Edit & beta: MeanChan (Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com) Khâu Ninh dậy sớm tới công ty, hôm nay xe của anh tới kỳ bảo hành, không thể sử dụng nên đã hẹn đồng nghiệp khác rằng họp buổi sáng xong thì xin đi nhờ. Với lần thị sát này, các bộ môn liên quan đều phái người tới.
Trước đó vài phút ông Tống còn dặn dò mấy trăm lần trong di động rằng anh nhất định không được ném mặt mũi của bộ thị trường đi. Những người cùng đi thị sát mới tạo một nhóm WeChat để tiện giao lưu và công tác, không thêm vị cao cấp kia. Mọi người ăn ý mà không chọc phá. Khâu Ninh nhìn thời gian, 9 giờ là phải tới khu Giang Bắc, hiện tại đã là 7 giờ mười mà đồng nghiệp còn chưa tới. Anh lôi di động ra muốn hỏi một tiếng, còn chưa kịp nhấn xuống đã nhận được một cuộc gọi. “Khâu Ninh,” là vị đồng nghiệp đã hẹn trước gọi tới, giọng điệu hắn đầy có lỗi và nôn nóng, “Xe tôi chết giữa đường, không tới đón cậu được, cậu hỏi mọi người trong nhóm xem có thể đi nhờ được ai không, tôi thật sự rất xin lỗi.” Khâu Ninh chỉ đành tự nhận là mình xui xẻo: “Vậy còn cậu? Nếu không tôi gọi xe rồi thuận đường qua đó đón cậu nhé.” “Đừng, bây giờ tôi đang chờ xe tải tới, chưa đi được ngay đâu.
Tôi đã nói với bộ phận nhân sự rồi, cậu đi nhanh đi, qua đến khu Giang Bắc cũng tốn hơn hai tiếng đồng hồ.” Cúp máy xong, Khâu Ninh vừa nhanh chóng bước về phía cổng lớn, vừa nhắn tin lên nhóm, cầu nguyện cho mình chút may mắn nhưng không gặp được đồng nghiệp nào tiện đường. Lúc này tất cả mọi người đã lên đường rồi, không ai trả lời hết. Khâu Ninh mím môi, mở phần mềm gọi xe ra, không biết tại sao mà bình thường chỉ mấy giây là có người tiếp đơn, hôm nay lại phải xếp hàng sau hơn 30 người nữa. Khâu Ninh: “……” Trời muốn diệt anh. Khâu Ninh nắm di động chờ đợi, mắt nhìn chằm chằm đường lớn xem có thể đón taxi được không. Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi ngừng trước mặt anh, anh liếc qua xem xét nó một chút lại bị chiếc logo siêu xe trứ danh đập vào mắt. Đây là nơi tụ tập của các xí nghiệp, có siêu xe cũng không phải là chuyện lạ nên Khâu Ninh cũng không để ý nhiều. Cho đến khi một giọng nói lạnh băng phát ra: “Lên xe.” Thanh âm cực kỳ quen thuộc. Khâu Ninh ngơ ngác mà nhìn qua: “Tất tổng.” Anh nhìn thân xe bóng loáng, hậu tri hậu giác mà nở nụ cười lễ phép: “Cảm ơn ngài, tôi đặt xe rồi.” Tất Dục Cẩn ngồi ở hàng ghế phía sau, từ từ hạ cửa kính xe xuống nói: “giáng xuống cửa sổ xe xem hắn: “Khu A đang đóng đường phía trước để làm triển lãm, xe bên ngoài không vào được, cậu chắc chắn chứ?” Thảo nào hôm nay đông người thế. “Vậy, xin quấy rầy.” Khâu Ninh nói cảm ơn, bước tới chiếc xe đang đỗ. Ngồi phía trước thì không quá hợp lý. Ngồi ghế sau…… Khâu Ninh nhìn gương mặt lạnh lùng của ông chủ.
Cảm giác càng kỳ cục. Cánh tay dài của Tất Dục Cẩn duỗi ra, mở cửa xe phía sau để anh khỏi phải lựa chọn. Khâu Ninh âm thầm hít một hơi, chui vào. Không gian trong xe Tất Dục Cẩn đặc biệt rộng, Khâu Ninh dựa sát vào cửa, ngồi thật yên thật cẩn thận, không hề nhúc nhích. Tất Dục Cẩn nhìn động tác nhỏ của anh, mày nhăn lại: “Cậu ngồi vậy thì thắt đai an toàn thế nào được?” Khâu Ninh “A” một tiếng, xấu hổ đến nỗi đỏ hồng cả tai lên, ngồi lại đàng hoàng rồi thắt dây an toàn vào. “Sợ tôi vậy hả?” Khâu Ninh buột miệng thốt ra theo bản năng: “Không có.” Phản ứng này của anh trông càng giống chột dạ hơn. Tất Dục Cẩn cảm thấy có chút buồn cười, lúc trong trò chơi thì uy phong kinh người, sao trong hiện thực lại nhát chết thế này? “Sợ tôi trả thù cậu?” Đúng rồi đó. Mỗi một sợi thần kinh của Khâu Ninh trở nên giật bùm bùm lên trong tích tắc, đại não của anh chưa bao giờ xoay chuyển nhanh như vậy. Làm sao mới có thể khiến ông chủ nhanh chóng quên hết mấy trò ngu xuẩn của mình, online chờ, rất gấp. Khâu Ninh động não: “Tất tổng nghĩ nhiều rồi, chỉ là ngày thường không thường xuyên tiếp xúc với người tai to mặt lớn như ngài nên tôi kích động quá đó mà.” Nhắm mắt nói bừa quả nhiên quá là dễ: “Ngài không biết đâu, trước khi vào MR tôi rất là sùng bái ngài đó.
Ngài chính là động lực và mục tiêu để tôi tiến vào MR, bây giờ bất chợt gặp được thần tượng nên hơi lúng túng thôi.” Nói xong còn ngượng ngùng cười: “Khiến Tất tổng chê cười rồi.” Đúng rồi, thế này hẳn là không sai! Cho nên tất cả những hành động lúc trước của tôi chỉ là do cầm lòng không đậu, xúc động khó nhịn hoi! Tất tổng anh phải tin tôi! Biểu tình Tất Dục Cẩn không thay đổi, độ cong nơi khóe miệng cũng không hề biến động, chỉ là ánh mắt không còn hùng hổ dọa người như vậy nữa. Cũng chả biết là có tin hay không. Xe đã vững vàng chạy ra khỏi khuôn viên khu xí nghiệp, lúc đi đường ông chủ cũng chẳng nhiều lời câu nào. Khâu Ninh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Chắc là thoát rồi nhể? Quá trình đi xe mất hai giờ, ban đầu Khâu Ninh còn khẩn tưởng, sau đó lại phát hiện Tất Dục Cẩn thật sự rất bận, trước thì xử lý bưu kiện, sau thì nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản là không rảnh để ý đến anh. …… Lúc xe chạy tới khu Giang Bắc Khâu Ninh mới tỉnh lại, đầu óc còn mông lung ngơ ngác, thậm chí còn chẳng phát hiện ra là xe đã dừng lại rồi. Buổi sáng anh dậy sớm quá, mà đi xe này còn thoải mái vô cùng nên không chịu được. Nếu không phải nhờ di động trong túi rung đến tê cả người thì chưa chắc anh đã tỉnh dậy được. Em gái bộ phận nhân sự đang không ngừng nhắn tin thúc giục anh trong nhóm.
Bộ nhân sự - Tiểu Nam: @ bộ thị trường - Khâu Ninh anh đến chưa? Tất tổng sắp tới rồi, đừng làm khó em mà! Khâu Ninh xoa nhẹ hai mắt, phát hiện trên người mình còn được đắp một cái thảm mỏng. Anh nhớ rất rõ là lúc mình ngủ thiếp đi thì không hề đắp gì trên người. Hàng ghế phía sau chỉ có mỗi anh và Tất Dục Cẩn. Khâu Ninh nhìn sang bên trái theo bản năng, di động lại rung lên một chút, kéo suy nghĩ của anh về lại. Bộ nhân sự - Tiểu Nam: @ bộ thị trường - Khâu Ninh Thị trường bộ - Khâu Ninh: Đây đây. Bộ nhân sự - Tiểu Nam: Rốt cuộc anh cũng trả lời tin nhắn rồi, anh còn không đáp nữa là em phải ghi là anh nghỉ làm đó. Thị trường bộ - Khâu Ninh: Xin lỗi, lỡ ngủ quên lúc đi đường, anh tới rồi. Bộ nhân sự - Tiểu Nam: Em vẫn không nhìn thấy anh đâu, anh nhanh chân lên, Tất tổng mà tới thì em không thể thả anh vào được đâu. Bộ nhân sự - Tiểu Nam:…… Xong rồi, anh tìm chỗ trốn rồi lặng lẽ trà trộn vào đi, em thấy xe Tất tổng rồi. Cảm nhận được thân hình bên cạnh động đậy, Khâu Ninh nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện Tất Dục Cẩn đã xuống xe. “Tất……” Tay Tất Dục Cẩn nhẹ nhàng vung lên, đóng sập cửa xe lại. Bị nhốt ở trong xe - Khâu Ninh:…… Quả nhiên ông chủ vẫn mang thù tôi mà! Bên ngoài mơ hồ có tiếng gọi “Tất tổng” truyền tới. Là những người tới trước đang chào hỏi Tất Dục Cẩn. Khâu Ninh không rảnh lo trả lời tin nhắn nữa, anh vội vàng tháo đai an toàn, vừa chạm vào tay nắm cửa thì cửa xe đã đột ngột mở ra. Một thân hình cao lớn đang đứng trước cửa xe rồi nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt không biểu lộ ra chút cảm xúc nào. Tất Dục Cẩn, đang tự mình mở cửa xe cho anh. Khâu Ninh:? Anh hoảng sợ. Anh mông lung. Tất Dục Cẩn hơi tránh thân ra, tầm mắt Khâu Ninh đột ngột rõ ràng hơn nhiều, mắt đối mắt với đám người đứng ngoài. Em gái bộ nhân sự đã bất chấp hình tượng, miệng mở to đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào. Những người khác thì khỏi nói, cảm xúc phức tạp gì cũng có, nhưng để tổng kết lại thì chỉ còn chữ —— mé. Không nghĩ tới cậu là kiểu này nha Khâu Ninh! Trong miệng Khâu Ninh phát đắng. Tôi nói là ông chủ đang trả thù tôi, các cậu có tin không? Nhưng bất kể thế nào, anh vẫn phải xuống xe. Khâu Ninh run rẩy hai chân, cái miệng nhanh nhẹn lúc thường cũng chỉ có thể khô cằn mà phun ra hai chữ “Cảm ơn”.
Cuối cùng Tất Dục Cẩn cũng lộ ra chút biểu tình, bình tĩnh mà đáp không cần cảm ơn. Ánh mắt của các đồng nghiệp sắc bén lên. Có thể khiến Tất Dục Cẩn tự mình mở cửa xe cho. Khâu Ninh, cậu huy hoàng (vinh dự, có mặt mũi) quá đấy. Không. Anh không huy hoàng. Chỉ hôi hoàng thôi (hôi hoàng – xám vàng, nghĩa bóng là mặt tái nhợt không có chút máu nào). Xám là nhân sinh. Vàng là công việc. Tâm tình anh hết sức nặng nề, ngay cả khi bước chân lên địa bàn quen thuộc cũng không thể làm anh có chút ý cười vui nào. Phòng làm việc ở khu Giang Bắc không lớn, ở tầng thứ 13 tòa A khu office building. Một đám người mênh mông cuồn cuộn đi vào thang máy, Khâu Ninh vốn đang đi cuối cùng nhưng vừa trải qua chuyện như vậy, mọi người anh trốn trốn tôi nhường nhường, thành ra Khâu Ninh lại bị đẩy về đằng trước, vai kề vai với Tần Kiêu. Tần Kiêu quay về phía anh mỉm cười đầy ẩn ý. Khâu Ninh chỉ đành xấu hổ mà cong môi. Các bộ phận ở khu Giang Bắc đã sớm nhận được tin tức.
Các nhân viên đứng ở cửa xếp hàng hoan nghêng, từ xa đã thấy có một nhóm người đang đi tới, trong đó có một người trông cực kỳ đáng chú ý. Thân hình cao lớn này, khí chất này, còn có thái độ của mọi người xung quanh với hắn... Chính là vị kia rồi! Bước chân Khâu Ninh mới bước lên sàn gạch quen thuộc, đột nhiên tiếng hô đinh tai nhức óc truyền đến bên tai: —— “Hoan nghênh Tất tổng đến khu Giang Bắc, chào Tất tổng!” Khâu Ninh suýt chút nữa thì qua đời tại chỗ. Mé, người khu Giang Bắc bọn họ giỏi nịnh nọt vậy luôn cơ à??? Con ngươi Tất Dục Cẩn vừa nâng lên, ánh mắt lạnh đến rùng mình, uy thế của người đứng ở vị trí cao truyền khắp tầng lầu trong chớp mắt. “Đều không làm việc sao?” Không khí ngưng đọng. Ánh mắt của nhân viên khu Giang Bắc đầy vẻ bối rối không biết làm sao. Chỗ bọn họ có rất ít người được đi tổng bộ chứ càng đừng nói đến việc được gặp qua ông chủ lớn, tất nhiên chưa từng cảm nhận tính tình của ông chủ bao giờ. Nhất thời, không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Tần Kiêu đứng ra, cười trấn an nói: “Không nói mấy cái này nữa, mọi người trở về cương vị của mình đi, lần này chúng tôi tới chủ yếu là muốn xem xét hợp tác của mọi người với Phỉ Thúy Thành, người phụ trách là ai? (thành phố phỉ thúy??? chắc là tên công ty, như kiểu thế giới di động) Một người trẻ tuổi đứng ra, mồ hôi đầy trán: “Chào Tất tổng, tôi là người phụ trách hiện tại của khu Giang Bắc, Hoàng Vân Thâm.” Tất Dục Cẩn lạnh lùng liếc hắn một cái: “Mười phút sau, mở họp.” Nói xong thì mang người đi vào một mình, để kệ Hoàng Vân Thâm lúng ta lúng túng mà đứng ngoài. Khâu Ninh không vội vã đi vào, chờ lúc người ở tổng bộ đều đi hết rồi mới tiến đến gần Hoàng Vân Thâm. “Được Tất Dục Cẩn tự mình đưa đến thì rất đắc ý nhỉ? Khỏi cần tới trước mặt tôi khoe khoang.” Ngữ điệu lạnh như băng của Hoàng Vân Thâm đã lập tức dội tắt ý định nói lời an ủi của anh trong tích tắc. Khâu Ninh làm ở khu Giang Bắc nhiều năm như vậy, nhân duyên không kém, chỉ có mỗi Hoàng Vân Thâm là không thể hợp nổi. Cũng không hẳn là không hợp, anh vào công ty sớm hơn Hoàng Vân Thâm một năm, hiểu được nhiều hơn hắn một chút nên ông Tống mới dẫn dắt anh.
Khâu Ninh hiểu, Hoàng Vân Thâm cho rằng bằng cấp của hắn cao hơn anh, năng lực cũng không kém, dựa vào đâu mà giám đốc Tống lại không xếp cho anh đi tổng bộ học tập chứ. Hoàng Vân Thâm không phục. Bình thường hai người có chút khúc mắc nhỏ, nhưng vẫn nhường nhau một bước. Đây là lần đầu tiên đối phương chĩa hẳn mũi dùi vào anh như vậy. Ha, lòng tốt lại thành lòng lang dạ thú. Khâu Ninh không thèm làm chướng mắt người ta, nhưng cũng không chịu vô tội mà bị khinh bỉ, cực kỳ không biết xấu hổ nói: “Đúng vậy, tôi siêu đắc ý.” Nói xong thì nhếch miệng cười, xoay người đi thẳng, chỉ còn Hoàng Vân Thâm ở lại phía sau vừa tức vừa không cam tâm. Hội nghị kéo dài hơn hai giờ. Hai giờ này, với nhân viên khu Giang Bắc mà nói thì thật sự là hiện trường tra tấn trực tiếp. Lúc trước có người đăng bài trên diễn đàn nói rằng áp lực khi đối mặt với ông chủ lớn không thể tả nổi, họ còn tưởng là nói ngoa.
Nhưng bây giờ, họ có thể làm chứng, tất cả đều là thật. Ông chủ chẳng cần phải làm gì, chỉ cần ngồi ở chỗ kia, ánh mắt liếc văn kiện mấy cái mà đã khiến bao nhiêu khẩn trương hồi hộp chạy hết ra. Hoàng Vân Thâm chạy sai PPT rất nhiều lần, đang không ngừng nói xin lỗi. Trên mặt Tất Dục Cẩn biểu hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn. Dù sao cũng là địa bàn của mình, Khâu Ninh không thể ngồi xem mặc kệ sự đời, thỉnh thoảng lên hỗ trợ đôi chút. Tất Dục Cẩn cười như không cười mà nhìn anh chằm chằm, nhưng cũng không ngăn cản. Khâu Ninh ung dung không hoảng. Da mặt à, tạm biệt. Ông chủ thích nghĩ sao thì nghĩ đi ha. Hoàng Vân Thâm lại phạm lỗi lần nữa, Tất Dục Cẩn không thể nhịn nổi nữa. Hắn liếc mắt nhìn qua một cái, Hoàng Vân Thâm lập tức im bặt không diễn thuyết nữa. Ánh mắt Tất Dục Cẩn quét hết một vòng. Trong lòng Khâu Ninh đột ngột dâng lên một dự cảm không tốt lành. Giây tiếp theo. “Khâu Ninh, cậu lên.” Khâu Ninh: “……” Nhìn một cái, ồ, không hổ là người hãy còn trẻ tuổi mà đã làm rạng danh MR, giết người không thấy máu. Anh đứng lên trong ánh mắt muốn giết người của Hoàng Vân Thâm. Người vốn là phải chết, hoặc là chết trong tay đồng nghiệp, hoặc là chết trong tay ông chủ. …… Họp xong, Khâu Ninh đón nhận ánh mắt của đồng nghiệp mà đi tuốt lên đằng trước, bình tĩnh bước vào WC nam.
Vào trong buồng nhỏ, đóng cửa, khóa trái. Sau đó, móc di động ra, tìm bạn tốt mới liên hệ gần nhất. QN: Quả nhiên là ổng đang trả thù tôi!!! [ khóc lớn ][ khóc lớn ][ khóc lớn ] - ---------Hết chương 23----------.