Mặc dù Hàn Phi Nhứ đến sớm nhưng Trì Thu còn đến sớm hơn nàng.
Lúc trước, cô ấy vẫn còn một bộ phim truyền hình cần quảng bá.
Hiện tại bộ phim truyền hình đã bắt đầu phát sóng, bộ phim tiếp theo vẫn chưa xác nhận lịch chiếu, có thể nói đây là một năm nhàn rỗi nhất của cô ấy. Buổi sáng khi bước ra ngoài, khách sạn này đã được Giang Linh Nhạn bao toàn bộ, sau khi trò chuyện với nhân viên một lúc, cô ấy bắt đầu sống một cuộc sống nhàn nhã như một cựu chiến binh. Hàn Phi Nhứ đem hành lý đưa cho Trọng Viên Viên, tự mình đi tới, sau khi ngồi xuống, nàng nhìn xung quanh: "Tới sớm vậy.
Nơi này hoàn cảnh rất tốt, tôi thật sự càng ngày càng không muốn rời đi." Trì Thu bình tĩnh nhìn nàng: "Chờ tới khi nhìn thấy rắn, cô sẽ không còn nghĩ như vậy nữa." Hàn Phi Nhứ thiếu chút nữa nhảy cao ba thước: "Rắn?! Rắn ở đâu? Chỗ nào có rắn?!" Trì Thu hất cằm: "Bên ngoài có, nói không chừng bên trong cũng có, vừa rồi khi tôi mới đến liền thấy có một người ôm một con rắn từ trong phòng khách sạn ra ngoài." Chết tiệt. Môi trường dù có tốt đến đâu cũng không thể sánh bằng sức sát thương của động vật máu lạnh, Hàn Phi Nhứ giống như đang ngồi trên đống lửa, lập tức nhìn Trọng Viên Viên: "Viên Viên, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ đi." Trọng Viên Viên: "Vẫn là không nên đi..." Hàn Phi Nhứ nhìn chằm chằm: "Không được, chị sợ nhất là rắn, em phải đi theo chị." Trọng Viên Viên: "...!Nhưng là, em cũng sợ rắn, hai người sợ rắn ở cùng một chỗ thì có kết quả gì, ôm nhau khóc rống lên sao?" Hình ảnh minh họa cho câu này quá mạnh, Trì Thu bật cười: "Ồ, chọc cô thôi, bọn họ đã kiểm tra mấy lần rồi, sẽ không có rắn, hơn nữa ở đây không có nhiều phòng như vậy, tổng cộng có mười hai phòng.
Hơn nữa trong đó có hai phòng đường ống nước bị vỡ, không thể ở được.
Ba phòng còn lại phải dành cho giám khảo, số phòng còn lại cũng không nhiều.
Nhóm ứng cử viên chúng ta vẫn là hai người một phòng, đến lúc đó tôi sẽ thương lượng với Giang Linh Nhạn xem có thể sắp xếp cho hai chúng ta ở chung một phòng được không." Có người ở cùng là tốt rồi, Hàn Phi Nhứ cũng im lặng, Trì Thu nghiêng đầu nhìn nàng, bị đối phương nhìn một lúc lâu như vậy, Hàn Phi Nhứ không nhịn được hỏi: "Sao vậy, trên mặt tôi có cái gì sao?" "Không có." Trì Thu do dự không biết có nên hỏi hay không, mối quan hệ của cô ấy và Hàn Phi Nhứ cũng chỉ là giao tiếp bình thường, cũng không quá thân thiết nhưng nếu như không hỏi, Trì Thu thực sự rất tò mò.
Loay hoay vài giây, cô ấy vẫn hỏi: "Gần đây có phải cô đắc tội với người nào đó không?" Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Phi Nhứ nghe thấy câu hỏi này, Diệp Minh Tâm đã hỏi chuyện này, Lương Trữ cũng hỏi, gần đây, trên mạng ngày càng có nhiều câu chuyện về nàng, cũng có đủ loạn suy đoán, phần lớn mọi người đều nói đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy đột nhiên lại quay trở về.
Bọn họ đoán có phải ở nước ngoài đã từng sống trong sung sướng sau này sa cơ và không chịu đựng nổi cuộc sống nghèo khó cho nên mới quay về nước lao vào kiếm tiền. Đối với cách nói này, Hàn Phi Nhứ không khỏi chế nhạo.
Làm ơn, tuy rằng gia đình của nàng không phải vô cùng giàu có nhưng tốt xấu gì cũng là một gia đình trung lưu, cái gì gọi là không chịu đựng nghèo khó, nàng còn không biết nghèo là gì. Hiện tại có rất nhiều người đang giúp Hàn Phi Nhứ tìm ra nguồn gốc của tin đồn, nhưng những tin đồn này giờ chỉ là những tin đồn nhỏ, thỉnh thoảng lại xuất hiện một cái, sau đó là hàng trăm bình luận và đăng lại, đại khái khoảng nửa ngày sau cũng không còn ai nhắc lại nữa. Hàn Phi Nhứ cho rằng đây có thể là có người đứng đằng sau, nếu người ta đã đồn thổi thì Mahatma Gandhi* có thể được gọi là vị trí thứ hai của Hitler, chỉ là một vài tin đồn vô thưởng vô phạt, nàng cũng không quan tâm đ ến vậy. *Mahatma Gandhi: là anh hùng dân tộc Ấn Độ, người chỉ đạo cuộc kháng chiến chống chế độ thực dân của Đế quốc Anh và giành độc lập cho Ấn Độ với sự ủng hộ của hàng triệu người dân Nhưng chuyện này mỗi ngày đều phát sinh, hơn nữa còn phát sinh càng ngày càng nhiều, Lương Trữ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nếu thật sự là lời bàn tán của người qua đường, tần suất cũng sẽ không cao như vậy đi, với lại trọng tâm của những nhận xét này rất rõ ràng vẫn luôn cắn chặt lấy Hàn Phi Nhứ từ khi nàng quay về nước cho tới nay vẫn không chịu buông.
Nếu đây là hậu quả để lại của chuyện liên quan tới Ân Gia Hà thì không đúng, fans của Ân Gia Hà sẽ không khách sáo như vậy, chắc chắn họ sẽ viết mọi thứ có thể bôi đen hoàn toàn, căn bản bọn họ cũng sẽ không viết đơn giản nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa còn vô cùng giống sự thật. Vì vậy, Lương Trữ chắc chắn có kẻ cố ý công kích Hàn Phi Nhứ và muốn làm xấu đi ấn tượng của công chúng về nàng. Vì chuyện này, Lương Trữ đã quay trở lại Bắc Kinh, mà Diệp Minh Tâm không thể rảnh rỗi nên đem chuyện của Hàn Phi Nhứ giao cho cấp dưới của mình để cho bọn họ dùng toàn lực điều tra chuyện này. Hàn Phi Nhứ xẩu hổ cười: "Cô cũng xem trên mạng nói cái gì à?" "Ừm, cũng nghe thấy." "Nghe thấy?" Trì Thu gật đầu: "Tôi đi dự họp báo.
Sau khi kết thúc, mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm, bọn họ đều nói tới chuyện này." Biên tập viên mặc dù là vị trí của nhân viên, nhưng vị trí này tương đương với lãnh đạo của tất cả các nhà biên kịch nên cũng là một trong những quản lý, Trì Thu cau mày: "Những gì anh ta nói còn tệ hơn nhiều so với những gì người ta nói trên mạng." "Nhưng, tôi thực sự không đắc tội với người nào..." Hàn Phi Nhứ cũng không hiểu. Trì Thu vẫn đang dựa vào chiếc ghế đan bằng mây, cô ấy không chút để ý nói: "Cũng không nhất định phải đắc tội với người nào, nói không chừng là đang muốn cản trở con đường phát triển của người khác, hoặc chỉ là khiến khán giả cảm thấy người đó thật chướng mắt.
Nơi nào có người, ở đó luôn có những chuyện xấu xa đằng sau, lợi ích thử lòng người, vòng luẩn quẩn này là một món lãi kếch xù của ngành sản xuất, cho nên càng dễ bại lộ lòng người có bao nhiêu dơ bẩn." Nói xong, không nghe thấy câu trả lời, Trì Thu ngồi dậy nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Hàn Phi Nhứ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình: "Oa...!Cô nói triết lý quá!"
Bị đối phương nhìn như vậy, Trì Thu lập tức ngượng ngùng, xua tay nói: "Cái này đã tính là gì, hồi đó tôi là phóng viên thực tập chiến trường, cũng đã chứng kiến nhiều chuyện kinh hơn như này trong giới giải trí." Hàn Phi Nhứ trừng mắt nhìn: "Cái gì?" Điều khó xử nhất chính là bạn chỉ nói một câu trêu chọc vu vơ mà thôi nhưng đối phương lại không hiểu ý tứ trong câu nói của bạn = = Trì Thu ho một tiếng rồi ngồi dậy: "Ăn cơm thôi.
Có vẻ như đêm nay chỉ có Thích Thanh đến, còn những người khác thì nửa đêm hoặc sáng mai mới tới.
Chỉ có ba người chúng ta, hay là chơi đấu địa chủ?" Coi như chấm hết, chuyện chơi bài cũng sẽ có lúc thắng lúc thua, nếu vẫn cứ thua, nàng cảm thấy mình sẽ nổ tung lên mất. Lần này không có yêu cầu bốc thăm chia phòng, Giang Linh Nhạn nghe Trì Thu nói, ánh mắt lưu luyến giữa Hàn Phi Nhứ và Trì Thu trong vài giây, mỉm cười khó hiểu: "Được rồi, hai người ở cùng nhau đi." Trì Thu: "..." Tại sao cô lại có cảm giác giống như mình bị ảo giác vậy? Buổi tối, nằm trên giường, Trì Thu nói với nàng: "Sau một tập nữa tôi hẳn là sẽ bị loại." Hàn Phi Nhứ đang ngồi xếp bằng trên giường, nghe vậy, nàng kinh ngạc nghiêng đầu: "Sao cô biết là họ đã sắp xếp rồi?" Trì Thu nhún vai: "Cũng không có gì khác, một tuần nữa tôi sẽ vào đoàn phim, phim tôi diễn cũng không có nhiều vai diễn giống như phim truyền hình của cô, phim tôi diễn chính là kiểu phim tình cảm rời đi một chút cũng không được.
Hơn nữa hai tập trước biểu hiện của tôi rất bình thường, nếu tập tiếp theo này biểu hiện vẫn bình thường như vậy có thể sẽ bị loại." Trì Thu nhướng mi, thấy vẻ mặt thất thần của Hàn Phi Nhứ, cô ấy ngồi dậy nhìn dáng vẻ này của Hàn Phi Nhứ mà cảm thấy buồn cười: "Đôi khi tôi thực sự tự hỏi tuổi của cô là giả hay không.
Cô thực sự là 26 tuổi? Nhìn thì cũng chỉ gần mười sáu tuổi, đừng ngạc nhiên như vậy.
Đây là điều ai cũng biết.
Một mặt, tôi không có đủ lịch trình, mặt khác, kỹ năng diễn xuất của tôi thực sự không đủ để đóng phim điện ảnh." Sau sự hướng dẫn của ban giám khảo, rồi xem các diễn viên điện ảnh khác diễn như thế nào, Trì Thu thấy rằng mình đã quen với cách quay phim truyền hình, một cảnh quay chỉ vỏn vẹn có vài giây trong phim điện ảnh cũng có thể quay tới vài ngày, công việc tinh tế như vậy, cần có những diễn viên ưu tú nhất đảm nhiệm, hiện tại vô cùng rõ ràng cô ấy còn chưa đủ tư cách. Đương nhiên, cũng có những phim điện ảnh không đúng quy cách, nhưng điều cô ấy muốn đóng là một bộ phim điện ảnh nghệ thuật thực sự để người đời nhớ mãi. Hàn Phi Nhứ cũng cảm thấy phản ứng của mình chưa đủ chín chắn, nàng ngượng ngùng cười: "Có thể gặp lại nhau không?" "Đương nhiên sẽ còn gặp lại, tôi cũng không phải rời khỏi giới." Trì Thu nhìn nàng: "Đừng lo lắng cho tôi, lo lắng cho bản thân mình đi, danh tiếng đối với một diễn viên mà nói rất quan trọng.
Nếu như những tin đồn này vẫn còn một mực xuất hiện, nhất định nó sẽ ảnh hưởng tới thành tích sau này của cô." Trì Thu suy nghĩ không biết nên nói gì, nhưng sau khi nói xong câu này, cô ấy liền nhớ tới: "Lần trước scandal giữa cô và Ân Gia Hà nổ ra còn có cả ảnh chụp, cô có tìm được là ai chụp nó không?" Hàn Phi Nhứ lắc đầu: "Không có, vì chuyện này mà Giang Linh Nhạn đã sa thải bảy nhân viên, nhưng cũng không hỏi được người đứng đằng sau là ai.
Chúng tôi đã kiểm tra, phát hiện ra rằng bức ảnh đã được xử lý nhưng cũng không nhìn ra được nó chụp bằng cái gì." "Nói cách khác, nó có thể là một chiếc máy ảnh, nó có thể là một chiếc điện thoại di động." Hàn Phi Nhứ gật đầu, phát hiện cô ấy vẫn đang nhìn mình không chớp mắt, dừng một chút, không xác định lắm mà hỏi: "Cô có nghi ngờ người tiết lộ chuyện scandal và người hắc tôi là cùng một người?" Trì Thu cũng không rõ lắm: "Tập cuối quay ở Liên đoàn Phụ nữ căn bản là không có người qua lại, không thể có paparazzi trà trộn vào.
Chắc cũng là cùng một người đi.
Không biết là nhân viên hay là thí sinh.".
Kiếm Hiệp Hay Tin tức đập tan vụ lùm xùm giữa Hàn Phi Nhứ và Ân Gia Hà, thoạt nghe thì có vẻ là một tài khoản marketing đang phát cuồng vì muốn được nổi tiếng, nhưng nghĩ kỹ lại thì Hàn Phi Nhứ là một nữ diễn viên mới trở lại còn Ân Gia Hà là một ngôi sao lưu lượng.
Hai người họ ai cao ai thấp vừa nhìn thấy liền biết, rất dễ bị nói thành đang cọ lưu lượng.
Hơn nữa, những chuyện như bê bối nếu có bị vấy bẩn cũng không thể rửa sạch, dù đã qua hai thập kỷ vẫn sẽ có người nhắc đến.
Mọi người đều biết, trong giới nhóm fans hâm mộ có sức chiến đấu mạnh nhất, đứng thứ nhất là hậu viện hội của Diệp Minh Tâm, thứ hai là hậu viện hội của Ân Gia Hà, bị fans hâm mộ xoay một vòng, Hàn Phi Nhứ không muốn bị hắc cũng không được. Scandal là hắc, tin đồn cũng là hắc, kẻ đó chẳng qua chỉ muốn hắc nàng mà thôi.
Nhưng cả nhóm chương trình đều có thể có quan hệ lợi ích với Hàn Phi Nhứ, chỉ có một Hàn Y Nhân, mà bây giờ cô ta vẫn còn là học sinh, công ty đứng sau cũng không biết, làm sao có thể có khả năng lớn như vậy chọc tức Dư Thính Tuyết. Đem những suy nghĩ của mình nói cho Hàn Phi Nhứ, người sau cũng nghĩ như vậy: "Không sao, từ từ điều tra, không sao cả, dù sao tôi cũng không sợ bị hắc, tôi cũng đã có biện pháp để làm sáng tỏ." Trì Thu nói: "Cô có cách nào làm sáng tỏ?" Hàn Phi Nhứ nhấc điện thoại lên xem bảng quyết toán tài sản mà nàng nhận được từ người quản lý tài chính hai ngày trước, nàng giơ điện thoại lên đưa cho Trì Thu xem: "Đây là tổng số tài sản của tôi.
Nếu họ đẩy tôi vào thế đường cùng thì ngay bây giờ, tôi sẽ gửi ảnh chụp màn hình này." Nhìn vào chuỗi tiếng Anh phức tạp cùng vô số số 0 trên dòng cuối cùng của số dư tiền gửi, Trì Thu há hốc mồm. "Cô....!Cô là phú nhị đại?!" Hàn Phi Nhứ nhận lại điện thoại, nghiêm túc sửa cách nói của cô ấy cho đúng: "Tôi là phú tam đại thêm văn tam đại.
Cho nên, bọn họ không thể chọc tôi nổi nóng, nếu như khiến tôi nổi nóng, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng." Hàn Phi Nhứ nói quá nghiêm túc, Trì Thu không khỏi tò mò, cô ấy thật sự muốn biết kẻ có tiền sẽ đối phó với đám anh hùng bàn phím đó như thế nào: "Hậu quả là gì?" Hàn Phi Nhứ cười lạnh một tiếng: "Tôi lấy tiền đập chết bọn họ!" Trì Thu: "...".