Chương 38: Say rượu loạn (1) Thì ở dưới tình huống Lạc Vũ khuất phục uy thế của nữ vương, chuẩn bị từ bỏ đề nghị vừa rồi, nữ vương cuối cùng mở miệng "Không được, nhiều nhất chia hai tám" Đây là nhượng bộ lớn nhất của nữ vương rồi. Lạc Vũ tự nhiên liên tục đáp ứng, một khối bánh kem lớn như vậy, có thể chia hai phần đã không tệ, chọc giận nữ vương, đừng nói chia một phần bánh kem, e sợ một chút bánh kem trên đất đều ăn không được "Người kia phía sau ngươi, thân hình xem ra có chút quen mắt" Nữ vương luôn cảm thấy tựa hồ từng gặp qua ở đâu "Làm sao có khả năng?" Lạc Vũ cười khan hai tiếng. Mẫu thân và Tịch Thất từng gặp mặt sao? Lúc nào, làm sao mình không nhớ rõ? Chẳng lẽ là lần đó Tịch Thất đến bệnh viện thăm bệnh? Lòng của Lạc Vũ nhấc lên, vội vàng nói sang chuyện khác, "Thỏ chết thì chó cũng bị nấu, chim chết thì cung cũng cất, Thiên Ảnh qua đi, mục tiêu kế tiếp của Lạc gia không phải là Thất Nguyệt Thập Ngũ chứ?" Ở trước mặt lợi ích, xưa nay đều không có bạn bè vĩnh viễn, hoặc là kẻ địch vĩnh viễn, mấy tháng trước, Lạc gia và Thiên Ảnh liên thủ hợp tác, bây giờ lại trở thành kẻ địch chiến tranh kịch liệt. Bây giờ Thất Nguyệt Thập Ngũ và Lạc gia liên minh, khó bảo toàn sau này Lạc gia sẽ không trở mặt không nhận người! "Giới sát thủ cũng có nguyên tắc của mình. Nếu như Thất Nguyệt Thập Ngũ an phận thủ thường, ngoan ngoãn nghe lời, Lạc gia chúng ta chắc chắn sẽ không vi phạm đạo nghĩa phản chiến, nhưng mà" Ánh mắt của Lạc Hàn trong nháy mắt trở nên ác liệt như đao, dùng sức bóp lấy cầm của Lạc Vũ, "Nếu như vẫn là giống như kiểu trước đây, khắp nơi đối phó với Lạc gia, tìm đường chết không cần mạng, vậy thì khó mà nói rồi" Lạc Vũ cả người run lên, cái này khó nói vẫn thật sự là ý tứ sâu xa, so với bất kỳ đe dọa uy hiếp nào cũng làm cho lòng người run sợ Lạc Hàn nâng lên cằm của Lạc Vũ, phát hiện đối phương trên cổ đều dán vào da giả, lòng cảnh giác có thể thấy được chút ít. Lạc Vũ âm thầm kêu khổ, da giả kề sát ở trên cổ không thoải mái cực kỳ, nhưng mà Lạc Hàn thường thường xách cổ nàng ném ra ngoài cửa, vạn nhất cũng bởi vì cái cổ đã bị nữ vương nhìn ra được, vậy nàng há chẳng phải là oan uổng lớn rồi? Đàm phán gần như có một kết thúc, nữ vương đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, Lạc Vũ liền vội vàng đứng lên cung tiễn nữ vương. Người so người, tức chết người, ở trước mặt tổ chức đệ nhất sát thủ Lạc gia, Thất Nguyệt Thập Ngũ loại tổ chức nhỏ chỉ có ra vẻ đáng thương. Cho nên, Lạc Vũ cực kỳ chân chó nịnh hót nữ vương, Trong lòng hận không thể đuổi theo nữ vương sắp rời khỏi. Một bên cùng nữ vương đấu trí đấu dũng, một bên cẩn thận không thể bại lộ thân phận, một canh giờ ngắn ngủi này, nàng mệt đến ngất ngư Trước khi nữ vương ra cửa rời đi, nhàn nhạt nói câu, "Chân của ngươi có vấn đề gì sao, làm sao đi đến có gì đó không đúng?" Nụ cười Lạc Vũ cứng đờ, sắc mặt lúng túng, nếu không phải mang theo mặt nạ, cả