Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

132: Rời Đi


trước sau

"Anh nói bậy cái gì, chúng tôi là vì tốt cho anh." Vấn đề của Mạnh Giang Thiên khiến Triệu Thục Hoa và Mạnh Thường Vỹ thẹn quá hóa giận.

Bọn họ quả thật rất vừa ý Lưu An Na, cũng hy vọng Mạnh Giang Thiên có thể ở cùng một chỗ với Lưu An Na.

Bọn họ nhìn trúng bối cảnh của Lưu An Na, nhưng sợ người khác nói nhà bọn họ trèo lên cành cây cao, bọn họ cũng từng nghĩ tới dùng cái cớ trả ân cứu mạng.

"Con biết những gì là tốt cho con, những gì không tốt cho con. Con sẽ không đi vào, con chỉ hỏi ba, ba có muốn đi với con không?"

Mạnh Giang Thiên không muốn đi vào, khu biệt thự sâu thẳm nhìn giống như một cái lồng giam, đi vào còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Con muốn đi đâu? Mẹ để cho hai con súc sinh kia lên xe là được, con không cần phải làm ầm ĩ nữa. Chờ ở đây, một lát nữa xe quay trở lại đón con." Triệu Thục Hoa bất đắc dĩ thỏa hiệp, nghẹn một bụng tức giận, lại trừng mắt Thôi Tây Sinh cái nữa.

Thôi Tây Sinh rất vô tội, hai mẹ con này cãi nhau, cứ trừng cậu làm gì.

Mạnh Giang Thiên nhìn thấy ánh mắt Triệu Thục Hoa, hoàn toàn không muốn đi vào, lạnh mặt nói: "Nếu mọi người không muốn đi theo con, vậy tiếp tục ở lại đây đi."

Từ trong không gian lấy ra một ít tinh hạch, Mạnh Giang Thiên đếm ra hai mươi viên tinh hạch cấp một, ném cho Lưu An Na.

Nhìn Lưu An Na nói: "Ba mẹ tôi phiền cô chăm sóc, đây là quà tạ ơn của tôi, nếu như cô có thể khuyên bọn họ rời khỏi nhà cô đi theo tôi, tôi sẽ cho cô năm mươi viên tinh hạch làm quà tạ ơn cứu mạng. Mấy người trở về đi, viện trưởng, chúng ta đi thôi." Mạnh Giang Thiên ôm Thôi Tây Sinh, cũng không quay đầu lại rời đi, Hách Nhân ôm Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch vội vàng đuổi theo.

"Phiền ngài mở cửa." Đi tới cửa, Mạnh Giang Thiên nhìn binh lính nói.

Binh lính nhìn Mạnh Giang Thiên, lại nhìn Triệu Thục Hoa và Mạnh Thường Vỹ đang lửa giận, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên mở cửa hay không.

"Mạnh Giang Thiên, con hồ nháo cái gì, con trở về cho mẹ." Triệu Thục Hoa thấy con trai nhà mình thật sự muốn đi, nhất thời nóng nảy, nhảy xuống xe kéo Mạnh Giang Thiên.

"Mẹ muốn theo con rời đi sao?" Mạnh Giang Thiên sừng sững bất động, bảo vệ Thôi Tây Sinh ở phía sau, nhìn Triệu Thục Hoa hỏi.

"Con muốn đi đâu? Con vừa đến khu an toàn, con có chỗ để sống không?" Triệu Thục Hoa tức giận gầm lên.

Mạnh Giang Thiên quay đầu lại muốn đi, Triệu Thục Hoa lần nữa giữ chặt Mạnh Giang Thiên, thấy anh vẻ mặt kiên quyết, Triệu Thục Hoa rốt cuộc là không chống lại được con trai nhà mình, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, mẹ thừa nhận nó là con dâu được chưa? Con mau theo mẹ về nhà đi."

