Chu Tự ngồi ở vị trí ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Lâm Nguyên ngồi ở ghế sau, trong lòng không biết cảm thấy thế nào. Lâm Nguyên khẽ ngẩng đầu, cười với người đàn ông bên cạnh. Đôi mắt u ám và lạnh lùng ngày xưa giờ như hội tụ ánh sao và sáng ngời. Nửa tháng trở lại đây, Lâm Nguyên luôn lộ ra vẻ lạnh lùng cho dù là hai cánh môi thỉnh thoảng cong lên, cũng nhanh chóng thu lại, nhấp thành thành một đường thẳng lạnh lùng. Hóa ra mỹ nhân lạnh lùng cũng có thể cười. Lúc này, cậu cười tươi mà không hề phòng bị, một bộ dáng ngoan ngoãn mà Chu Tự chưa từng thấy qua. Lâm Nguyên nâng đôi mắt to lặng lẽ quan sát hai người ở ghế trước trong chốc lát.
Thấy tất cả đều đang nhìn thẳng về phía trước, tự trấn an mình và mạnh dạn tiến đến bên cạnh Viêm Đình, không dừng lại cho đến khi đầu gối của chân trái và chân phải của cả hai va vào nhau.
Viêm Đình cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ cong lên ánh mắt dịu dàng nhìn cậu làm những động tác nhỏ.
Trong đôi đồng tử đen như mực, ánh lên đôi mắt sáng ngời của anh chàng nhỏ bé vì vui sướng. Lâm Nguyên cởi khóa kéo áo khoác, cầm lấy lòng bàn tay của nam nhân đặt ở trên bụng mình, nói nhỏ: "Có muốn sờ sờ con không?" Sau năm tháng , đứa nhỏ trong bụng bắt đầu lớn nhanh mới ngắn ngủn nửa tháng, bụng cũng đã lớn một vòng. Viêm Đình cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay, cảm thấy có chút hụt hẫng.
Hắn từng thề rằng sẽ chăm sóc cho Lâm Nguyên cùng con thật tốt, nhưng lại liên tục thất hứa. Viêm Đình không biết làm cách nào Lâm Nguyên đến đây một mình khi mình đang hôn mê. Không chỉ gầy đi rất nhiều, ngay cả ánh mắt cũng trở nên thận trọng, giọng điệu rụt rè, mất đi vẻ kiêu ngạo ngày xưa, nhe răng vuốt một bộ dáng ngạo kiều. Thật giống như một con mèo con bị chủ bỏ rơi, sau khi được nhặt lại thì nó rụt đuôi cụp tai, vì sợ bị vứt bỏ lần nữa nên nó không dám làm càn. Viêm Đình cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, hối hận vì đã không lường trước mọi nguy hiểm và khả năng nó sẽ xảy ra để mà sắp xếp tốt cho Lâm Nguyên.
Làm cậu phải ở bên ngoài một thân một mình chịu đựng cực khổ. Nhưng hối hận cũng vô ích, chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi.
Tất cả những gì hắn có thể làm là để bù đắp trong những ngày tới và ngăn chặn những sự cố tương tự lại lần nữa phát sinh. Ngay cả khi cuộc sống đầy những điều không lường trước, hắn cũng không thể giữ Lâm Nguyên dưới đôi cánh của mình mọi lúc.
Chỉ cố gắng hết sức để làm cho cậu đủ cứng rắn để đứng một mình.
Viêm Đình nhẹ nhàng vuốt ve bụng bầu của Lâm Nguyên qua quần áo, đôi mày sắc bén vốn có c khẽ nhếch lên "Còn khó chịu chứ?" "Không." Lâm Nguyên lắc đầu, khóe miệng mở rộng mang theo ý cười "Nó rất ngoan , đã lâu không gây chuyện với em." Tiểu nhãi con như là cảm giác được tâm trạng ba ba không tốt, trong khoảng thời gian này đều ngoan ngoãn, cũng không quấy phá dữ dội.
Sau khi nhìn thấy Viêm Đình, đôi mắt lúc nào cũng rũ xuống của Lâm Nguyên luôn ở trong trạng thái hưng phấn, con ngươi lấp lánh, không chỉ lấy lại được vẻ rực rỡ như xưa, mà còn có vẻ tự tin sáng ngời lên. Cậu thậm chí còn không nhận ra bao nhiêu nỗi nhớ ấp ủ xen lẫn trong đôi mắt mình nhìn Viêm Đình, cũng như sự hoảng sợ ẩn dưới nụ cười. Ghế trước còn có những người khác, Lâm Nguyên xấu hổ quá không nói nhiều về đứa nhỏ, sợ Viêm Đình làm ầm ĩ nên lặng lẽ nắm lấy tay, mềm mại ngoan ngoãn. Sau khi Tần Miện dừng xe, Lâm Nguyên ngẩng đầu nhìn thấy tòa nhà bệnh viện ngoài cửa sổ, không khỏi sửng sốt. Cậu nghĩ là Viêm Đình muốn đưa mình đi kiểm tra, nhưng ngay khi cậu định nói không, Tần Miện đã kéo cửa xe phía Viêm Đình. "Xuống xe." Giọng điệu của Tần Miện có chút hung hãn, như là ở nghẹn một bụng lửa. Khi Viêm Đình tháo dây an toàn, cánh tay không thể ổn định và liên tục run rẩy. "Em giúp anh." Lâm Nguyên vươn tay. Một chiếc ô tô vụt qua, đèn pha của chiếc xe vụt qua chiếc Lamborghini đang đậu bên đường. Với một tia sáng lóe lên, Lâm Nguyên vô tình nhìn thoáng qua màu sắc quần áo sau lưng của Viêm Đình, liền phát hiện ra dường như màu sắc đã trầm xuống rất nhiều. Lâm Nguyên nhíu mày, cậu không nói gì và im lặng nhìn Viêm Đình bước ra khỏi xe trước khi cậu đẩy cửa và đi ra từ phía bên kia.
"Nguyên Nguyên, lại đây." Viêm Đình đứng ở bên cạnh xe, ôn nhu hướng cậu vẫy tay. Lâm Nguyên chịu đựng không nhìn bóng lưng của hắn lần nữa, bước nhanh đi tới ôm lấy cánh tay của hắn. Nói là ôm, không bằng nói là Lâm Nguyên chủ động đỡ hắn suýt chút nữa đứng không được, vẫn là cố chấp không muốn cậu phát hiện khác thường của mình. Cậu cũng không hỏi tới bệnh viện làm cái gì, chỉ im lặng để Viêm Đình dựa vào mình bước vào. Viêm Đình không dám đặt nặng lên đứa nhỏ yếu ớt, vì vậy hơi né người cậu và cho Tần Miện một cái nháy mắt. Tần Miện vừa định tìm cớ giúp Viêm Đình, Lâm Nguyên đột nhiên tức giận nói: "Anh thật sự là thằng ngu ngốc nhất em từng thấy." "Em mẹ nó không phải là con búp bê sứ chết tiệt bị anh đụng vào là bể, tại sao em không thể là trụ cột của anh!" Lâm Nguyên vừa giận vừa bực, lại mang theo tiếng khóc nức nở "Anh đã từng bảo vệ em, nhưng lần này lại không thể để em bảo vệ anh? " "Nguyên Nguyên......" Viêm Đình khàn giọng gọi. Lâm Nguyên cố chấp không ngẩng đầu nhìn hắn. Áp lực không khí xung quanh trong phút chốc như giảm xuống, Tần Miện cùng Chu Tự hai mặt nhìn nhau, cũng không dám phát ra tiếng động. "Anh biết mình mạnh, mạnh cái rắm! Thứ em muốn không phải là một người khổng lồ sắt thép! Anh không thể dựa vào em một lần sao ?" Lâm Nguyên lảm nhảm rồi gầm lên mạnh mẽ nhưng đôi mắt lại ươn ướt, dáng vẻ miệng nhỏ bé mếu máo lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo. Viêm Đình hoàn toàn mất bình tĩnh sau khi bị quát mắng, điều duy nhất còn lại là sự đau lòng vô hạn và một chút vui sướng. Anh chàng nhỏ bé kiêu ngạo và cố chấp mà hắn nuôi nấng, kẻ luôn giơ móng vuốt và cào xé mọi người cuối cùng đã trở lại. Viêm Đình thấp giọng cười, và từ từ đặt tất cả sức nặng của mình lên vai Lâm Nguyên trêu chọc nói: "Anh biết rằng em rất mạnh mẽ."
Mạnh mẽ cái rắm! Anh coi tôi như một con búp bê sứ mỏng manh suốt ngày cưng chiều dần đem sức lực của tôi mai một. Lâm Nguyên đỡ Viêm Đình một đường. Khi vào phòng bệnh các bác sĩ và y tá thành lập một nhóm, lấy thuốc và dụng cụ đã chuẩn bị trước, chuẩn bị giúp Viêm Đình xử lý miệng vết thương.
Lúc này cậu mới nhận ra quần áo trên lưng người đàn ông đã thấm đẫm máu. Áo khoác là màu đen, nên không quá rõ ràng. Sau khi cởi áo khoác, chiếc áo sơ mi trắng bên trong đã bị nhuộm đỏ rất nhiều, hình ảnh nhìn thấy ghê người. Lâm Nguyên đứng ở bên ngoài đám người, bình tĩnh mà nhìn y tá cởi áo sơmi Viêm Đình ra, lộ ra vết sẹo đan xen, dính đầy máu tươi phía sau lưng. Lâm Nguyên không ngu, cậu có thể đoán ra kia miệng vết thương vì cái gì vỡ ra.
Hơn phân nửa là bởi vì lúc nãy mình từ phía sau ôm Viêm Đình, chịu một lực mạnh như vậy chắc chắn phải như vậy. Nhưng cái này tên ngốc lớn này thà nhẫn nại, cũng không nói cho cậu! Lâm Nguyên có chút sinh khí, không biết là do Viêm Đình, hay là do chính mình. Viêm Đình ngồi ở mép giường đẻ bác sĩ thoa thuốc, lại lo lắng tiểu gia hỏa nhìn vết thương phía sau lưng mình sẽ bị dọa, muốn để Tần Miện dẫn cậu ra ngoài trước.
Vừa nhấc đầu, đột nhiên tay bị bắt lại. Lâm Nguyên đứng ở trước mặt Viêm Đình , trên mặt thiếu niên không có biểu cảm gì vô cùng bình tĩnh. Một lát sau, giống Viêm Đình trước giờ an ủi chính mình, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Viêm Đình , giọng điệu nhẹ nhàng "Đau không?" "Không đau." Môi Viêm Đình trở nên tái nhợt vì mất máu quá nhiều khuôn mặt có tính xâm lược vốn có đã trở nên phờ phạc đi nhiều. "Ừ." Lâm Nguyên chịu đựng sự chua xót dâng trào trong mắt , nắm chặt tay hắn, nhếch môi cười nói: "Anh nhìn em nhiều hơn đi, sẽ không đau nữa." Nói không đau là nói dối giả, toàn bộ lưng của Viêm Đình chi chít những vết sẹo, mức độ nghiêm trọng khác nhau. Lúc kính chắn gió vỡ vụn, hắn đã dùng máu của mình để bảo vệ Lâm Nguyên trong vòng tay của mình. Lực va chạm cực lớn khiến thủy tinh vỡ tung tóe, gần như tất cả đều xuyên qua lưng hắn. Phải mất 5 giờ đồng hồ để làm sạch các mảnh thủy tinh. Khi vụ tai nạn xe xảy ra, Viêm Đình một giây cũng không do dự đã lao về phía Lâm Nguyên trên ghế phụ.
Nếu chậm một bước thôi , thì Lâm Nguyên và đứa trẻ trong bụng sẽ bị thương.
Viêm Đình sẽ không để điều này xảy ra, ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống của mình. Trong quá trình xử lí miệng vết thương, không khí trong phòng bệnh cực kì áp lực. Sau khi kết thúc, y tá rời đi với một khay đầy bông và gạc dính máu.
Bác sĩ liếc nhìn Lâm Nghiên , tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Viêm Đình cắt ngang, "Nguyên Nguyên, đi rửa một ít nho cho anh với." "Hả ?" Lâm Nguyên sững sờ hai giây mới có phản ứng lại , nghiêng người cầm lấy túi đựng nho từ trên tủ đầu giường bước ra ngoài. Chờ bóng dáng của cậu biến mất ở cửa, Viêm Đình ngước mắt lạnh lùng nhìn vị bác sĩ "Thân thể em ấy không tốt, cái gì cũng đừng nói, tốt nhất là bảo mật, không cần nhiều chuyện." Làm bác sĩ chủ trị , Trần Thuật cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Anh hành nghề chữa bệnh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải một bệnh nhân không hợp tác điều trị như vậy. Một tuần trước, mới ra phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Đêm qua mới tỉnh, kết quả hôm nay lại tự tiện trốn ra khỏi bệnh viện. Quả thực không đem mạng sống của chính mình đặt trong lòng! Mà hiện tại còn uy hiếp , không cho đem tình hình thực tế nói cho người nhà, Trần Thuật rất muốn bỏ gánh giữa đường không làm nữa, nhưng người bệnh này lại là bạn của học trưởng hắn, không phải nói bỏ là bỏ được.
Trần Thuật cất bút vào túi trước áo blouse trắng, không muốn nói gì, bước ra ngoài.
Người bệnh không tiếc mạng, nói cái gì cũng uổng phí. Chân trái mới vừa vượt qua ngạch cửa, bộ dáng Trần Thuật rõ ràng dừng lại, nhưng Viêm Đình đang bị cơn đau ở lưng dày vò nên không để ý. Lâm Nguyên dựa vào bức tường bên cạnh cửa, giơ ngón tay lên làm động tác im lặng về phía bác sĩ. Trần Thuật lập tức ngầm hiểu, đi ra phòng bệnh , còn trở tay đóng cửa. "Vốn dĩ, bệnh án của bệnh nhân thì bác sĩ không thể tùy tiện cho người khác xem.
Nhưng tôi nghĩ cậu là người nhà thì có quyền được biết." Trong văn phòng, Trần Thuật đem hồ sơ bệnh án của Viêm Đình đưa cho Lâm Nguyên. Trên tờ giấy trắng ghi rõ toàn bộ quá trình sau khi Viêm Đình bị tai nạn ô tô và quá trình điều trị trong bệnh viện. Ngày Lâm Nguyên tỉnh lại, Viêm Đình nằm trên bàn giải phẫu lạnh băng suốt mười tiếng đồng hồ. Ngày Lâm Nguyên xuất viện, Viêm Đình nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, cả người cắm đầy cái ống cùng thần chết đấu tranh. Lâm Nguyên nằm trong ký túc xá ở trường học , khổ sở vì Viêm Đình không cần chính mình nữa, thì Viêm Đình đang nằm hôn mê ở phòng bệnh của bệnh viện . Xem kỹ từng trang, Lâm Nguyên chậm rãi thu ngón tay đang cầm hồ sơ bệnh án, sau đó mới chậm rãi buông ra. Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, biểu tình phá lệ ngưng trọng. Bác sĩ Trần nhìn, vốn định nói chút lời an ủi.
Còn chưa kịp nói gì thì biểu tình trên mặt Lâm Nguyên lại đột nhiên khôi phục bình thường. Cậu bình tĩnh mà khép lại sổ bệnh án, cong cong môi, như là đang cười.
Không cần biết trước kia phát sinh cái gì, hết thảy đều không quan trọng. Viêm Đình còn sống, chính là món quà của trời cao ban tặng cho cậu. "Cảm ơn bác sĩ." Lâm Nguyên đọc xong đưa lại sổ bệnh án trong tay. Trần Thuật bị nụ cười trên mặt cậu làm cho chói mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần, phải mất một lúc mới từ trong miệng bài trừ mấy chữ, "Cậu là người nhà thoải mái nhất tôi từng gặp." Bác sĩ Trần hoài nghi khổ sở cùng ngưng trọng vừa rồi ở trên mặt cậu , đều là ảo giác của chính mình . "Anh ấy vẫn còn sống, tại sao tôi lại khổ sở ?" Lâm Nguyên cười rạng rỡ hơn trước. Trần Thuật choáng váng. Chưa bao giờ lường trước, một một thanh niên mười tám · chín tuổi , thế nhưng so với bác sĩ là hắn quen nhìn sinh tử , còn minh bạch hơn. Trần thuật sốc không nói được gì. Lâm Nguyên không ở văn phòng bác sĩ bao lâu, liền xách túi nho rời đi. Cậu trở về trong phòng bệnh. Viêm Đình ăn hai quả nho liền nói rằng không muốn ăn nữa. Lâm Nguyên vui vẻ mà đem nốt số nho còn lại vào bụng. Viêm Đình cho rằng Lâm Nguyên không biết, lúc trước cậu cũng không để ý rằng trong phòng bệnh có phòng tắm, lúc đi ra khỏi phòng rửa nho, hắn cố ý không nhắc nhở. Viêm Đình cũng không biết rằng Lâm Nguyên cố tình giả vờ không đi vào phòng tắm bên cạnh, xoay người bước ra ngoài. Rốt cuộc con cáo già đa mưu túc trí , chung quy vẫn là bị kỹ thuật diễn cao siêu của tiểu hồ ly lừa thành công. Miệng vết thương phía sau lưng thực sự rất đau, cho dù Viêm Đình đã cố gắng hết sức để không không biểu hiện ra ngoài, lông mày vẫn nhăn lại, dù cố gắng thế nào cũng không giãn ra được. Lâm Nguyên lau khô vệt nước trên tay khi ăn nho , đá rơi giày xuống bò lên trên giường, khoanh chân ngồi ở bên cạnh Viêm Đình, chớp đôi mắt sáng ngời hỏi: "Có phải rất đau hay không ?" Viêm Đình theo bản năng muốn nói rằng nó không đau, nhưng lại nhớ lại tiểu gia hỏa nửa giờ trước ở trong đại sảnh bệnh viện phát hỏa, không chịu đựng thêm nữa, gật đầu nói: "Ừ, rất đau." "Em có một biện pháp có thể làm anh không đau, muốn thử không ?" Lâm Nguyên với đôi mắt sáng và đẹp giống một tiểu yêu tinh quyến rũ, không ngừng quấn lấy tham lam dục · niệm Viêm Đình . Hắn cơ hồ không có suy nghĩ về gì , liền nói ra đáp án,"Được." "Vậy thì anh phải ngoan ngoãn, không được động, đừng để miệng vết thương vỡ ra." Lâm Nguyên nghiêm nghị nói.
Nhấn mạnh một cách nghiêm túc. "Ừm, anh không động." Viêm Đình dịu dàng nhìn cậu. "Vậy trước tiên anh nhắm mắt lại." Viêm Đình ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng gợi lên độ cung không ổn định chút nào. "Em tới đây." Lâm Nguyên cúi người thò lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng hắn, hỏi: "Còn đau không? "Đau, yêu cầu bảo bối lại hôn nhiều thêm mấy cái nữa." Viêm Đình cực kì hối hận, sớm biết rằng kêu đau có thể có phúc lợi tốt như vậy , ngay từ đầu đã bắt đầu kêu. "Được rồi, vì anh là người bị thương, nên sẽ thỏa mãn anh." Lâm Nguyên lại hôn một cái. Cánh môi ấy rất nhẹ, mềm và ấm. Mang theo sự thành kính và tình yêu thâm trầm đối với Viêm Đình .