khuôn mặt đều đỏ đến mức sắp chín rồi Tịch Thất nhịn không được nở nụ cười ra tiếng, vội vã lại ho khan vài tiếng, che dấu đi Nữ vương không có hỏi lại, cũng không có hứng thú đi nghe câu trả lời của đối phương, ở dưới một đống quạ đen sát thủ chen chúc, quay người rời đi Trên đường trở về, Tịch Thất lái xe, Lạc Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế Lạc Vũ hung hăng trừng Tịch Thất một chút, ôm oán nói, "Đều tại cậu tối qua không dùng thuốc bôi trơn, làm hại mình hôm nay đi lảo đảo, bước đi cũng không tự nhiên!" Câu hỏi cuối cùng của Lạc Hàn hoàn toàn để nàng không đất dung thân! Nghe được hờn dỗi của Lạc Vũ, Tịch Thất bất đắc dĩ an ủi, "Không sao, trở về banh ra để mình xem một chút, có cần bôi chút thuốc hay không. Sau này làm thêm mấy lần thì sẽ không nghiêm trọng như thế" Lạc Vũ mặt đỏ, tức, "Không cần ban ngày nghĩ mấy thứ không đứng đắn!" Tiếp theo một tháng, hai người xác thực không có thời gian suy nghĩ trò chơi không đứng đắn. Ám sát thủ lĩnh Thiên Ảnh là một nhiệm vụ cấp S khó khăn nặng nề, Lạc Hàn đem chuyện ám sát toàn quyền giao cho Thất Nguyệt Thập Ngũ giải quyết. Cho nên, ròng rã một tháng, hai người đều đang thương thảo chấp hành chính sự của nhiệm vụ Nhiệm vụ lần này xuất hành, đại khái phải tốn không ít thời gian, vì không để Lạc Hàn nghi ngờ, Lạc Vũ công bố chính mình muốn đi nước ngoài trao đổi việc học một tháng, Lạc Hàn đối với chuyện học tập của Lạc Vũ cũng không quan tâm, Lạc Vũ đề xuất một câu Lạc Hàn cũng không có quá mức lưu ý. chung quy vì chuyện tiêu diệt Thiên Ảnh, nữ vương cũng là bận bịu đầu óc choáng váng, mệt mỏi không thể tả Một ngày trước khi đi, Lạc Vũ thu thập xong hành lý, chờ ở trong phòng đợi mẫu thân về nhà. Há biết mãi đến tận rạng sáng một hai giờ, cũng không có nhìn thấy bóng người của Lạc Hàn. Lạc Vũ nằm ở trên giường, vô cùng buồn chán, nhìn đồng hồ đeo tay vô số lần, Lạc Hàn vẫn không có về nhà Muộn như vậy đều không có về nhà, sẽ không phải ở bên ngoài qua đêm chứ? Lẽ nào mẫu thân đại nhân lại coi trọng mỹ nam nào rồi? Lạc Vũ tức giận đem gối đầu nện ra ngoài, gối đầu đụng vào tường lại rơi xuống trên đất. Lạc Vũ luôn không thích những người đàn ông xoay quanh ở bên cạnh Lạc Hàn kia, nếu như Lạc Hàn mang nam nhân về nhà, nàng thì nhất định sẽ đem đối phương đuổi ra cửa. Cho dù những người đàn ông kia chỉ là bạn bè trên phương diện làm ăn của Lạc Hàn, Lạc Hàn đối với những người kia cũng cực kỳ lạnh nhạt, thế nhưng Lạc Vũ có thể nhìn ra mấy nam nhân kia đối với mẫu thân không có ý tốt. Lúc nhỏ, ở nhà thấy được nam nhân xa lạ, nàng đều sẽ không ngừng mà đùa cợt gây sự, tranh luận ầm ĩ, cho dù bị Lạc Hàn đánh một trận cũng không tiếc Trong căn nhà này, chỉ có thể có hai người nàng và mẫu thân, tuyệt đối không cho phép người thứ ba chen chân vào! căn nhà này là thuộc về hai người họ, tuyệt không thể để nam nhân khác can dự vào! Lạc Vũ ngáp liên tục, buồn ngủ đến không xong, lại vẫn ở trong phòng đi qua đi lại, hơi có động tĩnh, sẽ ra cửa nhìn thử, có phải Lạc Hàn về nhà Gần đây gần nữa tháng cũng không có gặp mặt, đêm nay vừa qua, nàng thì phải đón chuyến bay rời khỏi rồi, mẫu thân không đi tiễn thì thôi, cư nhiên cả ngày cuối cùng không về nhà thăm nàng một chút! Nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, là một nhiệm vụ khó giải quyết nhất mà Lạc Vũ xuất đạo cho tới nay. Chuyến đi này, cũng không biết có thể hoàn hảo không chút tổn hại bình an trở về hay không, có thể thất thủ hay không, có thể chết hay không... Cái từ chết này rất xúi quẩy, nhưng đối với sát thủ mà nói, lại là chuyện thời thời khắc khắc đều phải đối mặt. Chuyến bay lần này Tịch Thất mua là vé một chiều, bởi vì cô ấy nói, chỉ có ôm lấy giác ngộ phải chết, mới có khả năng thành công. Lúc đó Lạc Vũ nói đùa, nếu như không về được, mua vé máy bay khứ hồi thì thiệt thòi lớn rồi Cũng không về được nữa... Lạc Vũ ở dưới ánh đèn, nhìn vân tay của chính mình, đường sinh mạng kia dài như vậy, mình nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi chứ Không, sống lâu như thế làm cái gì, mẫu thân đi rồi, sống sót còn có ý gì... Lạc Vũ khơi khơi khóe miệng, cảm giác mình rất ngây thơ, giống như tiểu hài tử vẫn chưa trưởng thành Ngoài cửa một trận tiếng động, đây là tiếng vang lần thứ 37 đêm nay Lạc Vũ nghe được, cũng không biết có phải nghe lầm không, Lạc Vũ vẫn là từ trong chăn ấm vô cùng bò lên, vội vã mà chạy đến cửa lớn nhìn đi Đám người Lạc Hàn cuối cùng trở về, Lạc Nhất đỡ bờ vai của nữ vương, nữ vương tựa hồ uống say Mùi rượu gay mũi dày đặc, Lạc Vũ xoa xoa mũi, nữ vương được xưng ngàn chén không say, đây là uống bao nhiêu, lại đem nữ vương đều uống say ngất rồi? "Xảy ra chuyện gì?" Lạc Vũ nhíu nhíu mày, một bên giúp đỡ Lạc Nhất đỡ lấy thân thể của Lạc Hàn "Lão đại bên Russia kia, thích nhất cùng người khác cụng rượu, nói nếu như chủ nhân thắng, hắn ngã xuống trước, liền đem chuyện làm ăn buôn lậu súng ống từ Russia giao cho Lạc gia làm. Kết quả, thì thành như vậy" Lạc Nhất cực kỳ bất đắc dĩ giải thích Lạc Vũ ngồi chồm hổm, cởi giày cao gót của nữ vương, đổi một đôi dép lê phù hợp "Kết quả thế nào? Thua?" Russia nhiều năm lạnh giá, người ở đó đều thích uống rượu mạnh, tửu lượng khẳng định rất lợi hại, lão đại kia lại thích cụng rượu, chính mình khẳng định cũng rất có thực lực. Thua cụng rượu, sẽ cùng lúc thua đi chuyện làm ăn súng óng bên Russia kia "Không có thua, đối phương ngã xuống trước. Tửu lượng của chủ nhân luôn luôn rất tốt" Rất tốt cái từ này là khiêm tốn, trên thực tế là chưa bao giờ từng gặp phải đối thủ, đem rượu trắng coi là nước lọc uống Lạc Vũ có chút đắc ý, đây mới là nữ vương ngàn chén không say của mình! Những sâu rượu Russia kia tính là gì! "Trên đường trở về, chủ nhân xuống xe nôn mấy lần, trước tiên đưa về phòng" Lạc Vũ gật gật đầu, không nói gì thêm, trong lòng lại có chút khổ sở, thì ra vị trí của chủ nhà họ Lạc gia này, cũng không phải làm tốt như vậy. Cho dù biết uống rượu tổn hại cơ thể, vì chuyện làm ăn, cũng không thể không miễn cưỡng chính mình. Cho tới nay chính mình chỉ nhìn thấy phong thái của cô làm nữ vương cao cao tại thượng, lại chưa bao giờ có hiểu qua cái giá tâm huyết và chua xót mà cô chống đỡ lấy toàn bộ Lạc gia Ở bên ngoài, rất cực khổ Lạc Vũ lần đầu tiên thấy được Lạc Hàn say đến lợi hại như vậy, sắc mặt khó chịu như vậy, trong lòng cũng càng ngày càng cảm thấy khó chịu, hận không thể khó chịu là chính mình, say ngất ngây cũng là chính mình "Đại tiểu thư, đem chủ nhân đỡ lên giường, đổi một bộ váy ngủ sạch sẽ" Lạc Nhất đứng trước cửa phòng ngủ của nữ vương dặn dò Lạc Vũ "Ta làm sao?" loại chuyện hầu hạ nữ vương như vậy, Lạc Vũ xưa nay chưa từng làm, "Người làm gì không làm?" Lạc Nhất đầu đầy hắc tuyến, không lên tiếng. Nếu như tôi làm, ngày mai chủ nhân tuyệt đối sẽ cầm đao ngàn đao bầm thây tôi! Nghĩ đến cảnh tượng đó, Lạc Nhất không khỏi run lên một cái Không có ai giúp đỡ, Lạc Vũ chỉ đành tự mình động thủ, đỡ nữ vương lắc lư đi trở về giường Mắt thấy sắp đến bên giường rồi, chân của Lạc Vũ đột nhiên bị đồ vật trên đất vấp một cái, thân thể bất ổn, té ngã trên giường. Lạc Hàn cũng đúng lúc đè ở trên người nàng Lạc Vũ ai ya một tiếng, vô cùng chật vật, đè ở phía dưới, không thể động đậy Lạc Vũ vừa muốn gọi người, lại cảm thấy cái tư thế này quá mức lúng túng, không tốt lắm Khuôn mặt lạnh lẽo của Lạc Hàn phóng to ở trước mắt Lạc Vũ, hô hấp mềm mại mang theo mùi rượu phun ở trên cổ Lạc Vũ, có chút cảm giác tê tê dại dại Cái ngã vừa rồi, eo đều sắp té gãy rồi, vừa mỏi vừa đau. Lạc Vũ âm thầm oán giận, mẫu thân làm sao say đến lợi hại như vậy? Lạc Vũ đẩy đẩy thân thể của Lạc Hàn, muốn lật người đứng dậy, ai biết khí lực quá nhỏ, vậy mà không thoát ra được. Lạc Vũ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, phí đi sức của chín trâu hai hổ mới rốt cục đem Lạc Hàn mang lên Lạc Hàn mặc áo khoác bó sát người, hiển nhiên vô cùng không thoải mái, thay lên áo lót mềm mại thoải mái tốt hơn. Lạc Vũ bò lên giường, thay Lạc Hàn cởi quần áo, ai biết áo khoác màu đen quá mức bó sát người, căn bản cởi không xuống. Lạc Vũ bận đến khí thế ngất trời, một chút tiến triển đều không có "Tiểu Vũ, đừng lộn xộn, ngủ đi!" Nữ vương bắt đầu nói lời say rồi. Lạc Vũ có chút kinh ngạc, mẫu thân say bất tỉnh nhân sự, làm sao biết là mình chứ? Lạc Vũ tiếp tục chiến đấu với quần áo bó sát người, Lạc Hàn nhíu nhíu mày, trở mình, Lạc Vũ lần thứ hai bị đặt ở dưới thân (Edit: số phận thụ ngàn năm, khỏi lật rồi Vũ à) Hết chương 38 Tác giả có lời muốn nói: Vũ bị đè rồi Edit: có một số bạn hỏi kết thúc thế nào? xin trả lời là kết Vũ và Hàn, Thất và Kỳ (Thất cuối cùng mất trí, mà cũng không tính là mất trí, mình chỉ tiết lộ nhiêu đây thôi để tránh làm lộ tình tiết truyện nhiều quá sẽ làm cho các bạn mất đi hứng thú đọc hehe