Mạnh Giang Thiên nhìn bóng lưng Thôi Tây Sinh đến khi rời khỏi căng tin, nhìn Tề Thịnh và Bạch Thiên Vũ đứng chặn cách đó không xa, mặt không chút thay đổi quay đầu lại, đi về phía bên kia.
"Giang Thiên ca, người kia là bạn của anh sao? Có phải buổi sáng ở cổng trường mới gặp cậu ấy hay không?" Lưu An Na cảm thấy bóng lưng Thôi Tây Sinh có chút quen thuộc, tò mò hỏi.
"Không phải bạn." Mạnh Giang Thiên lạnh như băng phun ra ba chữ, Lưu An Na thấy sắc mặt anh không tốt, không hỏi thêm nữa.
Hôm nay quấn lấy anh một ngày, mới khiến anh đồng ý mang cô theo đến gặp bạn bè của anh, lần này cũng không thể bỏ dở nửa chừng nữa.
Trên đường đi, Vương Trung Lâm vẫn muốn bắt mạch cho Thôi Tây Sinh, đều bị Thôi Tây Sinh né tránh.
Thôi Tây Sinh tuy rằng mơ mơ màng màng, nhưng lại không mất đi ý thức, vẫn cảnh giác cổ tay của mình.
"Thôi Tây Sinh, cậu phải đến bệnh viện." thấy Thôi Tây Sinh lần nữa né tránh, Vương Trung Lâm có chút tức giận nói.
"Trở về ký túc xá." Thôi Tây Sinh cũng cảm thấy tình trạng của cậu phải đi bệnh viện xem một chút, không nghĩ tới mang thai lại khó chịu như vậy.
Cậu không thể tùy tiện tìm một bác sĩ trông coi, cậu chỉ có thể đi tìm Hách Nhân, nhưng điện thoại vẫn còn sạc trong ký túc xá, cậu phải quay lại tìm điện thoại di động gọi điện cho Hách Nhân.
"Trở về ký túc xá cái gì, cậu không cho tôi xem, vậy thì đến bệnh viện xem. Bệnh viện Hoa Phong ở ngay bên cạnh, tôi sẽ đưa cậu qua."
"Không được, về ký túc xá lấy điện thoại trước."
"Đã bây giờ, còn nghĩ đến điện thoại." Vương Trung Lâm tức giận đến gầm lên với Thôi Tây Sinh.
Thế nhưng trong lòng Thôi Tây Sinh có việc, tuy rằng choáng váng khó chịu, nhưng lại cố ý muốn trở về ký túc xá.
Vương Trung Lâm không lay chuyển được, một tay cõng Thôi Tây Sinh lên, không cho cậu giãy dụa, khuyên nhủ, "Tôi đưa cậu đi bệnh viện trước, lát nữa để Tề Thịnh cùng Bạch Thiên Vũ mang điện thoại của cậu qua. Cũng không biết trong điện thoại của cậu có bí mật gì, cố chấp như vậy."
"Tìm Hách Nhân, chỉ có thể tìm Hách Nhân." Thôi Tây Sinh không có khí lực tránh ra Vương Trung Lâm, không ngừng nhấn mạnh tìm Hách Nhân.
"Tìm viện trưởng? Ông ấy có đến khám cho cậu không?" tên của Hách Nhân là một sinh viên Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc Hoa Phong đều biết. Chỉ là kiểu đại nhân vật này, Vương Trung Lâm không xác định có thể cho Thôi Tây Sinh khám bệnh hay không.
"Được, tôi chỉ tìm ông ấy khám bệnh." Thôi Tây Sinh nói chém đinh chặt sắt, Vương Trung Lâm ngoài ý muốn, cũng lựa chọn tin tưởng.
Mười lăm phút đi đường, taxi cũng đã đến.
Vương Trung Lâm đỡ Thôi Tây Sinh choáng váng đi vào bệnh viện, y tá lập tức nhận ra Thôi Tây Sinh.
Ba ngày trước, cậu trai này bị chẩn đoán sai, nói rằng cậu ấy đang mang thai. Nếu không phải viện trưởng phát hiện là máy siêu màu bị hỏng, nam sinh này hiện tại chỉ sợ đã nổi danh toàn cầu.
"Bạn học, cậu lại ăn nhiều à? Buổi sáng mới xuất viện, buổi tối lại ăn đến vào viện?" Y tá nhớ lần trước Thôi Tây Sinh nhập viện là vì ăn thịt nướng quá nhiều.
"Tôi tìm Hách viện trưởng." Thôi Tây Sinh hiện tại rất khó chịu, cả người vô lực, đầu váng mắt hoa. Nhưng cậu chính là không được ngất xỉu, cậu cũng không biết mình cư nhiên kiên cường như vậy.
"Cậu đợi lát, tôi đi gọi điện thoại, Hách viện trưởng cũng phân phó qua, nếu cậu tới thì gọi điện thoại cho ông ấy." Y tá chạy đi như một cơn gió.
Chỉ chốc lát sau, Hách Nhân chạy từ trên lầu chạy xuống.
Thấy sắc mặt Thôi Tây Sinh trắng bệch, hoảng sợ, "Không phải buổi sáng mới xuất viện sao? Tại sao suy yếu thành như vậy. Có uống thuốc tôi cho cậu không? Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"
"Đầu váng, buồn nôn, cả người vô lực, choáng còn không ngất xỉu được, thật khó chịu." Thôi Tây Sinh treo trên người Vương Trung Lâm, đã không còn khí lực đứng lên.
"Mau theo tôi lên lầu."
Vương Trung Lâm cõng Thôi Tây Sinh, đi theo Hách Nhân vào phòng cấp cứu, Vương Trung Lâm được mời ra ngoài, chỉ có thể chờ ở hành lang.