"Cảm ơn mẹ. Vậy ba có chấp nhận điều đó không?" Mạnh Giang Thiên ngoài cười trong không cười, nhìn về phía Mạnh Thường Vĩ.

"Hừ, để tôi thừa nhận một nam nhân làm con dâu, anh nằm mơ. Bà trở về, để cho nó đi, để nó đi ra ngoài chịu chút khổ sở, nó mới có thể biết dụng tâm lương khổ của chúng ta." Mạnh Thường Vỹ cũng không dễ nói chuyện như vậy, kéo Triệu Thục Hoa về, vung tay bảo Mạnh Giang Thiên rời đi.

"Ông làm gì vậy?" Triệu Thục Hoa nháy mắt với Mạnh Thường Vỹ, lão nam nhân này đầu óc cứng nhắc, cũng không biết chút chiến thuật quanh co vòng vèo này.

Trước tiên lừa con trai trở về, sau đó lại chậm rãi khuyên, chỉ cần người đàn ông mang thai này cùng Lưu An Na ở một chỗ, thời gian dài, là đàn ông đều sẽ biết chọn ai là tốt nhất.

Hiện tại toàn bộ đều bị lão cứng nhắc này phá hỏng kế hoạch, tính tình hai người này thật sự là giống nhau như đúc.

"Ba mẹ, hai người bảo trọng. Con sẽ đến thăm thường xuyên, ngày nào đó nghĩ thông suốt, con sẽ đưa hai người đi." Mạnh Giang Thiên mỉm cười, gió nhẹ quanh người thổi lên, kéo bốn người chậm rãi bay lên bầu trời.

"Tiểu Thiên, Tiểu Thiên con trở về, trở về." Vừa mới gặp mặt liền muốn tách ra, Triệu Thục Hoa không nỡ hướng Mạnh Giang Thiên hô to.

Mạnh Giang Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẫn nhẫn tâm rời đi.

Mạnh Thường Vĩ trừng mắt nhìn nơi Mạnh Giang Thiên rời đi, một hơi nghẹn ở ngực, không lên không xuống, nghẹn đến ngực đều đau.

"Đều oán ông, con trai mới trở về, đã bị ông bức đi." Mạnh Giang Thiên đã đi xa, không nhìn thấy bóng dáng, Triệu Thục Hoa vỗ Mạnh Thường Vỹ, khóc đến ào ào.

"Cái gì cũng trách tôi, không phải bà ép nó sao? Để thằng nhóc kia đi, sớm muộn gì nó cũng sẽ trở về cầu xin chúng ta. Về nhà thôi, đừng mất mặt ở đây."

Mạnh Thường Vỹ vốn đau ngực, bị Triệu Thục Hoa tát hai cái vào tay, càng đau hơn. Đẩy Triệu Thục Hoa ra, chui vào trong xe.

Lưu An Na nhặt tinh hạch rải rác trên mặt đất, nhét vào trong túi mình.

Tinh hạch ở tận thế so với tiền còn đáng giá hơn tiền, từ khi tác dụng của tinh hạch được khai phá càng ngày càng nhiều, hiện tại từng viên tinh hạch cấp một đã tăng lên năm vạn giá trị cống hiến một viên.

Hai mươi viên tinh hạch này cũng đáng giá một trăm vạn giá trị cống hiến.

Cất xong tinh hạch, Lưu An Na nhìn Triệu Thục Hoa, thẹn thùng lại kiên định nói: "Dì, đừng thương tâm, Giang Thiên ca ca cũng nhất thời tham mới mẻ, đàn ông có thể mang thai cũng không thấy nhiều. Đợi đến khi hai người chân chính sống cùng một chỗ, Giang Thiên ca ca sẽ phát hiện bọn họ không thích hợp, con sẽ cố gắng làm cho Giang Thiên ca ca thích con."

Tuy rằng khuyên bảo Triệu Thục Hoa còn có thể nhận được năm mươi viên tinh hạch Mạnh Giang Thiên cho, nhưng người tìm tinh hạch còn đáng giá hơn.

Mạnh Giang Thiên, cô đã quyết định. Nơi này không phải sân thượng, ở khu an toàn này, Thôi Tây Sinh không có bối cảnh không có dị năng, cậu ta có tư cách gì tranh với cô.

"Tiểu Thiên mà có một nửa hiểu chuyện như con thì tốt rồi." Triệu Thục Hoa kéo tay Lưu An Na, hai người dìu nhau lên xe.

Rời khỏi khu biệt thự, Mạnh Giang Thiên mang theo ba người trở lại chỗ đăng ký.

Bên cạnh phòng đăng ký chính là phòng quản lý bất động sản, nơi này người xếp hàng cũng không nhiều, thời gian xếp hàng, Thôi Tây Sinh nhìn trộm Mạnh Giang Thiên.

Mạnh Giang Thiên vẫn trầm mặt, mất hứng đều viết trên mặt.

Thôi Tây Sinh nhìn trộm quá nhiều lần, Mạnh Giang Thiên đã sớm phát hiện, quay đầu nhìn về phía Thôi Tây Sinh, cười cười nói: "Đừng lo lắng, anh không sao."

"Thực xin lỗi, đều là bởi vì em, để cho anh và ba mẹ không có cách nào đoàn tụ." Thôi Tây Sinh tuy rằng không thích ba mẹ Mạnh Giang Thiên, nhưng cũng thật sự cảm thấy có lỗi với Mạnh Giang Thiên.

"Không liên quan đến em, anh cũng không nghĩ tới, trước kia ba mẹ anh hiểu tình đạt lý như vậy, lúc này lại thành kiến lớn với em như thế.

Không muốn bọn họ nữa, dù sao cũng ở trong một khu an toàn, biết bọn họ an toàn anh cũng yên tâm. Họ chỉ có một đứa con trai là anh, sau một thời gian, họ sẽ chấp nhận em."

"Vậy nếu họ vẫn không chấp nhận em?" Thôi Tây mặt mày ủ rũ hỏi.

"Yên tâm, anh sẽ một mực đứng về phía em." Mạnh Giang Thiên cầm tay Thôi Tây Sinh, kiên định nói.

Thôi Tây Sinh cười hạnh phúc, có câu hứa này của Mạnh Giang Thiên, cậu liền tự tin đối mặt với bất kỳ khó khăn nào.

Rất nhanh đã đến phiên Mạnh Giang Thiên, khu an toàn nhiều người phòng ít, giá nhà đương nhiên cũng không thấp. Phòng ván gỗ đơn sơ nhất đều phải có mấy vạn giá trị cống hiến một mét vuông.

Bốn người ít nhất cũng phải có ba gian phòng, Mạnh Giang Thiên đang chọn phòng, cửa đột nhiên ầm ầm ĩ ĩ, đoàn người chậm rãi đi vào.

Người dẫn đầu là một người trẻ tuổi, mặc âu phục giày da, vẻ mặt kiêu căng. Nhìn lướt qua một vòng, thấy Mạnh Giang Thiên, ánh mắt người trẻ tuổi sáng lên, thay bằng một nụ cười thân thiện nghênh đón.

Mạnh Giang Thiên nhìn thấy người trẻ tuổi dẫn đầu, lại nhíu mày.

"Tiểu Thiên, cậu trở về sao không đi tìm tôi? Tôi ở Bách Phượng Sơn để cho cậu một biệt thự, ba mẹ cậu hiện tại đang ở bên trong, nào còn cần đến chọn phòng ốc." Người trẻ tuổi rất nhiệt tình vỗ vai Mạnh Giang Thiên một cái, hai người tựa hồ quen biết nhau.

"Giản ca." Mạnh Giang Thiên lễ phép cười cười.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

25/9/2021

#NTT


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây