Nhưng cấm dục, cậu không thể tiếp thu. Cậu chỉ mới 18 tuổi , đó là thời điểm cậu cần được tưới mát và bồi bổ. Lâm Nguyên bị chính mình làm cho đỏ mặt , suy nghĩ thật sự là càng ngày càng đen, nhưng cũng không tệ lắm.. Nếu như bị Viêm Đình biết cậu cả ngày đều suy nghĩ cái gì, có thể hay không bị dọa chạy? Lâm Nguyên nện một búa đập đông một vồ tây, Lâm Nguyên đông một búa, tây một chày gỗ loạn nghĩ, cho rằng lão nam nhân còn hôn mình, dường như hôn chưa đủ. Nhưng ngoài hôn ra thì không làm gì khác.
Ngay cả nụ hôn cũng giới hạn ở cổ, chỉ hôn lên mặt thậm chí không được chạm vào hốc cổ. Lâm Nguyên nội tâm không dao động, thậm chí còn muốn cười một chút. Cậu giơ tay vỗ vỗ cái ót nam nhân, ậm ừ nói: "Kiếp trước anh có phải là chó không?" "Không, chó không hôn một cái là không dừng như anh đâu." Ngay khi cậu đang nói, Viêm Đình há miệng ngậm lấy vành tai của cậu còn dùng lực day nhẹ. Hô hấp Lâm Nguyên trong phút chốc trở nên rối loạn "Ai, anh đừng......" "Bảo bối, em có muốn ......" Viêm Đình áp vào má cậu thì thầm. Lâm Nguyên tinh chuẩn ngắm bắn, đánh gãy hắn nói, "Không, không muốn." Đem ngón tay mát lạnh của đứa nhỏ vào lòng bàn tay , nhẹ nhàng xoa nắn Viêm Đình ý đồ mượn rượu quát tháo, "Anh nghĩ......" Lâm Nguyên nghiêng người che miệng hắn lại , ánh mắt hung tợn, "Anh có thể nghĩ, nhưng đừng nói ra ." "..." Viêm Đình thuận thế hôn lên lòng bàn tay cậu, háo hức nhìn cậu, cái đuôi to lớn vô hình phía sau không ngừng đong đưa, trông rất đáng thương. Nhưng Lâm Nguyên rất vô tình, đẩy hắn ra với vẻ mặt không cảm xúc, làm cá phơi trên giường , sống không còn gì luyến tiếc nói :"Em nói cho anh biết, với tư cách là người kế thừa của xã hội thời đại mới, chúng ta phải tuân thủ pháp luật và yêu chuộng hòa bình chủ trương trong sáng và ít ham muốn, kìm hãm mọi thứ ...!" Thở dài, Lâm Nguyên nghiêng đầu rũ xuống nhìn hắn, không nói được nữa. Thật là quá khó khăn. Một khi không cẩn thận, phải bị...... Viêm Đình nhìn cậu bằng đôi mắt đen và sâu hút, đầu óc đờ đẫn không hiểu tên nhóc đang nói cái gì, chỉ nghĩ tiếng nói lảm nhảm của cậu thật đáng yêu, trong lòng đã ngứa ngáy, muốn chạm vào nhiều hơn nữa. Bị ánh mắt trông mong mà nhìn, Lâm Nguyên làm sao có thể cứng lòng được. Cậu chưa bao giờ thấy Viêm Đình đáng thương như vậy, như thể hắn đã bị cậu ức hϊếp thậm tệ. Người đàn ông mạnh mẽ , làm nũng ai có thể chịu được? Lâm Nguyên ghé vào tai Viêm Đình thì thầm vài câu.
Đầu lưỡi áp vào răng cọp nhỏ, cười hì hì chui vào trong ổ chăn.
Viêm Đình ngây người ra nhìn một lúc, trước khi bộ não đờ đẫn phản ứng lại với nhận thức muộn màng, cũng nhấc chăn bông lên và chui vào trong đó. Chiếc giường lớn được phủ bằng chăn lông vũ mềm mại. Vào lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, giống như một ngọn lửa cuồng nộ, nhanh chóng thiêu rụi mọi thứ. Trong phòng ngủ dành cho khách, cả hai mệt mỏi vì lăn lộn và lăn ra ngủ. Trong phòng khách dưới lầu, không khí ngưng trọng. Viêm Thụy ngồi ở trên sô pha, cái lưng vốn luôn thẳng đứng lúc này đang gục xuống trầm mặc, trong lòng anh như lửa đốt, nhưng vẫn duy trì vẻ lịch lãm của một quý ông. Trình Tịch, người ngồi đối diện nhìn chằm chằm xuống sàn nhà dưới chân, im lặng. Cô ấy không có bất kỳ cảm giác tội lỗi, không hối hận và thậm chí cô còn không muốn nói lời xin lỗi. Năm đó, khi biết tin Trình Tịch có thai, Viêm Thụy rất vui mừng, cho dù có đoạn tuyệt với cha mình và từ bỏ thân phận Nhị thiếu gia, anh vẫn giữ trách nhiệm với cô. Không ngờ, 6 năm hôn nhân, đổi lấy lại là phản bội. Một lúc lâu sau, Viêm Thụy mới mở miệng, "Em thích A Đình từ khi nào?" Trình Tịch cười cười, ngữ khí lương bạc "Đã thành ra như vậy, thì từ khi nào còn quan trọng sao?" Kẻ có suy nghĩ nɠɵạı ŧìиɧ không những không có hối hận, ngược lại còn cao cao tại thượng quở trách: "Viêm Thụy, anh là đồ hèn hạ! Tôi không tin anh nhiều năm như vậy không hề nghi ngờ, vậy để tôi nói cho anh biết Khánh Khánh không phải là con trai của anh " Viêm Thụy ôm đầu sống lưng hoàn toàn sụp đổ, cả người cơ hồ muốn thu lại thành một đoàn. Không có rống giận, không có chửi bậy, càng không có động thủ. Mọi cảm xúc đang sụp đổ một cách âm thầm và nhanh chóng. Trình Tịch đứng dậy, chải lại mái tóc dài của mình trên cao nhìn xuống khinh thường nói: "Tôi khinh thường anh nhất, nhát gan và bất tài." Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng khách. Một tia nắng rơi vào người Viêm nhị ca, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh coi như không có chuyện gì xảy ra, vừa nói ra lại vừa kiên quyết nói: "Ly hôn đi, Khánh Khánh thuộc về tôi." Trình Tịch sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc đồng tử đột nhiên mở to, giọng nói lo lắng, "Cái gì? Anh bị điếc.
Tôi vừa mới nói, Khánh Khánh hoàn toàn không phải con của anh!" Viêm nhị ca bình tĩnh mà sửa lại cho cô "Khánh khánh là con trai tôi, tôi nuôi nó năm năm." Trên đời này không ai biết, cái nào quan trọng hơn giữa huyết thống bẩm sinh hay công nuôi dưỡng. Người mẹ mang thai chín tháng mười ngày, đứt ruột sinh con lại không chút lưu tình "Được rồi, tôi có thể đem Khánh Khánh cho anh,nhưng trước tiên phải hứa với tôi một điều kiện." Giọng điệu của Trình Tịch rất đơn giản như đang bàn bạc về một món hàng có thể bán tùy ý "Anh đưa tôi năm mươi triệu, đứa con trai thuộc về anh." Một giọng nói hơi sắc bén vang lên trong không gian và ngay sau đó biến mất trong vầng sáng.
Một lúc sau, hai người một trước một sau mà rời đi, phòng khách im lặng trở lại . Khi Lâm Nguyên tỉnh dậy, bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn đen, cảm giác đau nhức sắp đổ ập xuống khiến cậu cuộn mình trên giường không muốn động đậy. Viêm Đình đã tỉnh, dựa vào đầu giường lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cậu. Khoé miệng căng ra, Lâm Nguyên cảm thấy hành động này giống như vuốt đầu cún, cố ý đẩy đầu cậu vào lòng bàn tay, tức giận nói: "Bỏ tay ra, nếu không em sẽ cắn anh." Trong khi nói, cậu vô thức ngẩng đầu nhìn Viêm Đình. Hai người nhìn nhau, không ai đề cập đến những gì đã xảy ra trước đó. Một là hắn cảm thấy bộ dáng lúc say quá khác so với thường ngày, mất đi uy nghiêm. Mà Lâm Nguyên cho rằng chính mình thừa dịp Viêm Đình say rượu, còn câu dẫn hắn làm những việc đáng xấu hổ , có chút rụt rè. Dù sao thì hãy cứ coi như không có chuyện gì xảy ra và không ai được phép nhắc đến nó! Lâm Nguyên cuộn mình cuộn mình thành một quả bóng nhưng cảm thấy không thoải mái, trở mình nằm trên giường, làm nũng rầm rì "Anh giúp em xoa xoa eo đi." Tiết trời cuối thu lành lạnh, Viêm Đình lo lắng đứa nhỏ sẽ bị cảm lạnh, nên đắp chăn bông cho cậu trước sau đó giúp cậu xoa phần eo bị đau của mình qua chiếc chăn bông. Lâm Nguyên nằm trên gối, đôi má phẳng lì bẹp dúm, đôi mắt trong veo khẽ nheo lại, biểu cảm rất vui vẻ. Miệng cũng không nhàn rỗi, ngữ khí nói ngọng nghịu "Sau này phá sản, anh có thể mở tiệm massage, nhất định sẽ trở thành người đứng đầu ngành, nổi tiếng khắp cả nước.
.Nếu không, kêu là Phòng Massage Đình Đình đi.
" Lâm Nguyên không sợ Viêm Đình sẽ làm gì mình, nếu hắn dám dùng vũ lực trên thắt lưng của mình, cậu sẽ gϊếŧ ba của con mình. "Này, đúng rồi sinh nhật anh cả của anh, sao con trai anh ta Viêm Lang không về?" Lâm Nguyên nghi ngờ suy nghĩ một lúc, theo cốt truyện lúc này Viêm Lang đã hòa giải với gia đình. Lầm bầm, quay đầu lại vùi cả mặt vào gối mà cọ cọ, không để ý đến vẻ mặt nhanh chóng u ám của Viêm Đình ở phía sau. Đàn ông 30 tuổi cũng có thể ghen, nhưng là thân là trưởng bối hắn lại không thể ghen tuông quá mức, đành phải nhịn xuống nhỏ giọng đáp: " Không biết." Lâm Nguyên tuy vô tư, nhưng chính là cậu không nghe thấy giọng điệu chua chát trong đó, lại hỏi: "Anh nói xem Viêm Lang có quan hệ tốt với cha mẹ không ?" Sở dĩ Lâm Nguyên hỏi như vậy, chỉ là muốn phán đoán xem vợ chồng Viêm đại ca có thể hay không là đồng lõa, giúp đỡ con trai cùng nhau diệt trừ mối đe dọa vô hình. Nhưng đàn ông đang ghen tuông không thể hiểu được điều đó, còn dễ dàng nghĩ nhiều. Sắc mặt Viêm Đình u ám nặng nề, ánh mắt đen hơn bầu trời đêm bên ngoài, ghé vào lỗ tai đứa nhỏ, lạnh lùng nói: "Trên giường của anh, em còn nhớ người đàn ông khác sao?".