Lời nói của Viêm Lang khiến Lâm Nguyên cảm thấy vô cùng chán ghét, cậu là người không phải đồ vật, cậu ở với ai đều là chuyện của chính mình, dựa vào cái gì phải để người khác quyết định. Thứ rác rưởi này không chỉ có lỗ trong não, mà còn có bệnh nan y, Lâm Nguyên liếc mắt một cái, hất tay Viêm Lang ra, vẻ mặt lạnh lùng. Cậu rũ mắt nhìn quần áo bị Viêm Lang làm cho nhăn nhúm, trong lòng nghĩ thầm về nhà nhất định phải ngâm thuốc khử trùng một ngày. Cảm giác được tay mình bị ném đi, Viêm Lang kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Nguyên đang cau mày chán ghét, lồng ngực lập tức bốc hỏa, châm chọc nói: "Không biết xấu hổ, nếu không phải vì vẻ ngoài của cậu thì ai sẽ cần cậu?.
" Lâm Nguyên nhướng mi, đôi mắt trong veo thường ngày ngưng tụ một tầng băng giá, lạnh đến mức khiến người ta run lên, không hề phù hợp với đôi lông mày xinh đẹp . Viêm Lang chưa kịp rõ ràng loại cảm giác người khác không nghe lời mình thì đã nghe thấy Lâm Nguyên lạnh nhạt nói: "Tôi đã lâu không đánh ai, hôm nay tay hơi ngứa." "Cái gì?" Viêm Lang nghe không rõ, cúi đầu ghé sát lỗ tai. Con lợn rừng đang nhảy nhót tự đưa mình tới cửa, Lâm Nguyên làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội, khóe miệng nhếch lên cong thành một đường vòng cung khó hiểu. Viêm Lang đang lẩm bẩm trước kia tại sao không phát hiện Lâm Nguyên cười lên đẹp như vậy, trên mặt đột nhiên không kịp phòng ngừa ăn một đấm, cơn đau ập đến trong tích tắc, miệng kinh ngạc thành hình chữ O " Cậu cũng dám đánh tôi!" Anh được nuông chiều từ bé, thân là thiếu gia Viêm gia , Viêm Lang chưa bao giờ bị người khi dễ, lại nhiều lần ăn mệt bởi Lâm Nguyên, hết lần này đến lần nghẹn khuất cơn giận ở trong lòng bùng nổ, điên cuồng rống giận đánh lại. Ngay sau khi cánh tay đưa lên, đã bị kẹp chặt. "Dm! Ai, thả ra coi!" Viêm Lang hùng hùng hổ hổ, quay đầu nhìn về phía sau. Một giây trước con người này còn kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức ai dám động vào lão tử thì sẽ phải chết, lúc chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Viêm Đình nháy mắt héo rũ, giọng nói trở nên lắp bắp "Chú, chú, cháu xin lỗi, cháu không nên gây rắc rối trong lễ đính hôn của chú, con sẽ đưa Lâm Nguyên ra ngoài cho một bài học ngay lập tức, tuyệt đối không gây thêm phiền toái." Viêm Đình mặc một bộ vest đen, nghiêm nghị và lạnh lùng.
Hắn đã cố gắng hết sức để dành những điều tốt đẹp nhất cho Lâm Nguyên, chỉ thiếu điều hái mặt trăng và lấy các vì sao trên bầu trời đem chúng trước mặt Lâm Nguyên nhưng không ngờ rằng đứa bé mà hắn đang bảo vệ lại bị sỉ nhục trước mặt mình.
Mỗi lời nói đều trở thành một con dao sắc bén vô hình đâm thẳng vào trái tim của Viêm Đình. Câu nói của Viêm Lang như muốn nhắc Viêm Đình rằng trước khi gặp mình, đứa nhỏ của hắn đã bị người giẫm đạp mà lớn lên. Ở một góc nào đó mà hắn không biết, trong vô số sự ức hiếp ngôn ngữ ô uế, ngoan cường lại cứng cỏi mà sống.
Bộ vest đen vừa vặn khiến khuôn mặt tuấn tú của Viêm Đình càng thêm uy nghiêm. Tại một thời khắc nào đó, Lâm Nguyên cảm nhận được sát khí tràn ngập.
Tránh đi cậu mà tràn ngập toàn bộ không gian Những ngón tay buông thõng bên hông cậu khẽ cong lên, Lâm Nguyên không kiểm soát được một ý nghĩ hiện ra trong đầu. Viêm Lang xong rồi. Hoàn toàn xong rồi. Có lẽ ngày nay năm sau cỏ trên mộ Viêm Lang sẽ cao hơn hai mét. Con ngươi đen sâu thẳm của Viêm Đình không giấu giếm đi sắc bén , đè Viêm Lang đến mức đau đớn, như thể bị vô số mũi dao sắc nhọn xé nát tim và não đồng thời bị ăn mòn bởi sự sợ hãi, cơ thể run lên dữ dội vì kinh hãi. Trước khi Viêm Đình kịp ra tay, anh đã quỳ gối trên mặt đất, tất cả các cơ trên cơ thể đều run lên, miệng há hốc nhưng không thể thốt ra một lời cầu xin tha. Viêm Đình từ trên cao nhìn chằm chằm vào anh ta, sát khí trong cơ thể không những không giảm bớt, ngược lại còn đè xuống phía Viêm Lang càng mạnh mẽ. Viêm Lang là kẻ miệng cọp gan thỏ, tất cả sự kiêu ngạo đều dựa vào cái danh Viêm gia, bỏ đi xuất thân nhà họ Viêm, thì chả là cái gì cả.
Căn bản chả chịu nổi sự áp chế của sát khí áp xuống, sống lưng nhanh chóng cụp xuống.
Nhanh chóng bị nghiền áp, ngã gục trên mặt đất như một vũng bùn, cả người không ngừng run lên. "Lại đây." Viêm Đình ra hiệu với đứa trẻ đang đứng cách đó không xa, giọng nói dịu dàng của hắn rất không phù hợp với sự lạnh lùng trên khuôn mặt, thoạt nhìn như tách ra làm hai người.
Nhưng Lâm Nguyên biết rằng đây là người đàn ông mà mình thích.
Cho dù thế giới bên ngoài hắn có bén nhọn đến đâu, dừng ở trên người mình ánh mắt ấy vĩnh viễn đều là sự ôn nhu. Viêm Đình đã dùng sự dịu dàng và tình yêu để đan một tấm lưới, bao bọc Lâm Nguyên trong đó, tinh tế mà che chở chăm sóc cẩn thận, cậu chỉ cần ở trong tình yêu mà hắn xây nên mà vui vẻ sống hồn nhiên vô tư.
"Em ở đây." Lâm Nguyên đứng ở bên cạnh Viêm Đình cùng hắn sát vai.
Bàn tay buông thõng bên cạnh mò mẫm nắm lấy bàn tay người đàn ông cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau. Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều rơi vào Lâm Nguyên, có kinh ngạc, dò xét, đố kị,cực kỳ hâm mộ, châm chọc và khinh thường ...!Tất cả, cậu đều nhận hết đứng thẳng lưng, thoải mái hào phóng mà đáp lại.
Không hèn nhát, không trốn tránh, chỉ có bình tĩnh và thản nhiên.
Đứng bên cạnh Viêm Đình, Lâm Nguyên không hề sợ hãi, để mặc cho những người khách nhìn mình, thậm chí còn ưỡn ngực tự hào và càng siết chặt tay Viêm Đình hơn. Giống như không tiếng động mà tuyên bố, hãy nhìn xem người đàn ông mà các người thèm muốn và hơn nữa không thể có được hiện tại là của tôi.
Hiện tại là của tôi, về sau cũng là của tôi cả đời này đều là của tôi. Viêm Lang xụi lơ mà quỳ rạp trên mặt đất, trong tầm mắt chỉ có thể thấy giày da đen của chú.
Mí mắt giật giật khi một đôi giày nhỏ hơn khác lọt vào tầm mắt. Anh ta hơi ngẩng đầu, nhìn dọc theo chiếc quần tây trắng, nhìn thấy bộ âu phục màu trắng, thắt nơ nhung đỏ sẫm, khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười nửa miệng của Lâm Nguyên. Viêm Lang dường như bị chấn động, thân thể kịch liệt chấn động, gần như nảy lên, biên độ khiến người khác không thể bỏ qua.
Hai môi tái nhợt xanh xám hiện lên run rẩy không ngừng, trợn tròn tròng mắt hiện lên vẻ khiếp sợ. Trên cao nhìn xuống nhìn xuống, Lâm Nguyên thấy hắn sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, ngoài cười nhưng trong không cười mà cong cong khóe miệng "Biết tôi là ai chưa?" Lâm Nguyên nhấc chân co lại như sợ làm bẩn giày, giọng nói trong trẻo không chút ấm áp "Nào, kêu chú nghe xem."
Ngừng một chút, trong ánh mắt kinh ngạc của Viêm Lang, Lâm Nguyên chậm rãi bổ sung: "Cháu trai ngoan, cháu cũng có thể gọi tôi là thẩm thẩm, đều được." Viêm Lang nhìn Lâm Nguyên với vẻ khó tin, sau vài giây, gian nan nhìn lên Viêm Đình cố gắng phân biệt từ khuôn mặt của chú mình xem những gì Lâm Nguyên nói là đúng hay sai. Nhưng năng lực nhận thức của Viêm Lang quá yếu, còn chưa kịp bắt gặp ánh mắt của Viêm Đình, đã sợ hãi trước sự khiển trách lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, lại cúi đầu xuống "Muốn gọi thì cứ gọi." Trước đó, Viêm Đình còn nhớ rằng đây là con trai của anh cả mình và là người của Viêm gia, chỉ là để anh ta tự sinh tự diệt. Không ngờ, lại làm Lâm Nguyên bị bắt nạt.
Trái tim của Viêm Đình tràn ngập sự hối hận và tức giận, đôi mắt của hắn tràn đầy mong muốn chống lưng cho đứa trẻ. Cho dù huyết mạch thân tình, có đôi khi còn thua và bẩn thỉu hơn cả mối quan hệ được hình thành trên lợi ích.
Viêm Đình từ trước không thích dùng thân phận trưởng bối để áp chế người khác nhưng bây giờ hắn chỉ muốn giẫm Viêm Lang vào trong vũng bùn và để nó dập đầu xin lỗi Lâm Nguyên . Chú tức giận thật sự quá khủng bố, Viêm Lang sợ tới mức cả người rét run, tim lạnh ngắt đầu gối như muốn dính chặt vào sàn nhà, không kìm được sợ hãi, run rẩy hét lên: "Thẩm, thẩm......" Anh ta lắp bắp kinh hãi, còn chưa kịp hét lên thì Lâm Nguyên đã nhấc chân giẫm lên vai anh ta, lại giẫm phần vai đang hơi nâng lên của anh ta xuống sàn, nhàn nhạt nói: "Tốt hơn hết anh đừng kêu nữa, tôi nghe ghê tởm." Sự tốt bụng và ngoan ngoãn của Lâm Nguyên, sẽ chỉ được thể hiện trước mặt Viêm Đình.
Trước những kẻ ức hiếp mình, gai nhọn khắp người sẽ lập tức dựng đứng và trở nên vô cùng sắc bén. Nhìn thấy hành động của cậu, Viêm Đình cũng không có ngăn cản, giống như một ngọn núi khổng lồ đứng yên sau lưng Lâm Nguyên, dùng khí tức mạnh mẽ làm chỗ dựa cho cậu. Vô luận đứa muốn làm cái gì cũng không sao cả, hắn sẽ thu thập sạch sẽ. Lúc đầu khi bị hấp dẫn, hầu hết khách mời đều nhìn Lâm Nguyên với thái độ giễu cợt, cảm thấy cậu không xứng với tam thiếu gia của Viêm gia. Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều bị sốc bởi sự sắc bén và lạnh lùng mà Lâm Nguyên toát ra trên toàn thân, y như thái độ của Viêm Đình . Những người khách sau đó nhận ra rằng họ đã phạm sai lầm, chuyện người thanh niên này có xứng với Viêm tam thiếu hay không, họ không thể khoa tay múa chân. Vị thiếu gia này là thuộc sở hữu của Viêm tam thiếu gia, bọn họ có nghị luận cũng phải bí mật ngay cả thảo luận cũng không thể tùy ý trêu đùa. Viêm Đình một mắt lạnh đảo qua , mọi người vây xem khiếp đảm mà đưa tầm mắt ra chỗ khác. Lưng của Lâm Nguyên áp vào ngực Viêm Đình, chân trái đặt trên vai Viêm Lang , vừa lúc đang suy nghĩ sẽ đá vào bộ phận nào trên cơ thể anh ta, một tiếng khóc của một đứa bé đột nhiên cắt ngang sự yên lặng chết chóc lao tới tai của tất cả mọi người có mặt. Chỉ trong khoảnh khắc, Lâm Nguyên nhận ra đó là tiếng khóc của con trai mình, ủy ủy khuất khuất. Nhất thời cậu cảm thấy đau lòng, thu hồi chân quay người lại để đối mặt với tiếng khóc. Bảo mẫu ôm Viêm Nhiên vội vội vàng vàng chạy tới "Tiên sinh, tiểu thiếu gia khóc một cái là không ngừng, dỗ như thế nào cũng không được."
Lâm Nguyên nơi nào còn có thể phân tâm quản cái người còn bò trên mặt đất, hơi kém sợ tới mức tè ra quần, tựa như một con chó chết, cậu dỗ con trai còn không kịp.
"Con trai ngoan, đừng khóc, ba ba đến rồi." Lâm Nguyên ôm đứa con trai đang khóc không ra hơi từ trong tay bảo mẫu dỗ dành. Viêm Đình cho người kéo Viêm Lang đang sợ hãi và mê sảng đi, vươn tay ôm Lâm Nguyên và con trai vào lòng, đôi môi mỏng mấp máy, hắn thật sự không biết phải dỗ con như thế nào. Dỗ Lâm Nguyên không sao, dỗ dành con trai, trước mắt Viêm Đình vẫn chưa thuần thục kỹ năng này. Thấy người nọ không đáng tin, Lâm Nguyên liếc mắt nhìn hắn , chậm rãi nói với con trai : "Nhãi ranh, con còn khóc ba ba liền đem con ném cho cha con, cả hai cùng nhau quỳ sầu riêng đi." Giọng nói của Lâm Nguyên không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ, chỉ đủ để thỏa mãn sự tò mò của những người đang xì xào. Có vẻ như đứa trẻ này là huyết thống của nhà họ Viêm.
Dù nó có như thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ là đứa con chung của chàng trai này và Viêm tam thiếu trong tương lai, không ai khác có thể chen chân vào. Khách khứa nhanh chóng ngừng bàn tán, cũng không dám thò đầu tò mò. Lâm Nguyên chỉ thản nhiên nói, ngay cả quỳ sầu riêng cũng là tùy ý bật ra nhưng không ngờ nó thực sự có tác dụng. Tiếng khóc của Tiểu Viêm Nhiên dần ngừng lại, thậm chí còn cười khúc khích, nhoẻn miệng cười nói ê ê a a vài lần, như đang gọi baba.
Với đôi chân ngắn mũm mĩm của mình, muốn túm lấy hoa trên áo của Viêm Đình. Thứ này là do Tần Miện cố tình bắt Viêm Đình mang, nói phải mang vào để trông giống như một chú rể, đó là loại hoa nhựa màu đỏ với giá mười tệ. Thấy con trai muốn, Viêm Đình vừa vặn thấy vậy liền vui mừng, lưu loát mà tháo xuống đem hoa nhét vào trong tay con. "Ahhhh, hai người đừng ở đây nị oai, giờ lành sắp đến, mau vào trong chuẩn bị đi." Tần Miện, người tự đề xuất mình làm người làm chứng, vội vàng chạy tới nhìn thấy đứa bé trong tay Lâm Nguyên, lập tức nở nụ cười nói : "Lại đây, giao con trai nuôi cho tôi, hai người đi chuẩn bị." Lâm Nguyên đột nhiên cảm thấy Tần Miện thật sự không muốn làm người làm chứng, mà thật sự là muốn cướp con trai của bọn họ. Thực sự không thích hợp bế con lên bục, Lâm Nguyên miễn cưỡng giao con trai mình vào tay Tần Miện. Ngay khi Tần Miện nhận lấy, Viêm Đình lạnh lùng đe dọa "Nếu cậu dám cướp con trai của tôi, tôi sẽ giết cậu." Không hổ là phu phu, ý nghĩ giống nhau như đúc. Nói xong, Viêm Đình nắm tay Lâm Nguyên rời đi. Để lại Tần Miện ôm đứa nhỏ ngẩn người đứng ở nơi đó, trợn mắt nhìn hai người họ không nói nên lời, tức giận gầm lên "Tôi khi nào cướp con của ngươi, hai người trở về nói rõ cho tôi biết, Trộm cái rắm, Không phải là tôi không sinh được! Này không phải, phi phi phi, không phải nhà tôi không có ! "