Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lâm Nguyên còn đang suy nghĩ, muốn đem những việc sẽ làm trong hẹn hò lập thành một danh sách , như vậy hai người bọn họ mới giống như là đang yêu đương. Một giấc ngủ dậy, mặt trời lên cao, nắng đã làm khô cả mông rồi. Lâm Nguyên ngồi ở trên giường, mơ hồ mà dụi dụi mắt. Bụng thầm thì kêu lên, như thể phản đối rằng mình sắp chết vì đói. Rửa mặt xong, Lâm Nguyên đạp dép lê xuống lầu, lại phát hiện Viêm Đình không ở đây. Quản gia nói với cậu rằng, tiên sinh đã đi công ty buổi tối mới có thể trở về. Khi Viêm Đình không có ở đây, Lâm Nguyên liền có thể vui vẻ đi vòng quanh. Cậu có kế hoạch ra cửa đi bộ một vòng, nhưng kế hoạch còn chưa thực hiện đã bị thay đổi. Mới vừa ăn xong cơm sáng, trong nhà liền nghênh đón một vị khách không mời mà đến. Ngô Quân như cũ ăn mặc rất lịch sự và sang trọng chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu. Nàng ngồi xuống sô pha, nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: "Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là để tìm cậu." Lâm Nguyên đang định tìm xem chiếc nhẫn đá quý hình trứng chim bồ câu có thể bán được bao nhiêu, nghe vậy lại đặt điện thoại xuống, "Hả? Tìm cháu làm cái gì?" Dứt lời, một tấm ảnh chụp được đưa tới trước mặt cậu. Ngô Quân giải thích: "Đây là vợ sắp cưới của A Đình , bọn họ ngày mai sẽ kết hôn.
A Đình bao dưỡng cậu, tôi cũng không ngại.
Chỉ là hy vọng cậu hiểu đúng mực biết thân phận của chính mình là gì ." Lâm Nguyên: "......???" Ủa, lúc này nói ra câu này có chút sai sai. Không phải nên ném ra một tấm chi phiếu trị giá 500 vạn , để tôi rời xa con trai của bà sao? Chờ một hồi, Lâm Nguyên hỏi: "Không có? " Ngô Vân trầm mặc không nói, sau một lúc lâu mới sau từ trong miệng thốt ra vài chữ: "Cậu còn muốn cái gì?" Lâm Nguyên vặn vẹo ngón tay rất rõ ràng, hy vọng nàng sẽ hiểu. Ngô Vân thực sự hiểu được, nhưng chỉ đáp lại , "Không có tiền." "......" Lâm Nguyên sững sờ, tại sao không làm theo kịch bản? "Tôi đã nói hết tất cả những gì cần nói, cậu tự giải quyết cho tốt đi." Ngô Vân nhanh chóng rời đi. Viêm Đình cả đêm không có trở về. Lâm Nguyên nằm một mình trên giường lớn trong phòng ngủ, phá lệ bị mất ngủ . Tâm trí chỉ toàn những gì mẹ Viêm nói, ngày mai Viêm Đình sẽ đính hôn với một người phụ nữ khác ...
Càng nghe lại càng kịch tính ? Cậu chưa nghe Viêm Đình đề cập đến nó bao giờ, có lẽ nào hắn cố tình lừa dối mình? Lâm Nguyên ngủ không được nên nghĩ tới, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Trong tiểu thuyết, người ta thường viết rằng một người đàn ông bao nuôi một người tình nhỏ bên ngoài, sau đó anh ta sẽ kết hôn với một người phụ nữ , có một gia đình vẻ ngoài hạnh phúc nhưng bên trong lại lạnh nhạt. Sau khi sự việc bại lộ, người tình nhỏ bỏ chạy người này mới sực tỉnh và ra sức theo đuổi vợ. Lâm Nguyên nghĩ, chính mình cũng muốn chạy sao? Nửa đêm là thời điểm dễ dàng xúc động nhất.
Lâm Nguyên từ trên giường bật dậy, bắt đầu thu dọn hành lý. Chờ thu thập xong, bầu trời bên ngoài đã trắng như cái bụng cá, Lâm Nguyên đột nhiên không muốn chạy nữa. Nếu tên họ Viêm không tìm chính mình, không phải cậu chạy trốn là vô dụng à. Dù thế nào đi nữa, cũng phải tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân bất ngờ này. Hơn bảy giờ sáng, Lâm Nguyên cả đêm không ngủ, ngồi ở trên giường hai mắt thâm quầng, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt. Hot search ngày hôm nay là lễ đính hôn của con trai út doanh nhân Viêm Chính. Con trai út của gia đình họ Viêm, tên là Viêm Đình. Đối tượng đính hôn là đại tiểu thư Hàn gia. Tin tức nói rõ tên khách sạn nơi tổ chức lễ đính hôn, Lâm Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ mười phút, xách vali nhỏ lên đường. Khách sạn là khách sạn năm sao nổi tiếng nhất trong khu vực địa phương.
Trước cổng có rất nhiều người ra vào, có hai người trông cửa đứng kiểm tra giấy mời. Lâm Nguyên không có, không vào được. Ngồi xổm bên bồn hoa nhỏ bên đường, cau mày. Hôm qua, mẹ Viêm đã nói về việc kết hôn, nhưng Lâm Nguyên đến hiện trường mới phát hiện là đính hôn. Hơn nữa, trước cửa cũng không có ảnh của Viêm Đình và Hàn gia đại tiểu thư. Lâm Nguyên ngồi xổm một lúc, do dự có nên dùng năm nghìn tệ duy nhất trên người để hối lộ một nhân viên khách sạn hay không, rồi lẻn vào. Cậu đang do dự,thì bỗng một cô gái mặc áo khoác da và quần da xuất hiện, ngồi xổm bên cạnh "Này,cậu làm gì ở đây?" Lâm Nguyên vẫn còn đang đau khổ về số tiền nhỏ của mình, thuận miệng nói: "Bắt gian." Hàn Quyên đột nhiên có hứng thú, cắn cây kẹo mút trong miệng nhấp một cái, "Có cần tỷ tỷ giúp không?" "Cần tiền không?" Lâm Nguyên nghiêng đầu nhìn về phía cô. "Miễn phí!"
Hai người ăn nhịp với nhau. Lâm Nguyên ra hiệu cho cô vài cái, chuẩn bị thực hiện kế hoạch B, nhờ cô dẫn người gác cửa đi, sau đó tự mình xông vào. "Không cần phiền phức như vậy." Han Quyên từ chối đề nghị và lấy trong túi ra một tấm thiệp mời. Lâm Nguyên: "......" Đúng vậy, cậu cần gì phải hối lộ nhân viên khách sạn, chỉ cần trả tiền cho một tấm thiệp mời! Phí cả buổi một buổi. Hai người tiến vào khách sạn một cách thuận lợi, vượt qua bao nhiêu chướng ngại vật, tránh được vô số cặp mắt, đến phòng nghỉ ở khu vực phía sau. "Người mà cậu muốn bắt đang ở bên trong, vào đi." Hàn Quyên chỉ vào một trong những cánh cửa đã đóng. "Sao cô biết?" Lâm Nguyên nghi hoặc khó hiểu. Hàn Quyên chớp mắt với cậu một cách bí ẩn rồi trực tiếp đẩy người vào phòng. Căn phòng được chia thành hai , bên ngoài là phòng khách nhỏ, bên trong là phòng ngủ. Nghe thấy động tĩnh, Lâm Nguyên nhấc chân bước vào, chưa kịp bước qua ngưỡng cửa đã nghe thấy một tiếng quát nghiêm nghị: "Cút!" Bước chân co rụt lại, cậu sững sờ ở tại chỗ. Viêm Đình đang đứng ở mép giường tìm cái gì đó, quay lưng về phía cửa, trên người mặc áo choàng tắm, tóc đã khô một nửa và nhỏ giọt từ đuôi tóc xuống, trông giống như mới vừa mới tắm xong. Thập phần giống như xong việc. Nhưng phòng chỉ có một mình hắn . Lâm Nguyên nhíu nhíu mày, nghĩ thầm ngươi lão đông tây này, giấu tôi đi đính hôn liền đã không nói , giờ còn kêu tôi cút.
Hổ không thể hiện sức mạnh của mình, liền nghĩ rằng tôi là một con mèo nhỏ. Có lẽ là không nghe thấy động tĩnh rời khỏi của người nọ , Viêm Đình cả giận nói: "Tôi kêu cút đi!" Hắn gầm lên một cách lạnh lùng, giống như một con sư tử đang gầm thét. Ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp khuôn mặt không chút biểu cảm của Lâm Nguyên Viêm Đình ngơ người, sự tức giận và mất kiên nhẫn giữa hai lông mày biến mất trong tích tắc. "Nguyên Nguyên, tại sao em lại ở chỗ này?" Lâm Nguyên dựa vào vách tường, chân trái hơi cong, tư thế lười biếng, lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên, khóe miệng treo một nụ cười giễu cợt, "Hai chân để ở trên người tôi, tôi ở đâu đi đâu, phải báo cáo à?" "Không phải......" Viêm Đình sải bước tới, vươn tay muốn ôm người, nhưng lại bị cự tuyệt một cách vô tình. Lâm Nguyên chống đầu gối trên đùi hắn , ngăn không cho người đàn ông tiến lại gần, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, giọng của tên lưu manh tức giận nói: "Sếp Viêm rất khoa trương, đính hôn thôi mà đã mua cái hot search bạo đỏ trên tìm kiếm nóng.
Là muốn tuyên bố với thế giới rằng mình không còn độc thân nữa? "
"Bảo bối, em nghe tôi nói."Người đàn ông đầy ánh mắt hung bạo vừa rồi giờ trông giống như một con chó săn lớn màu vàng. Cái gì mặt mũi, thái độ uy nghiêm,trước sự tức giận của đứa nhỏ nhà mình , toàn bộ đều không thành vấn đề. "Câm miệng!" Lâm Nguyên nghiêng hắn liếc mắt một cái, "Nói cái rắm, chú dám nói người muốn đính hôn không phải chú?" Vừa rồi ở khách sạn bên ngoài nói đến bắt gian, cũng bất quá là lời nói mà Lâm Nguyên tùy tiện nói. Nhưng hiện tại, vừa nhìn thấy lão lưu manh họ Viêm , thảnh thơi tắm rửa thay quần áo, liền thật sự thực tức giận. Hắn muốn đính hôn , thì nói cho cậu biết một tiếng cậu sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Có đáng để lừa gạt không? Ủy khuất từ trong lòng trào lên , hốc mắt Lâm Nguyên đỏ bừng. Hai giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống,trượt dài trên khuôn mặt. Viêm Đình có bao giờ nhìn thấy đứa nhỏ khóc, tức khắc đã hoảng đến không biết làm gì. Lâm Nguyên so với hắn còn bối rối hơn, rất nhanh lau mắt, vẻ mặt ủ rũ, rất nghiêm túc, " Vừa rồi cái gì chú cũng đều không thấy." Cậu thế nhưng đã khóc? Cậu là nam, khóc dở mếu dở. Thật là ngu ngốc, tuyệt đối không thể thừa nhận điều đó. Viêm Đình vốn dĩ muốn lau nước mắt nhưng lại không nhịn được cười vì biểu hiện nhỏ nhen của cậu, để bảo vệ lòng tự trọng của đứa trẻ,hắn không để lộ ra ngoài, nhẹ giọng dỗ dành: "Ừ, Nguyên Nguyên là kiên cường nhất.
" Lâm Nguyên: "......" Tại sao cậu lại nghĩ hắn đang chế giễu mình? Không đúng, mẹ nó hắn chính là ở trào phúng cậu! "Viêm Đình, tôi fuck!"Đôi mắt đỏ rực của Lâm Nguyên lập tức tạc mao, móng vuốt sắc bén duỗi ra, nắm chặt thành nắm đấm, trực tiếp chào hỏi khuôn mặt tuấn tú của người nào đó. Chỉ tiếc, gừng càng già càng cay. Lâm Nguyên không chỉ có không thành công, còn bị bắt lấy cổ tay, bắt lấy eo bị mang lên giường đè xuống. Tiếng cười trêu chọc của người đàn ông bên tai: "Bé con, tôi không có, không bằng ..." Fuck, fuck,fuck! "Cút ngay cho tôi, tôi không kết hôn với ......!Ngô......" Nửa giờ sau, Lâm Nguyên cuộn mình dưới chăn bông, hai mắt đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt. Đứa trẻ, đáng thương lại bất lực. Cậu thật bẩn thỉu. Chính mình vừa nɠɵạı ŧìиɦ với một người đàn ông sắp đính hôn. Cậu không bao giờ còn là một người đàn ông chính trực. Lâm Nguyên duỗi một chân từ dưới chăn bông ra, cảm nhận được không khí lạnh lẽo , rồi lại co người lại. Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Viêm Đình bước ra ngoài, trên người vẫn mặc áo choàng tắm. Lâm Nguyên nhìn thấy khóe miệng hắn chảy ra giọt nước cùng đôi tay khớp xương rõ ràng , xấu hổ vùi đầu vào giường. Tựa vào đầu giường, Viêm Đình liền đem chăn lẫn người ôm vào trong lòng ngực, "Bảo bối , thích sao? Thích thì kêu chồng nghe một chút." "......" Lâm Nguyên mặt đỏ tai hồng mà vươn móng vuốt cào hắn, "Chú nói bậy, rõ ràng tôi mới là chồng!" Nhấn mạnh rằng Lâm Nguyên tin tưởng chính mình , mạnh bạo duỗi tay vỗ vỗ mặt hắn , "Ngoan, kêu chồng."
Viêm Đình nhướng mày, "Em chắc chứ?" "Đương nhiên!" Lâm Nguyên thân thể nhỏ nhắn đinh ninh. Năm phút sau, tiếng khóc khàn khàn đáng thương của Lâm Nguyên từ trong phòng vang lên, kèm theo tiếng nấc, "Tôi sai rồi, sẽ không bao giờ ép chú gọi chồng nữa." "Ai là chồng?" "Chú chú chú chú, là chồng của tôi." Đại trượng phu co được dãn được, kêu chồng tính là cái gì. Trong nháy mắt, trên giường chỉ còn lại có Lâm Nguyên. Cậu cuộn trong ổ chăn, đuôi mắt ướŧ áŧ, mũi đều đỏ lên. Tôn Khinh ngồi ở cửa, đầu chôn đến cực thấp, tầm mắt hận không thể dán vào sàn nhà, sợ nhìn đến thứ không nên nhìn. "Là Viêm Đình làm anh tới nhìn tôi sao?" Giọng nói của Lâm Nguyên rối rắm, mang theo âm mũi nặng nề, giống như đang bị bắt nạt thậm tệ. Tôn Khinh là đột nhiên bị chủ tịch gọi điện thoại gọi tới, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không biết. "Hắn có phải hay không đi đính hôn cùng với đại tiểu thư Hàn gia ?" Lâm Nguyên hít hít cái mũi, cảm thấy hơi lạnh theo bản năng quấn chặt chăn trên người . "Hẳn là không phải." Tôn Khinh sợ cậu hiểu lầm, vội vàng vì lão bản chính mình biện giải, "Cậu đừng nghĩ nhiều ......" Khi nhìn lên, tình cờ nhìn thấy bαo ƈαo sυ vứt trên bên cạnh giường, bỗng im bặt. Lâm Nguyên nhìn theo tầm mắt của anh ta, hai má ửng đỏ, mơ hồ giải thích nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, chúng tôi không có làm cái gì." Tôn Khinh: "......" Không dám hỏi.
"Anh đi ra ngoài trước, tôi muốn mặc quần áo." Lâm Nguyên đỏ mặt đuổi người đi, lộ vẻ xấu hổ. Tôn Khinh cũng quá xấu hổ , nhân cơ hội nhanh chóng rời khỏi phòng trong. Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Lâm Nguyên vén chăn bông lên, quần áo đã chỉnh tề. Cậu xoay người xuống giường, chân đạp lên thảm , cơ thể khẽ đung đưa. Hai chân có chút nhũn ra. Giận quá, ông già họ Viêm này đúng là đồ cẩu, vỗ mông bỏ chạy lấy người. Lại còn tìm thư ký tới theo dõi mình...... Lâm Nguyên càng nghĩ càng buồn bực, càng nghĩ càng giận, đem chính mình giận thành cá nóc. Bên ngoài thật yên tĩnh, cậu nhẹ nhàng mở cửa sổ, nhảy ra ngoài và chạy. Phòng ở lầu một, Lâm Nguyên nhảy xuống bồn hoa, xuyên qua thảm cỏ, chuẩn bị lẻn ra khỏi khách sạn. Khi đến cửa sau, gặp một cô gái trẻ mặc váy trắng, tư thế lén lút của hai người họ giống nhau như đúc. Nhìn nhau, cô gái lên tiếng trước, " Cũng đào hôn ?" Lâm Nguyên có chút mệt, đầu óc không kịp suy nghĩ ngây thơ mờ mịt mà gật đầu. "Vậy đi theo tỷ tỷ đi, tỷ tỷ mang ngươi đi ra ngoài." Lâm Nguyên còn chưa đáp lại, đã bị túm đi rồi. Bị mắc kẹt trong xe ở cửa sau của khách sạn, một đường hướng sân bay bay nhanh mà đi.......