Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

70: Đuổi Gϊếŧ


trước sau

Hội trưởng học sinh không rời đi, đánh giá Thôi Tây Sinh một hồi lâu, thấy vậy Thôi Tây Sinh nhíu mày trừng mắt nhìn hắn.

Hội trưởng học sinh thấy Thôi Tây Sinh trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên tim đập loạn một chút. Người này sao đột nhiên đẹp như vậy.

Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại thanh âm mềm mại vừa rồi của Thôi Tây Sinh, luôn cảm thấy xương cốt có chút tê dại.

Vội vàng quay đầu đi, ổn định nhịp tim của mình, hội trưởng học sinh vội vàng rời đi.

Khó trách Mạnh Giang Thiên quan tâm Thôi Tây Sinh như vậy, tiểu tử này thật đúng là câu dẫn người.

Thôi Tây Sinh không hiểu sao nhìn bóng lưng hội trưởng học sinh rời đi, vừa rồi ánh mắt hội trưởng học sinh nhìn cậu rất quen thuộc.

Tề Thiên Sơn gần đây thường xuyên dùng loại ánh mắt này nhìn cậu, ví dụ như hiện tại, Tề Thiên Sơn đứng ở cửa, lại là loại ánh mắt tràn ngập du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu này, rất ghê tởm.

"Cậu còn không đi!" Ánh mắt giống như sói đói của Tề Thiên Sơn làm cho cậu hoảng hốt, Thôi Tây Sinh lớn tiếng quát, cho mình can đảm.

Tề Thiên Sơn cả người đều run rẩy, vừa rồi hắn cũng nghe được thanh âm mềm nhũn của Thôi Tây Sinh, thanh âm kia giống như có ma lực, làm cho hắn từ đầu đến chân tê dại một trận.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Thôi Tây Sinh, nội tâm Tề Thiên Sơn càng thêm xác định, hình như hắn yêu Thôi Tây Sinh!

Hắn muốn có được cậu, tưởng tượng giống như Mạnh Giang Thiên hôn cậu.

Bây giờ, chỉ có hai người, đó là một cơ hội tuyệt vời.

"Cậu muốn làm gì! Cậu đứng lại, cậu đến đây, tôi sẽ không khách khí." Thôi Tây Sinh thấy Tề Thiên Sơn không đi, ngược lại đi vào, càng thêm hoảng hốt.

Đến bếp cầm dao, để ngang ngực, lớn tiếng uy hiếp.

Tề Thiên Sơn nhìn Thôi Tây Sinh, nhìn chằm chằm đôi môi không ngừng khép vào mở ra, ẩm ướt, hồng phấn nộn, làm cho người ta nhịn không được muốn đè xuống gặm cắn.

Hàm răng trắng như tuyết ở giữa hai cánh môi đỏ như ẩn như hiện, đầu lưỡi Tề Thiên Sơn xoay một vòng trên răng mình.

Ở trên hàm răng trắng như tuyết của Thôi Tây Sinh liếm một chút, hương vị hẳn là rất tốt.

Trong đầu tràn đầy hình ảnh không lành mạnh, Tề Thiên Sơn giống như mất hồn, chậm rãi tới gần Thôi Tây Sinh.

"Cậu đừng tới đây! Dừng lại!" Thôi Tây Sinh vòng quanh bàn ăn, tránh né Tề Thiên Sơn truy đuổi.

"Thôi Tây Sinh, tôi thích cậu, tôi yêu cậu rồi. Cậu là bạn trai tôi a." Tề Thiên Sơn vừa đuổi theo, vừa thổ lộ.

Hắn thậm chí thích loại cảm giác truy đuổi này, hắn vốn nhu nhược tựa hồ dã tính trong xương tủy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ phát ra.

Loại cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ săn bắt chưa từng có này, làm cho hắn càng thêm hưng phấn, vẻ mặt càng ngày càng điên cuồng.

Mùa hè ăn mặc ít, Tề Thiên Sơn nhìn eo nhỏ của Thôi Tây Sinh, chân dài, rốt cục nhịn không được, một cước bước lên bàn ăn, nhào về phía Thôi Tây Sinh.

"Mạnh Giang Thiên! Cứu tôi, Mạnh Giang Thiên!" Con dao trong tay Thôi Tây Sinh bị Tề Thiên Sơn ném ra một mồi lửa tan chảy, tay bị ngọn lửa bắn tung tóe, nóng đến đau đớn.

Nhìn thấy Tề Thiên Sơn giống như sói giữa không trung nhào tới, Thôi Tây Sinh sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, trong lúc hoảng loạn lớn tiếng gọi tên Mạnh Giang Thiên.

Cách một tầng lầu, cửa sổ cũng mở, Mạnh Giang Thiên hẳn là có thể nghe được tiếng kêu của cậu.

Nghe được ba chữ Mạnh Giang Thiên, sắc mặt Tề Thiên Sơn điên cuồng ngưng lại, lý trí trong nháy mắt trở lại đại não, sau khi tỉnh táo, hậu tri hậu giác sợ hãi tập kích khắp toàn thân.

Nhưng người đã ở giữa không trung, đã không thể thu lại được. Tề Thiên Sơn đè chặt Thôi Tây Sinh, cùng nhau lăn trên mặt đất.

Vừa mới chạy lên lầu, đang chuẩn bị giáo huấn một trăm lẻ tám con người tranh đoạt thức ăn kia.

Đột nhiên nghe thấy Thôi Tây Sinh kêu cứu, Mạnh Giang Thiên một giây cũng không do dự, trực tiếp bay xuống lầu, từ cửa sổ chui vào trong phòng.

Vừa vào phòng liền nhìn thấy Tề Thiên Sơn đang đè bẹp Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh vẻ mặt thống khổ.

Bị một người lớn sờ sờ như vậy đập trúng, lục phủ ngũ tạng đều sắp bị đè ra.

Thôi Tây Sinh lại không có thời gian quản nội tạng của mình, hai tay ôm bụng, cầu nguyện bé con ngàn vạn lần không được có chuyện.

"Tề Thiên Sơn!" Cảnh tượng trước mắt kíƈɦ ŧɦíƈɦ Mạnh Giang Thiên bỏ luôn lý trí. Người yêu mình bị một thằng đàn ông đè ở dưới thân, đỉnh đầu Mạnh Giang Thiên đều bị lửa giận phá tan.

Dị năng giả không thể gϊếŧ dị năng giả? Hôm nay anh sẽ gϊếŧ một người, xem những cái nhân vật bên trên kia sẽ làm gì anh!

Lưỡi dao gió sắc bén nhanh chóng bay về phía Tề Thiên Sơn đang giãy dụa đứng lên.

Ngân quang xẹt qua khóe mắt, Tề Thiên Sơn bình thường nhìn ngu ngơ, bộ dáng dễ bắt nạt. Nhưng trong thời khắc nguy cấp, lực phản ứng của người này so với hội trưởng học sinh còn nhanh hơn một chút.

Một cái quay cuồng, lăn sang một bên Thôi Tây Sinh, cũng tránh thoát lưỡi dao gió trí mạng.

Một cục cầu lửa như bóng rổ trong nháy mắt phản kích, đập về phía Mạnh Giang Thiên. Nhiệt độ cao nóng đến gần, nướng đến nỗi da mặt đau đớn.

Mạnh Giang Thiên nhìn cầu lửa bay tới, ánh mắt híp lại. Cầu lửa lớn này cũng không phải là một dị năng giả vừa mới thức tỉnh dị năng có thể phát ra.

Tên này cư nhiên vẫn luôn vụng về giấu, đẳng cấp của hắn so với hội trưởng học sinh còn cao hơn một chút.

Bất quá ở trong mắt Mạnh Giang Thiên còn chưa đủ trình, muốn đánh nát viên cầu lửa này rất dễ dàng, nhưng cầu lửa vỡ vụn sẽ văng khắp nơi.

Thôi Tây Sinh còn nằm trên mặt đất, nếu bắn trúng cậu, Thôi Tây Sinh là một người bình thường không chịu nổi ngọn lửa của dị năng giả.

Hơn nữa ngọn lửa của dị năng giả không dễ dàng dập tắt như vậy, nếu châm lửa đốt phòng thì càng phiền toái.

Mạnh Giang Thiên cân nhắc ưu nhược điểm giữa cái chớp mắt, nghiêng người tránh thoát cầu lửa, gió nhẹ bọc lấy cầu lửa rơi xuống mặt đất.

Nhưng thừa dịp trong chốc lát, Tề Thiên Sơn đã bỏ chạy.

Mạnh Giang Thiên khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, muốn thi chạy, ai có thể chạy qua hệ gió cùng hệ không gian của anh.

Nhìn Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh đã ngồi dậy, sinh lực rất tràn đầy, không có việc gì.

Giống như là đột nhiên biến mất, Mạnh Giang Thiên cảm ứng được khí tức của Tề Thiên Sơn, thuấn di ra ngoài.

Thôi Tây Sinh giãy dụa ngồi dậy. Cảm giác đau đớn bị đè nén chậm rãi biến mất, bụng cũng rất bình tĩnh, Thôi Tây Sinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Sờ bụng, Thôi Tây Sinh sợ hãi nổi lên một cỗ lửa giận, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, muốn cáo trạng với anh.

Nhưng vừa ngẩng đầu, Thôi Tây Sinh tận mắt nhìn thấy Mạnh Giang Thiên trong nháy mắt biến mất tại chỗ, tựa như những thần tiên trong truyện thần thoại, xoay người liền biến mất.

Đây cũng không phải là tốc độ hệ gió có thể có, lão sắc dục này cư nhiên còn thức tỉnh dị năng khác.

Không có đạo lý, dị năng của người này là bán buôn sao? Ông trời có phải là mắt mù hay không, đem dị năng của người khác đều tăng lên trên người Mạnh Giang Thiên.

Trải qua kinh tâm động phách vừa rồi, Thôi Tây Sinh đối với sự yếu đuối vô năng của mình thập phần vô lực, cậu cũng muốn thức tỉnh dị năng, không thể xưng vương xưng bá, ít nhất cũng phải tự bảo vệ mình.

Đáng tiếc, cậu không có dị năng. Đối với Mạnh Giang Thiên loại con cưng của trời này càng thêm hâm mộ ghen tị.

Tề Thiên Sơn liều mạng chạy trốn, dị năng cả người không hề che dấu, khí thế kinh người, tốc độ chạy có thể lên đến một trăm hai mươi bước.

Nhảy từ cầu thang rồi nhanh chóng chạy lên tầng ba. Vừa rẽ, Mạnh Giang Thiên cư nhiên chờ ở trước mặt hắn.

Hệ gió chết tiệt! Tề Thiên Sơn trong lòng mắng chửi, đập vỡ cửa sổ hành lang, từ lầu ba nhảy xuống.

Mạnh Giang Thiên nhướng mày, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

16/9/2021

#NTT


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây