Lễ Giáng Sinh qua đi, không còn mấy ngày nữa sẽ đến kỳ nghỉ Tết Dương lịch.
Hôm nay Ôn Hi đang ở trong hoa viên nhỏ trước biệt thự nhà mình đắp người tuyết, còn Tư Cảnh lại ở một bên ôn nhu nhìn cậu.
"Cậu cảm thấy tôi đắp cái này thế nào.
" Ôn Hi hết sức vừa lòng với tác phẩm của chính mình, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía thiếu niên.
Nhìn một đống tuyết trắng căn bản nhìn không ra hình thù gì trước mắt, Tư Cảnh sắc mặt như thường cười nói: "Rất đáng yêu.
" Ôn Hi thở ra một làn hơi trắng, cười xán lạn, "Đúng không? Tôi cũng cảm thấy rất đáng yêu.
" Tư Cảnh thay đổi động tác, "Thật sự không cần tôi giúp sao?" Ôn Hi lập tức cự tuyệt: "Không cần, cậu ở bên cạnh nhìn là được rồi, cậu nhìn cái tay của cậu xem, đỏ như củ cải rồi, tôi bảo cậu đeo bao tay vào cậu lại không đeo, bây giờ thì thấy tốt chưa, đúng là nhóc con không chịu nghe lời.
" Tư Cảnh an tĩnh nghe đối phương lải nhải, mặt mày giãn ra ôn nhu, không có bất luận ý phản bác nào.
Bỗng nhiên, hắn giống như cảm nhận được cái gì đó liền ngẩng đầu, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện hai hình bóng quen thuộc, đang muốn mở miệng, liền nhìn thấy một người trong đó giơ ngón tay đặt ở trước miệng, làm động tác im lặng, hắn nhất thời đem lời muốn nói đều nuốt trở vào.
Bên kia Ôn Hi còn đang vừa niết quả cầu tuyết vừa càm ràm nhắc mãi: "Hôm nay cũng đã là Tết Dương lịch rồi, thời tiết lạnh như vậy cậu còn không biết chú ý một chút, người cậu làm bằng sắt sao? Không đúng, làm bằng sắt mới càng sợ lạnh, tuổi cậu còn nhỏ đừng chơi mấy trò lạnh quá, giữ ấm mới là quan trọng nhất.
" "Đây là đang đắp một con cún sao?" "Tôi không phải vừa nói với cậu đây là con hổ sao" nói đến một nửa Ôn Hi đột nhiên ý thức được không đúng, đột nhiên quay đầu lại, kết quả còn chưa thấy rõ người, đã bị ôm chặt vào lòng, "Hi Hi!" Chóp mũi thoáng chốc bị một mùi nước hoa nổng đậm hương hoa trái vây quang, hương vị ngọt ngào xông thẳng vào đại não khiến cả người cậu hơi đê mê choáng váng, bàn tay vẫy vẫy ở giữa không trung như kêu cứu.
Tư Cảnh hiển nhiên ăn ý mười phần với cậu, "Bá phụ bá mẫu, về nhà trước đã, bên ngoài tương đối lạnh, khó mà nói chuyện.
" "Được thôi.
" Ôn Hi bị buông ra, chưa kịp hít vào thêm mấy ngụm không khí mới, trên trán đã in lại một nụ hôn, "Hi Hi chúng ta về nhà nhé!" Mặt Ôn Hi nháy mắt đỏ bừng, cả người ngốc ngốc nhất thời quên mất nên làm gì, đứng bất động.
"Vẫn còn dễ thẹn thùng như vậy, có cần mama bế vào nhà không nào?" Đồng tử Ôn Hi chấn động, không nói lời nào, quay đầu liền chạy vào trong nhà.
Ba Ôn dừng ở phía sau xoa xoa đầu Tư Cảnh, hiền từ nói: "Vất vả rồi.
" Tư Cảnh mỉm cười đáp lại: "Không có đâu ạ.
" Trong biệt thự ấm ấp phảng phất như đang đầu mùa hè, mấy người đều đi thay đồ rồi mới một lần nữa trở lại ngồi xuống sofa ở phòng khách.
Ôn phụ thuần thục pha một ấm trà, hương trà chẳng mấy chốc liền tràn ngập trong không khí.
"Lần này bọn ta đi lâu như vậy, không ngờ rằng hai đứa bọn con cũng đã thay đổi nhiều đến thế.
" Tầm mắt Ôn mẫu chưa từng rời khỏi Ôn Hi, "Đúng là không giống như thường, trẻ con tuổi này mỗi tháng đều thay đổi, nếu không phải bị mấy chuyện ở nước ngoài đó quấn lấy, mama thật sự rất muốn ở cùng tiểu bảo bối của mama.
" Ôn Hi có chút không quá tự nhiên rũ rũ mắt, ngón tay đặt trên sô pha liên tục cuộn tròn rồi lại xòe ra, cố nặn ra một nụ cười, "Papa, mama, sao hai người lại đột ngột trở về vậy? Lúc trước chúng ta nói chuyện không phải còn nói qua một thời gian nữa mới có thể về sao.
" "Bởi vì mama muốn gây bất ngờ cho con đó!" Ôn mẫu nói nói rồi véo véo hai má của con trai thân yêu, sờ soạng vài cái rồi mới buông tay.
Nhiệt độ trên mặt Ôn Hi rất vất vả mới hạ xuống được lại lần nữa tăng cao, đành phải cầm lấy chén trà trước mặt làm bộ uống uống để che đi.
Còn Ôn phụ lại nhìn đến thiếu niên bên cạnh, khí chất dường như đã thay đổi rất nhiều cười nói: "Tiểu Cảnh so với tưởng tượng của ta còn cao lớn và cường tráng hơn nhiều, đây là đến tuổi lớn rồi sao?" Không đợi Tư Cảnh mở miệng, Ôn Hi liền vội vã reo lên: "Không phải, là con! Là con chăm sóc tốt!" Tư Cảnh vô cùng phối hợp, như vô số lần trước kia, chẳng qua lần này đuôi mắt đều mang lên vài phần ấm áp, "Quả thực là vậy, là Tiểu Hi chăm sóc tốt.
"
"Bảo bối nhà chúng ta lợi hợi quá!" Ôn mẫu có thể nói là không buông tha bất luận một cơ hội nào để có thể thân cận Ôn Hi, cánh tay duỗi ra lại đem thiếu niên ôm chặt lấy.
"Con chăm sóc Tiểu Cảnh sao? Ta lại thấy là Tiểu Cảnh chiếu cố con đó.
" Ôn phụ vẫn rất hiểu rõ đứa con trai này của chính mình, tự coi mình là trung tâm, sinh hoạt hằng ngày e rằng Tư Cảnh vẫn phải luôn luôn nhường nhịn cậu.
Ôn Hi phồng má lên hừ một tiếng, cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm của Ôn mẫu, "Không nói với hai người nữa, con về phòng nghỉ ngơi một lát, Tư Cảnh đi nào!" Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của những người khác, cộp cộp cộp chạy lên trên lầu.
Nhìn một màn này, Ôn phụ lắc lắc đầu, "Quả nhiên vẫn chỉ là nhóc con.
" "Em cũng đi tắm rửa một cái.
" Chờ Ôn mẫu vừa đi khỏi, Ôn phụ lập tức nói với Tư Cảnh đang còn ở bên người: "Hai người bọn họ hiện tại đều không có ở đây, con có thể nói thật với ta, tiểu tử Ôn Hi kia có bắt nạt con hay không?" Tư Cảnh thẳng thắn thành khẩn cười cười, "Thật sự không có, bá phụ, Tiểu Hi đúng thật sự rất chăm sóc con.
" "Con nha, cứ hù ta.
" Ôn phụ than nhẹ một tiếng, nắm lấy bả vai thiếu niên, "Tiểu Cảnh, ta hy vọng con rõ ràng, ở trong lòng ta con và Ôn Hi đều như nhau, đều là con của ta, ta hy vọng các con có thể khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, mẹ của Ôn Hi thiên vị nó, nhưng bá mẫu cũng không phải không quan tâm đến con, con hiểu ý của ta chứ?" Tư Cảnh nhíu mắt, khóe môi cong lên, "Bá phụ, mỗi lần người trở về đều phải nói câu này một lần, con có thể học thuộc lòng rồi.
" Ôn phụ bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng hắn, "Cái thằng nhóc con này! ! " Tư Cảnh đứng lên hơi hơi gật đầu, "Con lên lầu trước đã.
" Nhưng mà vừa mới đi ra vài bước hắn chợt dừng lại, "Bá phụ, người không cần lo lắng, con sẽ trưởng thành và sống như kỳ vọng của người, con biết tình cảm mà người và bá mẫu dành cho con, con vẫn luôn rất rõ ràng.
" Ôn phụ nhìn bóng dáng cứng cỏi của thiếu niên, bỗng nhiên có chút không biết nên nói cái gì.
Có lẽ, ở nơi mà ông không thể nhìn thấy được, hai đứa nhỏ của ông, đều đã trưởng thành.
Ôn Hi đang ngồi phát ngốc ở trên giường, nhìn thấy Tư Cảnh đẩy cửa vào, không khỏi chu chu môi, " Sao cậu không gõ cửa!" Tư Cảnh không có trực tiếp trả lời cậu, "Không phải nói muốn tắm rửa sao?" "Tôi nghỉ ngơi một lát cũng không được sao?!" "Đương nhiên có thể.
" Ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vành tai cậu nhóc, "Sao vậy, không hy vọng bá phụ bá mẫu quay về à?" "Không phải.
" Ôn Hi lắc đầu.
Chỉ là hai người này xuất hiện quá mức đột nhiên, đánh cậu một cái trở tay không kịp, cậu thậm chí cũng không biết nên phản ứng như nào.
Tuy rằng trước đây đều lấy hai người bọn họ làm cớ treo ngoài miệng, nhưng khi thật sự nhìn thấy bọn họ, trong lòng cậu vẫn không thể khống chế muốn nhảy ra.
Ôn phụ bên kia còn khá tốt, Ôn mẫu thật sự là quá thân mật với cậu, làm cậu có chút không thích ứng được.
Cậu thật sự rất sợ hãi bí mật bị bại lộ, cậu không phải Ôn Hi thật sự, cậu có thể bị ba mẹ Ôn nhìn ra hay không, còn nữa, liệu Tiểu đáng thương có ý nghĩ gì khác thường hay không! ! Nghĩ đến thế, nếu không có biện pháp thì cậu chỉ có thể chạy trốn trước.
Ba mẹ Ôn đột nhiên trở về, không chỉ ảnh hưởng đến hiện tại, mà còn sau khi bọn họ rời đi, cậu cũng phải tự ngẫm lại nên làm cái gì tiếp theo.
Đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên thanh âm của Tư Cảnh lại vang lên lần nữa, "Cho nên cậu đây là đang ghen?" Ôn Hi kinh ngạc nhìn đối phương.
Ghen? Tôi ghen cái gì? Tư Cảnh giải thích: "Mỗi lần bá phụ bá mẫu trở về cậu đều rất khó chịu, hay để bụng chuyện bá phụ quan tâm đến tôi? Đó là papa của cậu, chẳng qua nói quan tâm hai ba câu với tôi thôi, cậu có cần phải để ý đến thế sao?" Ôn Hi lập tức rống lại, "Ai để ý cái đó!" Tư Cảnh lại xua xua tay "Rõ ràng trong lòng để ý đền mức muốn cắn chết tôi, không cần giả vờ, tôi hiểu mà.
" Cậu hiểu cái con khỉ ấy! Ôn Hi cắn chặt môi, ở trong lòng rống lớn nói.
Bỗng, cậu đột nhiên nhảy xuống giường, hai tay nhào nhào khuôn mặt thiếu niên, "Ồ ồ ồ, lão luyện như vậy, đây thật sự là Tư Cảnh sao? Mau nói cậu là yêu quái nào phương nào giả dạng!" "Tôi không phải Tư Cảnh thì có thể là ai đây?" Tư Cảnh cầm lấy tay cậu, "A, bị cậu bắt nạt còn phải chăm sóc cậu, hầu hạ cậu, tôi cũng cảm thấy tôi không nên goi là Tư Cảnh nữa, hẳn phải gọi là Tư siêu tốt.
" "Ai bắt nạt cậu chứ! ! " Ôn Hi thấp giọng phản bác, "Tôi đó là tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, hơn nữa không phải đều đã thay đổi hết lại còn gì, cậu cứ cố chấp không bỏ quá khứ thật là không có được nha.
" "Thay đổi rồi á?" "Còn không thay đổi à?!" Dưới ánh mắt uy hiếp của thiếu niên, Tư Cảnh giơ hai tay choáng váng đầu, "Đổi rồi đổi rồi, thiếu gia hiện tại đã thay đổi triệt để, một lần nữa trở lại làm người.
" Lời nói rõ ràng mang ý tứ trêu chọc làm mặt Ôn Hi đỏ lên, trực tiếp nhào tới, "Tư Cảnh tôi liều mạng với cậu!" Tư Cảnh đã sớm có chuẩn bị, đem người ôm lấy, vòng tay ôm trọn bờ vai của cậu, thanh âm ấm áp mềm mại, "Lúc này mới giống cậu, Ôn Hi à.
" Nghe được lời này, trái tim Ôn Hi phảng phất như bị chiếc lông chim cực nhẹ lướt qua.
Tiểu đáng thương của cậu, thật sự là người ôn nhu nhất thế giới này.
Hít sâu một hơi, cậu vùng vẫy tách ra, cố ý chọc chọc ngực thiếu niên, đuôi lông mày khẽ dương cao, "Lúc này thì một câu hai câu cũng gọi là Ôn Hi, ai vừa mới ở trước mặt ba mẹ gọi tôi Tiểu Hi ấy nhỉ? Thật là không thể nghĩ ra được người nào đó còn có hai mặt nữa nha.
" Tư Cảnh sửng sốt, đoán không ra hỏi: "Muốn làm cái gì?" Ôn Hi lắc lắc đầu, ánh mắt linh động, giọng điệu vui vẻ, "Không có làm cái gì cả, chỉ là gọi lại một lần đi.
" Tư Cảnh đẩy đẩy cậu, "Đừng nháo, đi tắm trước đi.
" "Tôi không đi đấy!" Ôn Hi trực tiếp treo ở trên người thiếu niên, biểu diễn làm nũng chơi xấu một cách thuần thục, "Gọi lại một lần nữa đi mà, có cái gì đâu mà không thể gọi, chẳng lẽ muốn tôi đem ba mẹ tới đây mới được sao?" Thở dài, Tư Cảnh bất đắc dĩ theo ý cậu nhóc, "Tiểu Hi.
" Nụ cười trên mặt Ôn Hi lập tức trở nên càng rạng rỡ hơn, ngũ quan tinh xảo dường như đang phát sáng, cậu vui vẻ gọi theo một tiếng, "Tiểu Cảnh!" Tư Cảnh bật cười, lăn lộn nửa ngày nguyên lai là đang chờ mình nói đến chỗ này.
"Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh!" Ôn Hi bắt kịp giống như bị nghiện, một lần lại một lần nữa gọi tiếp, mà Tư Cảnh lại đứng ở nơi đó mỉm cười nghe cậu lặp đi lặp lại câu nói duy nhất đó.
Không biết qua bao lâu, Tư Cảnh lúc này mới ngắt lời cậu, "Được rồi, đi tắm rửa đi, ở bên ngoài chơi tuyết lâu như vậy, khí lạnh kiểu gì cũng đang còn dính trên người.
" Ôn Hi cảm thấy lời này có đạo lý, gật gật đầu liền chạy lại tủ quần áo lấy áo ngủ.
Nhưng mà, chân còn chưa có rảo bước tiến đến phòng tắm, cậu bỗng nhiên xoay người một cái, "Tiểu Cảnh, muốn tắm cũng nhau hay không, tôi có thể xoa lưng cho cậu!".