Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

24: Chương 24


trước sau

Edit: Meg
Thời tiết ở phương Bắc giá lạnh, có rất nhiều binh lính không chịu nổi khí hậu khô lạnh nơi đây, gió Bắc giống như hàng trăm lưỡi dao nhỏ cứa vào mặt, y phục giữ ấm khi hành quân cũng không có nhiều tác dụng, không biết bao nhiêu binh lính đã bị cóng đến mức tay chân đông lạnh rồi hoại tử, ngay cả việc cầm vũ khí cũng không làm được.

Nhưng lúc này còn chưa phải thời điểm lạnh nhất trong năm, nếu còn gặp gió to và tuyết rơi lớn hơn nữa thì đúng là đã khổ lại càng khổ hơn. Đây cũng là lí do Đại Lạc triều vẫn luôn tránh việc xảy ra chiến tranh vào mùa đông, mà tộc Phong Đan lựa chọn đánh chiếm Khung Châu vào lúc này chắc là do biết được cái khó của bọn họ.

Quân y đi theo cũng có chia thuốc mỡ cho binh lính bôi vào vết thương, nhưng tác dụng của thuốc giống hệt muối bỏ biển, hơn nữa còn hao tổn rất nhiều của cải. Hai ngày nay A Hỉ vẫn luôn đi theo Mộ Cẩm Ngọc ra ngoài, tay hắn cũng không tránh khỏi việc bị nứt da, bèn vội vàng lấy bình thuốc mỡ xin được từ Điệp Thanh để dùng. Mấy thế hệ tổ tiên của Ninh Hoàn đều dùng loại thuốc này vào lúc hành quân đánh giặc khi đông đến, cũng coi như là vật tổ truyền của nhà y, hiệu quả vừa nhanh mà cảm giác khi bôi xong lại không bị dính dớp.

Mộ Cẩm Ngọc nhận ra đây là thuốc mỡ do Ninh Hoàn làm.

Hắn rất quan tâm đến mọi việc trong quân, thấy A Hỉ bôi thuốc thì lại nhớ đến vài binh lính tay tụ máu sưng phồng đến độ không cầm nổi vũ khí: “Cái này dùng được không? So với thuốc của quân y thì thế nào?”

A Hỉ đáp: “Nô tài chưa dùng thuốc của quân y, chỉ dùng mỗi cái này thôi ạ, sau khi bôi thuốc của Thái tử phi thì nô tài thấy bàn tay hơi nóng lên.”

Mộ Cẩm Ngọc vẫn nhớ rõ phương thuốc mà Ninh Hoàn viết cho hắn, vừa lúc bây giờ đang có việc cần dùng, Mộ Cẩm Ngọc bèn nói lại với quân y. Những dược liệu ghi trong giấy rất dễ tìm, chuyện lấy mỡ cừu ở phương Bắc lại càng không vấn đề gì, các binh lính rất nhanh đã được quân y phát cho một loại thuốc mỡ mới.

Văn hóa tộc Phong Đan và Trung Nguyên rất khác nhau, hầu hết bản tính người Phong Đan đều dã man tàn bạo từ trong máu, sau khi kho lương của bọn chúng bị Mộ Cẩm Ngọc tập kích lấy lại, nguồn cung ứng lương thảo bị đứt đoạn ngay lập tức dẫn đến việc ăn không đủ no, chúng bèn loan tin sẽ bắt dân chúng của Khung Châu để ăn thịt.

Trong lúc nhất thời quân tâm đại nộ.

Sau khi Mộ Cẩm Ngọc tới phương Bắc thì vẫn luôn khăng khăng làm theo quyết định của bản thân, chưa một lần nào chịu nghe lời khuyên của các lão quan thần do Hoàng đế phái tới. Cựu tướng Trương Chiêu cũng đã không ít lần trộm phê bình vị Thái tử điện hạ này, mà cấp dưới của Trương Chiêu còn loan truyền tin đồn trong quân danh, nói là do Thái tử đánh chiếm kho lương mới dẫn đến kiếp nạn lớn này của dân chúng Khung Châu, đẩy hết tội ác của đám người Phong Đan lên đầu Mộ Cẩm Ngọc. Mà Trương Chiêu thì càng cố gắng thêm mắm dặm muối vào lời đồn đãi rồi loan truyền đến tận kinh thành.

Nhánh quân do Trương Chiêu thống lĩnh là nơi tập hợp những binh lính vô cùng xuất sắc, nhưng thực tế thì đã mười mấy năm rồi Trương Chiêu chưa ra chiến trường, vẫn luôn sống cuộc sống sung sướng ở kinh thành. Mặt ngoài tuy Mộ Cẩm Ngọc không có biểu hiện gì rõ ràng, nhưng trong lòng đã ngầm ra quyết định, tướng quân thống lĩnh quân tiên phong tuyệt đối không thể để người này làm được, mà lòng quân cũng không được phép dao động, xem ra nếu chỉ giết mấy tên quan viên ở Hãn Châu thì vẫn chưa đủ để lập uy.

Tướng quân tên Vương Quân là người luôn đứng về phía Mộ Cẩm Ngọc, trên đường hành quân về phía Bắc người này đã không ít lần bày tỏ thiện chí với hắn, quan hệ trên triều với Hoàng đế cũng không quá thân thiết, còn là một người có tính cách khá ôn hòa hiếm thấy trong số các vị tướng quân, ấn tượng của Mộ Cẩm Ngọc với Vương Quân khá tốt.

Mỗi khi đêm xuống, đã rất nhiều lần hắn mơ thấy Ninh Hoàn.

Thời gian đôi bên đi từ tìm hiểu đến thành thân quá ngắn, sau khi thành thân cũng ít khi ở chung với nhau, những đêm Mộ Cẩm Ngọc mất ngủ là hắn sẽ hồi tưởng lại tất cả những lời nói của mình với Ninh Hoàn.

Ninh Hoàn lúc nào cũng là dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt, cảm xúc dao động không nhiều, mỗi khi y vui vẻ cũng chỉ cong môi cười nhẹ, tức giận thì lạnh lùng lườm một chút.

Mộ Cẩm Ngọc rất muốn biết một Ninh Hoàn bộc lộ cảm xúc chân thật sẽ như thế nào.

Người ấy rất kỳ lạ, hành động lẫn lời nói của y đều khiến người ta có cảm giác dường như y biết gì đó.

“Sau khi đến phương Bắc, điện hạ tuyệt đối không được tin những lời ba hoa xảo trá của cấp dưới, dù thắng hay thua cũng không thể mất lý trí…”

Lời mà Ninh Hoàn nói ngày ấy vẫn như đang quanh quẩn bên tai, cấp dưới ba hoa xảo trá mà y ám chỉ là Vương Quân sao?

Vào ngày giao thừa thì quân lính của Mộ Cẩm Ngọc đã đóng quân ở nơi cách thành Khung Châu vài chục dặm[1], hắn chuẩn bị giành lại tòa thành này. Đêm xuống, binh lính đang nghiêm túc tuần tra ở phía ngoài, Mộ Cẩm Ngọc thì ở trong lều quan sát bản đồ, nhìn một lúc hắn lại nhớ Ninh Hoàn.

[1]

Hắn với Ninh Hoàn chỉ vừa mới thành thân không lâu, đáng nhẽ giờ này phải cùng nhau đón năm mới, song cuối cùng lại rơi vào cảnh trời Nam đất Bắc. Mộ Cẩm Ngọc suy nghĩ một lúc rồi quyết định viết một bức thư hồi âm cho Ninh Hoàn, mất nhiều ngày thế mới chịu hồi âm cho y, không biết Ninh Hoàn có tức giận không.

Nửa đêm trong quân danh đột ngột có tiếng động lạ vang lên, chỉ trong khoảnh khắc mà ánh lửa đã bùng lên cao ngất ngưởng, Mộ Cẩm Ngọc xoa xoa ngón tay, gấp gọn thư rồi nhét vào trong lồng ngực. Quân lính Phong Đan tập kích vào ban đêm, binh lính hộ tống Mộ Cẩm Ngọc lập tức dàn hàng thủ hộ trước lều của hắn.
“Khung Châu đã được giành lại rồi.” Thái hậu nhấp một ngụm trà, hương trà thanh mát lan tỏa trong vòm miệng, rõ ràng đều là cùng một loại trà, nhưng qua tay Ninh Hoàn lại ra được hương vị khác: “Thái tử đúng là có chút năng lực, thật ra hồi nó mười mấy tuổi cũng không ngang bướng như vậy, lăn lộn trong quân danh cũng đạt được vài thành tựu, không hiểu sao càng lớn lại càng không đứng đắn.”

Ninh Hoàn đổ nước nóng vào lá trà, nước trà đậm màu sau khi rót ra lại chuyển sang màu trong veo như ngọc bích, khóe miệng y cong nhẹ: “Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi[2]. Thái tử điện hạ tài đức hiền lương, tất sẽ có kẻ luôn tìm cách hãm hại.”

[2]

Ngón tay thon dài của y cầm lấy ấm trà, nhìn qua cũng rất khó nhận xét xem bàn tay trắng nõn ấy với bạch ngọc cái nào đẹp hơn. Thu Thái hậu trầm ngâm một lúc.

Dạo gần đây Thu Thái hậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Không biết vì sao, bà bắt đầu có cảm giác Mộ Cẩm Ngọc khi còn bé đúng là rất giống tiên đế, cả hai đều sở hữu dung mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú.

Đồng thời bà cũng tự thuyết phục bản thân, tự nhủ mình nên nghe theo ám chỉ của Ninh Hoàn. Tuy tiên đế đã mất, nhưng cuối cùng đã để lại một hài tử, những hành động hoang đường vô lý mấy năm nay của Mộ Cẩm Ngọc cũng chỉ để Hoàng đế thả lỏng cảnh giác, cố gắng giữ mạng cho bản thân.

Giữa hàng lông mày của Thái hậu xuất hiện chút sầu bi: “Tuy Thái tử đã thành công giành lại Khung Châu, nhưng việc đứa nhỏ này giết chết Trương Chiêu lại khiến Hoàng đế tức giận ——”

“Trương Chiêu làm việc tắc trách, thủ hạ dưới trướng nhận trọng trách tuần tra nhưng lại không phát hiện Phong Đan tập kích, tuy Thái tử điện hạ giết hắn ta có hơi nặng tay thật, nhưng quy củ trong quân danh xưa nay đều vô tình như vậy, sao có thể việc gì cũng nể mặt nhau như trong kinh thành được. Nếu lần này không giết Trương Chiêu, vậy sau này sẽ tiếp tục có thêm một tên Trương Chiêu khác bỏ bê nhiệm vụ, trận chiến ngày đó Thái tử điện hạ có thể gặp dữ hóa lành chuyển bại thành thắng, nhưng nếu có lần sau thì sao?” Ninh Hoàn rót thêm trà vào cái chén trống không của Thái hậu, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Việc này liên quan đến tồn vong của Đại Lạc triều của chúng ta, thưa Thái hậu nương nương.”

Năm mới đã đến, thời tiết trong kinh thành cũng bắt đầu ấm áp hơn, nhưng Ninh Hoàn biết ở phương Bắc giờ này vẫn đang vô cùng rét lạnh.

Thái hậu cũng đã lớn tuổi rồi, mí mắt bà luôn có vẻ trũng xuống, trong lòng cũng thường xuyên nhớ lại chuyện xưa.

Lúc này bên ngoài bỗng có phi tần đến thỉnh an Thái hậu, người tới là Thu phi — Ngoại sanh[3] của Thái hậu.

[3]

Dung mạo Thu phi thiên về hướng dịu dàng, nhưng lọt vào giữa một rừng hoa như chốn hậu cung thì cũng chỉ thuộc hàng trung bình, trước không bằng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn của Hoàng hậu, sau cũng không có vẻ quyến rũ lả lơi thu hút ánh nhìn như của Thẩm quý phi. Mục đích Thu gia để nàng tiến cung tất nhiên là vì muốn củng cố địa vị của gia tộc, nhưng Hoàng đế căn bản là không vừa mắt nàng, vì nể mặt Thái hậu nên mới phong cho nàng làm phi.

Thu phi cũng không khéo ăn nói, nàng chỉ nhẹ nhàng hỏi han vài câu liền cáo lui.

Thái hậu lắc đầu: “Cô nương Thu gia chính là như thế đấy, không học được bản lĩnh hồ mị quyến rũ nam nhân, làm gì cũng chẳng được Hoàng đế thích.”

Ninh Hoàn bỗng cười khẽ: “Thái hậu nói thần thiếp mới nhớ, tiểu công tử Thu gia đúng là phong lưu kiệt xuất. Nghe nói Thu công tử mới xảy ra xô xát với Duệ Vương điện hạ đấy ạ, hình như là do tranh giành Doanh Doanh cô nương ở Túy Hoa Lâu mới ra cớ sự này.”

Trong lòng Thái hậu bất an, bà vẫn nhớ đức hạnh Duệ Vương và Nhạc Vương đều y hệt Hoàng đế, xưa nay vẫn luôn ham mê sắc đẹp. Một tên thì đi Túy Hoa Lâu nghe nữ tử đánh đàn, tên kia thì đi Xuân Phong Các uống rượu với tiểu quan. Mặt ngoài thì luôn tỏ vẻ thân thiết với bà, song thực tế thì một chút kiên nhẫn bồi bà uống trà còn chẳng có, quan hệ với Thu gia càng không quen thân, vậy mà Duệ Vương dám vì một kỹ nữ mà ra tay đánh tiểu ngoại sanh của bà.

Thái hậu xuất gia rồi lại hoàn tục chính là vì suy nghĩ cho Thu gia, bà còn phải lo lắng để ý những nữ tử tiến cung của Thu gia, song giờ nhìn lại mới thấy, bản thân làm vậy dường như cũng không có tác dụng gì.

Sau khi Ninh Hoàn cáo lui, Thái hậu mới cho người truyền lời đến Thu gia, để bọn họ chú ý nâng đỡ Thái tử trong triều, tuy việc Thái tử giết Trương Chiêu có hơi quá quắt, song dù sao cũng đã lập công lớn, phần công lao này đủ để xóa sạch lỗi lầm rồi, hơn nữa Trương Chiêu đúng là rất đáng chết.

Ninh Hoàn thong thả rời khỏi cung Thái hậu, mới đi được vài bước liền đụng phải Hoàng đế.

Dung mạo Hoàng đế mày kiếm mắt sáng, quanh miệng còn có một chòm râu, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm.

Ninh Hoàn nhìn lướt qua đám người theo sau Hoàng đế, sau khi ghi nhớ gương mặt từng người xong mới hành lễ với lão.

Hoàng đế nghe nói dạo gần đây Ninh Hoàn thường xuyên tiến cung Thái hậu, bèn thuận miệng hỏi vài câu.

Ninh Hoàn đáp: “Thái hậu nương nương biết nhi thần có chút hứng thú với Kinh Phật, nên mới giảng giải một chút Kinh thư cho nhi thần nghe.”

Bản thân Hoàng đế cũng biết Thái hậu rất cô đơn, nhưng bởi vì tính cách bà có chút kỳ quái khó đoán nên không có Hoàng tử Công chúa nào thân thiết với bà, ngay cả lão cũng không muốn thường xuyên qua cung Thái hậu.

Ninh Hoàn so với những gì Hoàng đế luôn kỳ vọng rất khác nhau, lão vốn tưởng nàng ta là loại nữ nhân thích gây sự khắp nơi, song kết quả phủ Thái tử cũng không có gì gọi là gà bay chó sủa cả.

Nhưng may là thế lực của phủ Định Viễn Hầu không lớn, cộng thêm Định Viễn Hầu cũng không có thực quyền gì, nghe nói quan hệ của Ninh Hoàn và Thái tử vẫn đang không mặn không nhạt, mà cho dù sau này có gắn bó thân mật đi chăng nữa, thì Ninh gia cũng chẳng thể trợ lực gì nhiều cho Thái tử.

Hoàng đế vốn định để Mộ Cẩm Ngọc lần này có đi mà không có về, tính cách Thái tử bộp chộp lỗ mãng như thế mà đánh thắng Phong Đan được mới là lạ. Nhưng không ngờ cuối cùng trời xui đất khiến thế nào mà có thể thành công giành lại Khung Châu thật, trong lòng Hoàng đế cũng hơi bực tức, hơn nữa Mộ Cẩm Ngọc còn giết chết thân tín Trương Chiêu của lão, hôm qua nghe tin xong lão tức tới độ không ăn nổi cơm.

“Thái tử không ở trong kinh, ngươi thường xuyên tới trò chuyện với Thái hậu cũng tốt.” Hoàng đế lại nói, “Lần này Thái tử giành lại được Khung Châu đúng là chuyện đáng mừng.”

“Hổ phụ vô khuyển tử.”[4] Ninh Hoàn không ngại khen lão vài câu, “Thái tử điện hạ kiêu dũng thiện chiến cũng là do bệ hạ anh minh thần võ, có tấm gương sáng như bệ hạ, điện hạ ở chiến trường dĩ nhiên là đánh đâu thắng đó.”

[4]

Hoàng đế cười ra tiếng, điểm này ở Thái tử thì đúng là rất giống mình, kế thừa được khí phách hồi trẻ của lão, ngày lão còn trẻ đã mang binh xông pha đánh giặc, nắm trong tay quyền cao chức trọng, cũng vì thế mà sau này mới có thể dễ dàng sát huynh đoạt vị. Tên huynh trưởng yếu đuối vô dụng kia của lão căn bản không thể nào ra trận giết địch, tiên đế chính là điển hình của kiểu người ngay cả thiên hạ của bản thân cũng không giữ được.

Sau khi về phủ, Ninh Hoàn tắm gội xong thì thay một bộ y phục khác, vừa lúc phía Bắc có thư gửi tới. Hiện giờ trong phủ đang có một người tên là Sở Hà toàn tâm toàn ý để cho Ninh Hoàn sai bảo, không hổ là thân tín số một của Mộ Cẩm Ngọc, làm việc gì cũng kín đáo gọn gàng, Ninh Hoàn dùng người cũng vô cùng thoải mái.

Y nhận lấy bức thư từ trong tay Sở Hà, thờ ơ lên tiếng: “Chuyện của Huệ Dân Dược Cục cũng đến lúc nên loan truyền ra ngoài rồi, làm sao để cho các tiên sinh kể chuyện trong tửu lầu biết mà giảng giải cho mọi người thì làm.”

Sở Hà đáp: “Rõ.”

Vốn lúc đầu Sở Hà còn rất miễn cưỡng, hắn chỉ bằng lòng nghe sai khiến của một người duy nhất là Thái tử điện hạ, chứ với nữ nhân của Thái tử thì không thích chút nào. Song sau khi đi theo Ninh Hoàn được một khoảng thời gian, Sở Hà mới nhận ra vị chủ nhân này chưa bao giờ để lộ vui giận, không hề đơn giản như những gì hắn đã nghĩ.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây