"Chúng ta là bạn bè, tôi có năng lực, có thể cứu tôi đều sẽ cứu." Câu trả lời của Mạnh Giang Thiên khiến kỳ vọng trong mắt Thôi Tây Sinh nhanh chóng biến mất.
"Chỉ là bạn bè sao?" Thôi Tây Sinh chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Nếu không phải bạn bè, em cảm thấy chúng ta nên có quan hệ gì?" Mạnh Giang Thiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thôi Tây Sinh, khóe miệng cong lên độ cong quỷ dị.
Trong lòng Thôi Tây Sinh đau xót, nụ cười trên khóe miệng Mạnh Giang Thiên là đang cười nhạo cậu sao?
Mím chặt môi, Thôi Tây Sinh rất hối hận vì sao lại hỏi ra vấn đề tự đem mình nhục nhã như vậy. Câu trả lời không phải quá rõ ràng rồi sao?
Họ chỉ là bạn tình, bạn tình ba năm.
Mạnh Giang Thiên có thể tới cứu người bạn tình như cậu, cậu là trong lòng hẳn nên cảm kích, nếu không phải Mạnh Giang Thiên, vừa rồi cậu đã bị nữ nhân trung niên vừa mới thi biến kia lột da.
"Cảm ơn anh đã đến cứu tôi. Tôi chỉ thiếu máu nghiêm trọng một chút, bệnh viện không thể ở lại, làm phiền anh đưa tôi ra khỏi đây. Tôi không có gì để báo đáp ơn cứu mạng, nếu anh không chê, tôi chỉ có thân thể này cho anh. Cùng một chỗ ba năm, chắc anh cũng không ghét cơ thể tôi."
Nếu là bạn tình, vậy dùng thân thể báo đáp ơn cứu mạng là hợp lý nhất.
Khóe miệng Mạnh Giang Thiên cười chậm rãi lạnh lùng, không quá ôn nhu kéo Thôi Tây Sinh lên, nói "Vậy đi thôi."
Cửa sổ bị Mạnh Giang Thiên phá vỡ, Thôi Tây Sinh được Mạnh Giang Thiên ôm ngang vào trong ngực, tư thế này rất mập mờ, trước kia mỗi lần hai người bọn họ muốn lăn giường, Mạnh Giang Thiên đều thích ôm cậu lên giường.
Hiện tại lại là tư thế này, Thôi Tây Sinh cười tự giễu, xem ra thật sự muốn dùng thân thể trả lại ân cứu mạng của Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên từ cửa sổ lầu năm nhảy xuống, cảm giác cực nhanh rơi xuống khiến tim Thôi Tây Sinh căng thẳng theo, gắt gao ôm lấy cổ Mạnh Giang Thiên.
Thôi Tây Sinh nhìn không thấy dưới chân, lại có thể cảm giác được có gió thổi phần phật dưới mông, mà cảnh sắc trước mắt cậu dần dần cao lên, cho đến khi dừng lại giữa không trung.
Mặt đất liên tiếp gào thét làm cho Thôi Tây Sinh cúi đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ liếc mắt một cái, Thôi Tây Sinh da đầu tê dại, cả người run rẩy.
Trên đường phố rậm rạp chằng chịt zombie toàn thân thối rữa đang thong thả đi. Ngẫu nhiên một người bình thường không trốn kỹ bị phát hiện, chính là một đám zombie điên cuồng lao vào cắn.
Tiếng kêu thảm thiết của người chỉ có thể phát ra một giây đồng hồ, cả người đã bị zombie trong nháy mắt cắn tan rã.
Dạ dày lại co giật, chỉ là trong dạ dày đã không còn thức ăn, nôn khan vài tiếng, Thôi Tây Sinh vùi đầu vào cổ Mạnh Giang Thiên, không nhìn cảnh tượng tàn nhẫn trên đường phố nữa.
Bệnh viện cách trường học cũng không xa, đi bộ chỉ mất mười lăm phút, bay từ trên không cũng chỉ trong chốc lát.
Trong trường học cũng hỗn loạn không chịu nổi, trong đống zombie đầy đất, Thôi Tây Sinh thậm chí nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc.
Đều là bạn học trước kia gặp qua, còn có mấy người quan hệ cũng không tệ lắm, đáng tiếc hiện tại đã thành loài khác nhau.
Ký túc xá nữ là một tòa nhà bảy tầng, bởi vì cùng với ký túc xá tiến sĩ sau đại học, nên sân thượng rất rộng.
Người bình thường còn sống đều được đưa lên sân thượng, mọi người nhìn thấy Mạnh Giang Thiên ôm Thôi Tây Sinh trở về, chủ động nhường chỗ.
Tuy rằng tận thế mới bắt đầu, nhưng kính sợ của mọi người đối với dị năng giả đã xuất hiện manh mối.
"Giang Thiên ca ca, anh đi đâu vậy? Cậu ấy là ai?" Mạnh Giang Thiên đáp xuống bên cạnh Lưu An Na, Lưu An Na nhìn Thôi Tây Sinh, ánh mắt trong suốt hỏi.
Mạnh Giang Thiên và Thôi Tây Sinh làm công tác giữ bí mật rất tốt, ba năm qua, không ai biết quan hệ của bọn họ, Lưu An Na cũng không biết Thôi Tây Sinh tồn tại.