngài có từng nghe đến tống táng quỷ chưa?”

Chủ nhân vốn ngồi yên bất động như bức tượng, lúc này con mắt bắt đầu xoay chuyển, nhìn chằm chằm Safin. Bầu không khí căng thẳng khẩn trương, như tên đã lên dây, chỉ chờ phát động.

“Trước kia có một người bạn nhỏ nói dối, có một ngày cậu bé chết. Trước kia có một bạn nhỏ rất chăm đọc sách, sau khi trưởng thành liền phát tài…” Tiếng chuông di động của gấu trúc vang lên, đây là di động Giả Tấn Xuyên cho nó mượn. Tuy tiếng chuông hơi kỳ cục, nhưng đây là lần đầu tiên nó được đụng vào di động, cho nên hết sức quý trọng, dùng khăn tay bọc lấy đặt trong túi trước ngực.

Tiếng chuông này như tiếng tù và khai chiến, hai bên đang đông cứng, đều bắt đầu có hành động.

Safin hất ly trà lên mặt cụ già, nhân lúc đối phương né tránh, hắn phun ra lọn long vụ màu tím. Ông cụ hoàn toàn không phản ứng với long vụ này, xem ra không có tác dụng với ông ta. Ông ta vỗ tay bôm bốp hai cái, liền có một đám người bằng giấy ào ra từ phòng bên, động tác của chúng cứng ngắc, hành động chậm chạp, như cương thi đáng sợ trong phim phương tây.

Gấu trúc cảm thấy có thứ gì đó đang nắm vai mình, quay đầu lại nhìn. Mẹ ơi! Một người bằng giấy có gương mặt tái nhợt đáng sợ đang dán lên lưng nó. Không còn tâm trí nghe điện thoại, nó vội vã dùng gậy trúc gõ mạnh, muốn gõ bay thứ đó. Đáng tiếc người bằng giấy kia lại có mười ngón tay như móng vuốt mãnh thú, nắm chặt lấy nó, làm sao cũng không đánh rớt được.

Safin quay lại phát hiện gấu trúc bị bắt, hắn cười hê hê, sao có thể bỏ qua thời cơ tốt để làm anh hùng cứu ‘mỹ nhân’ chứ?

Hắn mở miệng, khí trầm đan điền, sau đó phun ra một ngọn lửa thật dài. Ngọn lửa này như có linh tính, tránh khỏi gấu trúc, đốt người bằng giấy kia.

Không bao lâu, người bằng giấy bị đốt thành tro. Người giấy đều không có ý thức, chỉ nghe lệnh chủ nhân. Cho dù biết rõ lại gần họ sẽ bị đốt thành tro, nhưng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, ồ ạt trào lên.

Dù Safin có lợi hại, cũng không địch lại số đông, đối diện với người giấy liên tiếp đợt này đến đợt khác, hắn phun lửa muốn đứt hơi. Mợ! Nhà này có tiền lắm à? Chỉ người giấy thôi đã nhiều thế rồi!

Mắt thấy sắp bị chúng bắt, gấu trúc biến về nguyên hình: “Mau lên, ta cõng ngươi đi!”

Safin không nói hai lời nhảy lên lưng nó, gấu trúc co cẳng chạy.

Cửa đã ở trước mắt, Safin quay lại nhìn, một đôi tay tái nhợt dài như rắn nhanh chóng vươn về phía họ.

“Tiểu khả ái, ngươi mau lên đi!” Safin không khỏi hô to.

“Hộc hộc, chân, chân ta sắp gãy rồi này, hộc.” Gấu trúc thở phì phò.

Khi hai cánh tay đó chỉ cách họ chừng hai mươi cm, kỳ tích phát sinh.



Giả Tấn Xuyên và Chân Chính hùng dũng oai vệ xông thẳng vào biệt thự. Giả Tấn Xuyên đá cửa ra cái rầm.

Trang hoàng trong biệt thự không hào nhoáng như bên ngoài, dù sao cũng là âm trạch, không thể trang trí cái gì, chẳng qua những đồ điện gia dụng như tivi, tủ lạnh vẫn có.

Tại lầu một không thấy con tống táng quỷ đó, hai người lại lao lên lầu hai, ở đó cũng không có động tĩnh, lầu ba, lầu bốn… đã lên đến sân thượng, vẫn không tìm thấy.

Lẽ nào con quỷ đó không ở nhà?

Không thể nào, lão Trần và Hư Không Già La đều đã nói, tống táng quỷ không thể thăng thiên, cũng không thể rời khỏi nơi mình chiếm cứ. Vậy thì nó chỉ có thể bị vây trong âm trạch này.

Hai người lại tỉ mỉ kiểm tra biệt thự lần nữa, bài trí trong biệt thự không phong phú như nhà trên dương giang, cho nên họ không tốn quá nhiều công sức. Từ lầu một lên lầu bốn, mỗi góc đều đã kiểm tra qua, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Đại sảnh lầu một có nhiều đồ đạc nhất, Giả Tấn Xuyên kiểm tra ở đây cũng kỹ nhất. Lúc đang chăm chú kiểm tra sô pha, y đột nhiên cảm thấy sau lưng rét lạnh, tựa như có người đang nhìn mình chằm chằm. Y lập tức quay đầu, chỉ thấy di ảnh chủ nhân treo trên tường, không có người hay quỷ nào khác.

Y gãi đầu, lẽ nào thần kinh của mình quá mẫn cảm?

Khi y quay đầu lại, con mắt của di ảnh trên tường chậm rãi chuyển động.

Chân Chính đứng trên sân thượng cúi nhìn hoa viên dưới lầu, hắn chợt nghĩ ra một điều, mau chóng chạy xuống dưới.

Từ hoa viên có thể thấy được chính chủ của nhà này lúc còn sống tuyệt đối là người có tiền, ngay cả âm trạch cũng làm tỉ mỉ như thế. Trong hoa viên cây xanh um tùm, hoa nở xôm tụ, còn có hồ nhỏ, giả sơn, đình nghỉ vân vân, đúng là phong cảnh như họa.

Cân nhắc một chút, Chân Chính đi thẳng về hướng giả sơn. Sau khi quan sát tỉ mỉ, hắn phát hiện một động nhỏ sau lưng nó, động không lớn, chỉ có thể chứa một người vào.

Chân Chính không vội đi vào, mà phát linh tơ thăm dò trước. Theo sự thăm dò của linh tơ, động này rất sâu rất dài, chắc là một địa đạo.

Không định để Giả Tấn Xuyên gặp nguy hiểm, hắn không báo cho đối phương biết, một mình nhảy vào động.

Bên trong tăm tối ẩm ướt, Chân Chính triệu Vượng Tài ra, có ánh sáng mang điềm lành của phượng hoàng, coi như có thể nhìn rõ đường.

Vượng Tài bất mãn đảo mắt: “Mọe! Ngươi triệu ta ra chỉ để làm đèn pin thôi sao?”

Chân Chính không để ý đến nó, đi đến trước thăm dò. May mà địa đạo này chỉ thẳng một đường, không có ngã rẽ, Chân Chính rất nhanh đã vào bên trong.

Hắn tính toán một chút, vị trí hiện tại đại khái chính là ngay dưới đại thính của biệt thự. Còn chưa kịp quan sát tiếp, đột nhiên cổ Chân Chính bị thứ gì đó quấn chặt.

Vượng Tài cảm giác được chủ nhân bị tấn công, liền lao xuống, cố gắng mổ thứ đang quấn Chân Chính.

Thứ đó bị đau, buông trói buộc đối với Chân Chính ra. Chân Chính lập tức quay đầu, sau lưng không biết từ lúc nào có một nữ quỷ trôi nổi, nữ quỷ đó có gương mặt dữ tợn, dưới ánh sáng mờ ảo càng thêm kinh tởm, diện mạo đáng sợ.

Chân Chính không hề do dự, rút roi linh tơ ra, quất về phía nó.

“Bốp! Bốp!” Roi linh tơ quất lên người nữ quỷ, nó đau đến mức liên tục thoái lui, nhưng lại không thể kêu gào, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm Chân Chính, ánh mắt đó rõ ràng ước ao được thiên đao vạn quả Chân Chính.

Khi Chân Chính quất đến roi thứ bảy, nó đã vô cùng suy yếu, vốn tưởng rất nhanh có thể tiêu diệt nó, không ngờ lúc này tóc nữ quỷ bay tán loạn, cánh tay dài như tơ tằm quấn quanh mình, hình thành một cái kén.

Chân Chính và Vượng Tài nhìn nhau một cái, đây là sao?

Không kịp suy nghĩ nhiều, cho dù nó tự làm kén trói mình, cũng phải tiêu diệt nó. Chân Chính lại lần nữa vung roi linh tơ vào kén.

Roi vừa tiếp xúc với kén, kén đã tự động mở ra, bên trong lan ra hắc khí ngập trời!

Lão Trần ở ngoài biệt thự ngửa đầu nhìn trời, thấy hắc khí ngập trời đó, không khỏi than thở: “Người trẻ tuổi hiện tại luôn quá xúc động, cũng không nghe người khác nói xong. Con tống táng quỷ đó nuốt linh hồn của quỷ khác, sớm đã thành lệ quỷ, khó nhằn hơn quỷ bình thường nhiều.

Nếu bức oán khí của nó ra, thì sẽ là phiền phức lớn. Haizz, xem ra thuốc lá, mạt chược và cả máy tính của hắn đều hết hy vọng rồi.



Gấu trúc ngẩng ra, nó phát hiện gậy trúc trên lưng mình đang phát ra tia sáng xanh chói mắt, cánh tay dài của tống táng quỷ bị tia sáng chiếu đến, chậm rãi mục rữa tan ra.

Safin muốn cầm gậy trúc lên xem kỹ, nhưng bị tia sáng làm phỏng: “Ái da!” Kêu đau giãy nó ra.

Gấu trúc hóa thành nhân hình, cầm gậy trúc xem xét. Tiếp xúc với chủ nhân, tia sáng của gậy trúc không những không giảm bớt, mà càng lúc càng sáng.

Lẽ nào, đây chính là sức mạnh thanh tẩy tà khí trong truyền thuyết? Nhưng, nó lấy được pháp bảo gia truyền này đã hơn trăm năm, cũng không thấy có hiển linh gì hết, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?

“Xem ra món đồ của ngươi có năng lực trừ tà rất mạnh, ngay cả tà long tu vi của ta cũng có thể tổn thương, không đơn giản nha!”

Nghe Safin nói thế, gấu trúc ngẩn người nhìn gậy trúc một hồi, sau đó cười ngốc, cọ cọ mặt lên gậy trúc. Ha ha, quả nhiên là pháp bảo gia truyền!

Bây giờ nó đã có thần khí này chống lưng, là thần khí đó. Ngay lập tức chạy về cổ trạch, tìm con tống táng quỷ đó tính sổ.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây