Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

37: Chương 37


trước sau

Edit: Sẻ

Beta: Lẩu + Yuyu + Dii

Diệp Thư nắm chặt ống tay áo của Tấn Vọng, giọng nói vô cùng tủi thân: “Đừng đi mà…”

______________________

Ý thức của Diệp Thư dần trở nên hỗn loạn, giọng nói của Úc Diễn như vọng đến từ một nơi xa xăm.

“Ta, ta cũng không biết cuối cùng sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.” Đây là lần đầu Úc Diễn gặp tình huống như vậy, vội la lên, “Đại phu bốc thuốc cho ta có nói, khôn quân đang mang thai không thể dùng bất kỳ loại thuốc ức chế tin hương nào, nếu dùng thì tin hương sẽ bị mất khống chế, có hại cho thân thể.”

“Ta thì không mang thai đâu, tất nhiên sẽ không hỏi mấy chuyện vặt vãnh như vậy!”

Úc Diễn cầm chén trà lên, giội hết nước trà âm ấm vào trong lò hương, nhanh chóng dập huân hương đi.

Nhưng không kịp nữa rồi.

Trong phòng vốn đã ngập tràn ức chế hương, Diệp Thư còn ở đây gần một canh giờ, đã đủ thời gian để thuốc phát huy tác dụng.

Diệp Thư nóng đến không thở nổi, hai gò má nóng ran, còn hơi đỏ lên.

Y chầm chậm ngồi vào bàn, khom lưng xuống, như muốn cuộn người lại.

Úc Diễn bước nhanh về phía cửa sổ, nhưng bị Diệp Thư kéo lại: “Ngươi tính làm gì?”

“Mở cửa sổ thông khí!” Trông Úc Diễn còn gấp hơn y, nói: “Để ức chế hương trong phòng tản bớt.”

Diệp Thư kiên quyết nói: “Không được.”

Hương mơ nhàn nhạt bắt đầu tỏa ra khắp phòng, giọng Diệp Thư yếu ớt nhưng rõ ràng: “Giờ mà ngươi mở cửa sổ, để cả Hội Đồng Lâu phát hiện được sự khác thường của ta, đến lúc đó ngươi muốn giải thích sao? Che giấu thân phận khôn quân của ngươi, hủy danh dự của ta. Hay là vì danh dự của ta, vạch trần thân phận khôn quân của ngươi?”

Rõ ràng là Hoàng phi mà lại biến thành thế này khi ở trong phòng của người đàn ông khác, chỉ sợ dù bọn họ thật sự không làm gì thì cũng khó giải thích được.

Úc Diễn nhanh chóng hiểu rõ vấn đề, y cố gắng bình tĩnh lại: “Vậy giờ phải làm sao đây?”

Diệp Thư chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của nam nhân: “Chủ nhân, xảy ra chuyện gì sao?”

Thính giác của người tập võ thường nhạy bén, Mục Vân Quy canh gác ở bên ngoài, nhanh chóng nhận ra sự khác thường trong phòng.

Cánh cửa khẽ nhúc nhích, hình như Mục Vân Quy muốn đẩy cửa đi vào.

“Không được phép vào đây!” Úc Diễn nhìn Diệp Thư đang cuộn người trên ghế, hít một hơi thật sâu, nhanh miệng nói, “Ngươi đi tìm Hoàng đế, nói lúc Hoàng phi tới gặp ta ở Hội Đồng Lâu thì bỗng nhiên ngất xỉu, xin hắn đến đây ngay.”

Mục Vân Quy do dự một lúc rồi mới trả lời: “Đã rõ.”

Tiếng người ngoài cửa biến mất, Úc Diễn thở phào nhẹ nhõm, đến dìu Diệp Thư.

“Ngươi làm gì đó…”

“Đừng lo, ta dìu ngươi đến giường nằm một lát.” Tin hương của khôn quân trong phòng càng ngày càng nồng, ngay cả Úc Diễn cũng thấy khó thở. Úc Diễn dời mắt sang chỗ khác, khẽ nói: “Tấn Vọng sẽ đến ngay thôi, ngươi ráng nhịn thêm một lúc nữa.”

Diệp Thư: “…Được.”

Úc Diễn dìu Diệp Thư đến bên giường, Diệp Thư vừa nằm xuống đã dùng sức co tay chân lại.

Trong người bốc lên cảm giác khô nóng khó nói thành lời, từng lớp mồ hôi tuôn ra khiến cả người y giống như vừa vớt từ dưới nước lên, ngay cả lông mi cũng ướt đẫm.

Diệp Thư vùi đầu vào nệm mềm trên giường, y nghiến răng.

Y chưa bao giờ ý thức được cơ thể của mình đã khác xưa như bây giờ.

Ngay cả lần tiến vào kỳ phân hoá trong rừng cây cũng không khó chịu như hôm nay.

Lúc ấy Diệp Thư chỉ cảm thấy cơ thể thèm khát nên muốn tìm ai đó đến giúp đỡ. Nhưng hôm nay, y đã rõ bản thân thật sự muốn gì.

Y muốn…

Tấn Vọng.

Người Diệp Thư khẽ run, cuối cùng không kìm nổi mà bật khóc thút thít: “Tấn Vọng…”

Ngự thư phòng.

Sau khi đưa tiễn sứ thần Đại Yến, Tấn Vọng vừa đóng công văn trên bàn lại, Cao Tiến đã trình lên một hộp gỗ.

Tấn Vọng dừng tay, nghiêng đầu nhìn sang: “Tất cả đều ở đây sao?”

“Vâng.” Cao Tiến nói: “Đây là toàn bộ mật hàm truyền tin với địch được tìm thấy trong phủ của Diệp thừa tướng, mời bệ hạ xem qua.”

Tấn Vọng mở nắp hộp ra, cầm một bức mật hàm lên.

Trước đó hắn đã cẩn thận đọc hết mấy thứ này rồi, nếu không phải thế, hắn đã chẳng phán tội người kia.

Dù vậy, Tấn Vọng vẫn rất kiên nhẫn, không nhanh không chậm đọc lại từng bức một.

Mấy bức mật hàm trong hộp không những chứa tin tức do kẻ địch bên ngoài truyền đến, mà còn có cả kế hoạch bố trí chưa kịp gửi đi. Tấn Vọng dán mắt vào mấy bức mật hàm do Diệp Thư tự tay viết hồi lâu, Cao Tiến đứng chờ bên cạnh không rõ ý định của hắn.

Không chỉ mình bệ hạ đã xem qua mấy bức mật hàm này, hai tháng trước chúng cũng bị bộ Hình sờ tới sờ lui nghiên cứu rất nhiều lần, còn gì để xem nữa đâu?

Trong Ngự thư phòng nhất thời im ắng, mãi đến khi Tấn Vọng bỏ mật hàm xuống, Cao Tiến mới hỏi: “Bệ hạ phát hiện được gì sao?”

“Không có.” Tấn Vọng không nhanh không chậm thả mật hàm vào hộp, thong thả nói, “Mấy phong mật hàm này đã ghi lại rõ ràng đầy đủ các mưu kế, cho dù không thể tra được gì từ nét chữ, chỉ riêng chứng cứ này thôi đã đủ xác thực rồi.”

Đầu óc Cao Tiến mơ hồ: “Vậy ngài…”

“Trẫm chỉ muốn làm rõ một chuyện.” Hắn nghiêng đầu nhìn Cao Tiến, lạnh nhạt hỏi, “Nếu là ngươi, lý do gì khiến ngươi phải cất giữ đầy đủ mật hàm truyền tin với địch?”

Cao Tiến sợ tới nỗi quỳ rạp xuống đất: “Nô tài không dám!”

“Căng thẳng làm gì, đứng lên đi.” Tấn Vọng nói, “Ngươi cứ việc nói, ta sẽ không trách tội.”

Cao Tiến kinh hãi mà đứng dậy, nghiền ngẫm một lúc: “Dù nô tài to gan đến đâu thì cũng biết khi xong việc cần phải tiêu hủy chứng cứ, thật sự nô tài không biết tại sao Diệp thừa tướng lại muốn làm như thế.”

“Đúng vậy, tại sao y phải làm như thế.”

Tấn Vọng đặt bức mật hàm cuối cùng vào trong hộp gỗ, nhẹ tay khép lại: “Mấy bức mật hàm này đã phơi bày toàn bộ chứng cứ việc y cấu kết với địch, có thể nói là không thiếu cái nào. Dù bằng chứng này có rơi vào tay ai thì cũng đủ để phán y tội chết.”

“Nếu đặt trường hợp này lên người khác thì có thể hiểu được. Nhưng trước kia rõ ràng trẫm và y cùng đi cùng về, thế mà y vẫn có thể âm thầm liên lạc với hoàng tử Đại Yến suốt mấy năm trời. Sao lúc lập mưu cấu kết với Tây Hạ lại bất cẩn như vậy.”

“Chỉ có một lời giải thích.”

Mắt Tấn Vọng nhìn về phía chân trời, không nói tiếp.

Hắn đã nghĩ lòng người dễ đổi thay, nhìn người kia dần thay đổi trong suốt ba năm qua, khiến hắn cảm thấy dù cuối cùng cả hai có đi đến bước đường này cũng không lạ gì.

Nhưng gần đây hắn mới phát hiện ra, Diệp Thư chưa từng thay đổi.

Hai tháng trước hắn không dám khẳng định, nhưng bây giờ hắn đã có thể tin chắc, Diệp Thư không hề muốn giết hắn.

“Hồi cung thôi.” Một lát sau, Tấn Vọng đứng dậy, “Trẫm sẽ tự hỏi y.”

Cuộc đàm phán với Đại Yến đã kết thúc, hai ngày sau sứ thần sẽ rời kinh.

Hắn muốn nói rõ mọi chuyện với hoàng phi nhỏ của mình, hỏi lại rõ ràng chuyện đã xảy ra trong ba năm nay.

Tấn Vọng vừa rời khỏi Ngự thư phòng thì có nội thị vội chạy đến: “Bẩm bệ hạ, Hội Đồng Lâu sai người đến báo, Hoàng phi bị ngất xỉu ở đó!”

Từng giây từng phút chầm chậm trôi qua, càng chờ cành thấy thời gian bị kéo dài ra thêm. Ý thức của Diệp Thư dần mơ hồ hơn, cảm giác khô nóng trong cơ thể gần như thiêu sạch lý trí y.

Úc Diễn lo lắng đi qua đi lại ở gian ngoài.

Ngoài cửa bỗng nhiên trở nên ồn ào, ngay sau đó có tiếng thị vệ hô lên: “Bệ hạ giá lâm!”

Mắt Úc Diễn sáng ngời, nhanh chân bước đến cửa. Y đang tính mở cửa, nhưng chợt nghĩ lại, bèn dùng sức đóng ván cửa vừa hé ra, sau đó ghì chặt lên.

Tấn Vọng đang muốn mở cửa: “…”

Lần đầu Hoàng đế bệ hạ bị người khác chặn ngoài cửa, lập tức nổi nóng, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Mở cửa ra.”

Tiếng Úc Diễn từ sau cửa vang lên: “Xin bệ hạ cho người lui xuống, một mình tiến vào.”

Tấn Vọng nghiến răng: “Úc, Diễn!”

Úc Diễn kiên quyết nói: “Xin bệ hạ cho người lui xuống!”

Tấn Vọng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, ra lệnh: “Ra ngoài hết đi.”

Người hầu theo sau dồn dập tản đi, Tấn Vọng nói: “Ngoài cửa chỉ còn một mình trẫm, ngươi mau mở cửa ra, thật ra A Thư… “

Cửa phòng vừa mở ra, mùi hương nồng nặc đến mức không thể nhận ra là hương mơ phả vào mặt Tấn Vọng.

Hô hấp của Tấn Vọng chợt ngừng lại.

Úc Diễn kéo người vào rồi nhanh chóng khép cửa.

Trong phòng, mùi của huân hương nọ đã tan hết, tin hương nồng đậm của khôn quân lan ra khắp nơi.

Hơi thở Tấn Vọng trở nên nặng nề hơn, hắn nhanh chân bước về phía đang tỏa ra tin hương nồng nhất, vòng qua bình phong để vào gian trong, cuối cùng cũng thấy rõ tình hình ở đây.

Diệp Thư đang nằm trên giường, gắng sức co tay chân lại, cả người run rẩy.

Tóc mai của y đã ướt nhẹp từ lâu, quần áo xốc xếch đến không còn hình dáng, phần da cổ lộ ra ngoài được phủ thêm một lớp hồng nhạt.

Tấn Vọng nheo mắt, quay đầu nhìn về phía Úc Diễn.

Úc Diễn lập tức nói: “Ta chưa chạm vào y đâu!”

“Trẫm nhìn ra được.” Vẻ mặt Tấn Vọng lạnh tanh, hắn bước lại gần Diệp Thư.

Có lẽ là do cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cơ thể Diệp Thư khó nén nổi mà giật nảy lên, bờ mi bị thấm ướt khẽ run run, y chật vật mở mắt ra.

Nhưng Diệp Thư không thấy rõ cái gì cả, ánh mắt y mơ hồ, lờ mờ nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đến gần.

Diệp Thư vô thức giơ tay ra, một giây sau, y rơi vào một cái ôm quen thuộc.

“A…!” Bỗng nhiên có người chạm vào điểm nhạy cảm ở sau tai Diệp Thư, cảm giác đau nhói khó chịu hòa lẫn với cơn ngứa khiến y không kìm nổi mà khẽ rên thành tiếng.

Nụ hôn vẫn đang tiếp diễn, tin hương càn quân từ từ rót vào, dần dập tắt cảm giác nóng rực tựa như ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể.

Tấn Vọng vén tóc mai của Diệp Thư ra, hôn nhẹ lên đuôi mắt đỏ chót của y để trấn an: “Thấy ổn hơn chưa?”

“Tấn….Tấn Vọng…..” Đầu óc Diệp Thư hơi tỉnh táo, giọng y khàn yếu, vừa mở miệng đã bật ra tiếng khóc nức nở, ấm ức nói, “Sao giờ ngươi mới đến……”

Tấn Vọng lạnh nhạt hỏi: “Ai cho ngươi chạy lung tung khắp nơi?”

Tấn Vọng vẫn còn sợ hãi.

Có trời mới biết hắn lo lắng tới mức nào khi nghe tin Diệp Thư ngất xỉu, đứa bé trong bụng là chuyện nhỏ, nhưng chẳng may người này gặp chuyện gì…

Tấn Vọng không dám nghĩ tiếp.

Hắn liếc nhìn Úc Diễn đang đứng sau tấm bình phong, lạnh lùng hỏi: “Chuyện này là sao, Nhị hoàng tử có thể giải thích cho ta nghe không?”

Là một càn quân, tất nhiên Tấn Vọng nhận ra người trước mắt này cũng là một khôn quân.

Nếu không, với nồng độ tin hương của khôn quân trong phòng lúc này, người kia đã mất lý trí từ lâu rồi.

Úc Diễn nhìn hai người trong phòng, do dự một lúc rồi quyết định nói ra chuyện ức chế hương.

“Ta thật sự không biết việc Diệp Thư mang thai, y cũng chẳng nói cho ta biết trước, nếu biết ta chắc chắn sẽ không đốt hương trong phòng— “

Úc Diễn vẫn đang giải thích, Tấn Vọng vừa nghe vừa cởi áo ngoài ra bao chặt lấy người trong lòng rồi bế y lên.

Tấn Vọng không để ý đến Úc Diễn nữa, hắn nhanh chóng bế người rời khỏi phòng.

Cửa phòng đóng sầm lại, Úc Diễn buồn bực nói: “Cái tên này sao— “

Úc Diễn ngừng nói, bỗng nhíu mày.

Hình như y… cũng hơi nóng?

Tiếng Mục Vân Quy vọng vào từ ngoài cửa: “Chủ nhân, thuộc hạ vừa thấy bệ hạ đưa Hoàng phi đi, ngài không sao chứ?”

Úc Diễn vừa mở miệng đã thấy hơi thở dần bất ổn: “Không, không có gì, ngươi không được phép vào đây!”

Y bước nhanh đến bàn, vội cầm một chén trà đã nguội ngắt từ lâu lên uống một ngụm, ngón tay khẽ run.

…Không thể nào.

Tấn Vọng bế Diệp Thư về tẩm cung.

Chỉ trong chốc lát, cơ thể Diệp Thư lại nóng lên. Tấn Vọng thả người xuống giường, đang muốn đứng lên thì bị người kia dùng cả tay và chân quấn lấy.

Diệp Thư nắm chặt ống tay áo của Tấn Vọng, giọng nói vô cùng tủi thân: “Đừng đi mà…”

“Trẫm không đi, ngươi đừng…” Tấn Vọng nín thở một lúc, lạnh lùng nói, “Diệp Thư, ngươi đụng vào đâu đó, mau bỏ tay ra!”

“Ta khó chịu…”

Diệp Thư không hề nghe thấy lời Tấn Vọng nói, một cảm giác khát khao nào đó đang dần lan khắp cơ thể y. Diệp Thư vô thức ghé sát vào người bên cạnh, chỉ hận không thể dính sát thêm tí nữa, dính thêm tí nữa thôi…

Tấn Vọng dùng sức giữ lấy y, bị tin hương nồng đậm của khôn quân bao vây khiến hắn sắp mất đi lý trí.

“A Thư, ngươi đừng như vậy…” Hắn nhẹ giọng trấn an: “Tình trạng của ngươi không ổn, trẫm đã cho gọi thái y, chờ thái y đến rồi ta sẽ…”

“Thật ra là phải chờ cái gì thế?” Vì không được thỏa mãn, Diệp Thư tức giận hét lên, “Là do thằng chó con trong bụng ta đúng không, ngươi có tin ta không cần nó nữa không!”

Tấn Vọng giật mình.

Diệp Thư hệt như chịu nỗi oan thấu trời, nước mắt rơi xuống: “Là ngươi hại ta thành như vậy, ngươi còn bỏ mặc ta…..Cẩu hoàng đế……”

Phải mất một lúc Tấn Vọng mới lấy lại được giọng nói, vội vã ôm người vào lòng: “Ngươi…Ngươi biết từ khi nào…”

Diệp Thư chỉ lo mắng, không thèm trả lời hắn.

Một lát sau, thái y đến.

Tấn Vọng đắp chăn cho Diệp Thư, thả màn giường xuống che y kín kẽ rồi mới kéo một cánh tay của y ra cho thái y bắt mạch.

Diệp Thư không nằm yên được, cứ nhích tới nhích lui.

Phùng thái y nhanh chóng bắt mạch xong, Tấn Vọng kể lại chuyện ức chế hương.

“Tình trạng này của công tử, đúng là do ức chế hương gây nên.” Phùng thái y nói, “Khôn quân đang mang thai có nhu cầu rất lớn, rất cần càn quân xoa dịu giải trừ bớt. Nếu như dùng ức chế hương để kìm nén bản năng, chẳng những không khống chế được, mà còn có nguy cơ khiến tình trạng nghiêm trọng hơn.”

“…Trước kia công tử từng dùng thuốc ức chế, cơ thể đã bị tổn thương, khiến tin hương mất kiểm soát. Nay lại vô tình hít phải ức chế hương, e là…”

Giọng Phùng thái y vẫn chậm rãi từ tốn, Tấn Vọng không nhịn được xen lời vào: “Cuối cùng sẽ thế nào?”

“Trong thời gian mang thai khôn quân vốn không phát tình, nhưng bây giờ tin hương đã mất kiểm soát, không thể khống chế. Nếu tiếp tục như vậy, khôn quân có thể sẽ…bị ép phải tiến vào kỳ phát tình.”

Tấn Vọng cúi đầu, người trong lòng hắn đang nhíu mày, tin hương ngọt ngào của Diệp Thư như hóa thực thể, kêu gào bên người Tấn Vọng, mong được càn quân an ủi.

Giống hệt như kỳ phát tình của khôn quân được viết trong sách.

Diệp Thư không thể dùng thuốc ức chế, một khi đã tiến vào kỳ phát tình thì ngoài việc giao hợp với càn quân ra, y chẳng còn con đường nào khác.

Tấn Vọng cảm thấy lý trí của mình sắp bị thiêu cháy, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại giọng nói: “Nhưng y mang thai chưa đủ ba tháng, giờ trẫm có thể chạm vào y không?”

Tấn Vọng hỏi thẳng ra, Phùng thái y ho khan một tiếng, giải thích: “Thần vừa mới khám xong, đứa bé trong bụng công tử đã ổn định, đã có thể… có thể làm chuyện giường chiếu được rồi.”

Mắt Tấn Vọng hơi tối lại.

Nhưng hắn không vội, vẫn cẩn thận hỏi thăm thái y những điều cần chú ý, từ trên xuống dưới, không kể lớn nhỏ. Phùng thái y trả lời từng câu, đến khi bị hỏi đến đỏ cả mặt già, ông mới được phép rời đi.

Nội thị đã sớm rời khỏi tẩm điện, trong điện to lớn chỉ còn lại hai người Tấn Vọng và Diệp Thư.

Tấn Vọng xốc chăn lên, cúi người đè xuống.

“Ngươi đã nhớ hết lời thái y vừa nói chưa?” Tấn Vọng nhìn người bên dưới chăm chú, giọng nói khàn đặc.

Đôi mắt Diệp Thư đong đầy nước, không biết là do căng thẳng hay chờ mong mà run rẩy cả người: “Ta…Ta không nhớ…”

“Đồ ngốc.”

Tấn Vọng thở dài một tiếng, dịu dàng cởi quần áo xốc xếch trên người Diệp Thư ra.

“Trẫm nhớ.” Tấn Vọng nói, “Để trẫm dạy ngươi.”

________________

Yu có điều muốn nói: Cái dạy của anh là dấu ba chấm của tác giả, tức hộc máu…

Dii: Mình sẽ không nói là tập này bạn Dĩn đã bị Wy thịt trong sự im lặng của tác giả đâu, không hề…….Thank thỷ dăn là những niềm đao…….

P/s: Nếu yêu quý CP Mục Vân Quy x Úc Diễn, các bạn hãy sang đọc bộ Sau khi giả A của nhà mình làm luôn nhá moah moah ~

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây