Edit & beta: MeanChan Môi Khâu Ninh rất mềm, mang theo chút hương rượu thoang thoảng làm Tất Dục Cẩn không kiềm được mà mút nhẹ môi dưới của anh. Rượu trên bàn tiệc hôm nay hắn không hề chạm vào, người khác cũng không dám khuyên, Tất Dục Cẩn cũng không biết vị rượu hôm nay lại ngon như vậy. Hắn đứng dậy, nhìn môi dưới của người nằm trên giường lây dính ánh nước kỳ lạ, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó lại cúi đầu hôn thêm một cái. Khâu Ninh trở mình trong giấc mộng, lại lầm bầm nói cái gì đó, tiếc rằng âm thanh nhỏ quá nên hoàn toàn không nghe được chữ nào. Tất Dục Cẩn nhịn không được mà đưa tay nhéo mũi anh. Cửa phòng bị gõ vang, âm thanh của Chu Vận truyền từ ngoài vào: "Tất tổng ngài còn ở đây không? Phiền ngài mở cửa giúp tôi với, tôi quên mang chìa khóa phòng rồi." Tất Dục Cẩn nhét hai cánh tay đang lộ ra ngoài của Khâu Ninh vào ổ chăn rồi mới đứng dậy mở cửa. Chu Vận đang đứng ngoài cửa, vì vội chạy về nên còn thở hổn hển: "Về muộn quá, tiệm thuốc 24 giờ cách chỗ này hơi xa." Tất Dục Cẩn hạ mắt thấy thuốc trong cái túi, thuận tay nhận lấy: "Chậm chút đi, không cần gấp." Chu Vận sửng sốt: "Vâng." Rõ rằng là một lời quan tâm, vì sao nghe lại thấy...!hình như bản thân không được người ta thích nhỉ? Tất Dục Cẩn cầm đồ vật đi vào trong phòng hai bước, phát hiện người đứng ngoài cửa còn đang bất động bèn quay đầu lại hỏi: "Cậu đứng bên ngoài làm gì?" Chu Vận:!!! Đúng vậy, đây là phòng cậu, sao cậu phải đứng ở ngoài cửa như khách thế nhỉ? Chu Vận đúng lý hợp tình vào phòng khóa kỹ cửa, quay người lại liền thấy Tất Dục Cẩn đang lấy thuốc giải rượu từ trong túi ra, nhìn kỹ tờ hướng dẫn rồi mới cất tiếng gọi người đang ngủ, gọi mấy lần Khâu Ninh mới hơi hơi nhíu mày, trông có vẻ bực bội không vui vì bị quấy rầy. Tất Dục Cẩn cũng không mất kiên nhẫn mà ôn tồn nói: "Uống thuốc giải rượu rồi ngủ tiếp." Không ai đáp. Tất Dục Cẩn lại kiên nhẫn gọi một tiếng, cuối cùng người trên giường cũng có chút phản ứng, chỉ thấy anh duỗi tay ra, kéo chăn che kín đầu. Chu Vận: "......"
Anh Khâu, anh có tiền đồ lắm. Tất Dục Cẩn khép hờ mắt, căn bản không nhìn ra được là đang nghĩ gì.
Chu Vận chịu đựng áp lực, giải thích: "Anh tôi mệt quá rồi, gần đây phải thức đêm tăng ca liên tục để đi công tác..." Tất Dục Cẩn nhìn cậu một cái: "Anh cậu?" Miệng Chu Vận dần dần khép lại. ? Ánh mắt ông chủ sao trông kỳ dị thế? Tất Dục Cẩn thu hồi ánh mắt, đùa nghịch viên thuốc trên tay, đột nhiên hỏi: "Các cậu thân thiết lắm sao?" Không hiểu sao Chu Vận lại có cảm giác như đang bị điều tra hộ khẩu, cậu cẩn thận tìm từ: "Cũng ổn, anh tôi...!anh Khâu rất quan tâm đến chúng tôi, có vấn đề gì cũng giải đáp cho chúng tôi, tính tình cũng tốt nữa..." Chu Vận nỗ lực nói lời hay, hy vọng ông chủ có thể nể tình anh cậu ta có nhiều ưu điểm như vậy mà bỏ qua mấy trò ngớ ngẩn của anh ấy. Cũng may ông chủ không nói thêm gì, chỉ cho viên thuốc vào lại túi rồi nói: "Nếu cậu ấy tỉnh lại giữa chừng thì phiền cậu cho cậu ấy uống." Chữ "phiền" nghe quá nặng nề. Chu Vận sợ hãi. Tất Dục Cẩn đứng dậy khỏi mép giường, có vẻ đang muốn rời đi, Chu Vận ngăn lại hỏi: "Hôm nay ngài chưa ăn cơm, tôi gọi khách sạn mang chút đồ ăn tới cho ngài?" "Không cần." Tất Dục Cẩn cầm lấy hộp giữ ấm trên tủ đầu giường một cách tự nhiên, cuối cùng liếc nhìn Khâu Ninh một cái: "Thế này là đủ rồi." Sau đó xách cái hộp giữ ấm như xách phụ kiện thời trang mà đi ra khỏi phòng, để lại một mình Chu Vận đứng sững sờ. Hôm nay Tất tổng dễ ở quá vậy? - - Khâu Ninh ngủ một giấc đến tận 12 giờ trưa hôm sau, trong phòng rất im ắng, chỉ có âm thanh khe khẽ truyền từ ngoài cửa sổ vào, đầu cũng hơi đau nhưng không quá mức.
Về tối hôm qua, hình ảnh cuối cùng trong đầu Khâu Ninh là cảnh Chu Vận và một đồng nghiệp khác đỡ anh về, còn từ đoạn bắt đầu đi vào con đường nhỏ thì anh không nhớ rõ. Anh nỗ lực nhớ lại một lúc, hình như anh có gọi điện cho ai đó trong lúc say sưa mờ mịt? Dồn hết sức mà nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra. Giường bên cạnh trống không, Chu Vận không ở đây, Khâu Ninh cầm lấy di động định xem lịch sử cuộc gọi nhưng ánh mắt vừa liếc tới thời gian liền sợ đến độ suýt ném điện thoại đi. Đệch, giờ này rồi mà không ai kêu anh rời giường sao? Anh vào nhóm chat công việc xem thử, im ắng, tin nhắn cuối cùng là một tin từ buổi chiều hôm qua. Khâu Ninh cũng không ngây thơ cho rằng tất cả mọi người đều ngủ quên giống anh. Anh đang định gọi điện cho Chu Vận thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Nhìn người trên giường đã ngồi dậy, Chu Vận ố một tiếng: "Rốt cuộc cũng tỉnh rồi sao?" "Sao cậu không đi làm?" Khâu Ninh nhìn món đồ cậu cầm trong tay, hỏi: "Mua gì vậy?" "Cơm trưa, khách sạn gói." Chu Vận đặt đồ lên tủ đầu giường, bảo: "Tất tổng cho hai chúng ta nghỉ." Khâu Ninh khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói: "Hai chúng ta?" "Đúng vậy, Tất tổng nói nhất định là hôm nay anh không dậy được, say thành như vậy mà ở lại một mình thì sợ anh xảy ra chuyện gì nên để em lại chăm sóc anh." Khâu Ninh khiếp sợ: "Cố tình để cậu lại chăm sóc tôi?" "Chẳng thế thì sao, nhìn cả cái MR này làm gì có ai có mặt mũi được như anh nữa." Nói đến đây, Chu Vận nhìn anh với vẻ mặt phức tạp: "Anh Khâu, anh...!có phải là anh đang làm giao dịch không thể để người ngoài biết với Tất tổng không?" Anh ta ở nhà tôi một đêm thì có tính không? "Nếu thực sự có giao dịch thì người đầu tiên tôi cho nghỉ việc là cậu." "Em đây sẽ đến ôm chặt đùi anh, ông chủ, cần nhân viên quét rác không? Cái loại mà từng học đại học ra ý." Khâu Ninh không chút đắn đo mà khom lưng nhặt chiếc dép dùng một lần bên mép giường ném qua: "Cút giùm."
Chu Vận linh hoạt né tránh, mở hộp đồ ăn ra: "Ăn cơm trước hay là sửa soạn trước?" Bộ đồ Khâu Ninh mặc vẫn là bộ ngày hôm qua, trên người còn ám mùi rượu không tan đi nổi.
Anh ghét bỏ mà ngửi một cái, xuống giường tìm bộ đồ khác để thay: "Chờ tôi mấy phút." Cơm trưa gồm hai món một canh, hương vị thanh đạm nhẹ nhàng.
Tối qua Khâu Ninh chẳng ăn được bao nhiêu cơm, bữa sáng cũng bỏ mất nên giờ này cũng thấy hơi đói. Anh lấy cho mình một chén canh nhuận dạ dày trước, cả cơ thể thấy thoải mái hẳn lên. "Tối qua cảm ơn cậu với Tiểu Tần." Chu Vận nhìn anh đầy khó hiểu: "Anh cảm ơn bọn em làm gì?" Khâu Ninh vừa gắp thức ăn vừa nói: "Cảm ơn hai cậu đã đưa tôi về." "Không phải bọn em đưa anh về..." Âm thanh Chu Vận ngưng lại rồi đột ngột mở to hai mắt, khó tin hỏi: "Không phải chứ, anh Khâu, về sau anh không nhớ rõ à?" "Tôi nhớ mang máng thôi." Khâu Ninh nghi hoặc: "Vậy thì là ai?" Chu Vận nhìn anh rất lâu rồi mới chậm rãi nói: "Là Tất tổng." Nói sao nhỉ, lúc nghe được tin tức này, Khâu Ninh hoàn toàn không hề có một chút kinh ngạc nào. Không hổ là Tất Dục Cẩn, không chỗ nào là không có mặt. Vài giây sau anh lại đột nhiên nhớ tới điều gì: "Tất tổng về rồi hả? Hắn có ăn cơm không?" "Có lẽ là có," Chu Vận nhớ tới tình cảnh tối qua, vẫn cảm thấy quá là ảo ma, "Dù sao thì cuối cùng cũng mang hộp giữ ấm của anh đi." Khâu Ninh gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Anh buông đôi đũa xuống cầm di động lên, chuẩn bị nhắn tin cảm ơn Tất Dục Cẩn. Chu Vận vẫn còn đang nói: "Lúc Tất tổng tới anh đang uống say phát điên." Động tác của Khâu Ninh dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, "Tôi, uống, say, phát, điên?" Chu Vận: "Anh nói anh phải gọi điện thoại cho bảo bối nhà anh, để người ta tới đón anh." Khâu Ninh: "......"
Mất mặt. Chu Vận: "Bảo bối nhà anh không tới, Tất tổng tới." Ủa gì...... "Sau đó anh gọi Tất tổng là bảo bối." Khâu Ninh ngây ra như phỗng. "Tôi gọi?" "Gọi." "Gọi Tất tổng là bảo bối?" "Gọi Tất tổng là bảo bối." Khâu Ninh thong thả mà, thong thả mà, hít ngược một hơi khí lạnh. Khó trách sao đầu anh lại đau như vậy! Nhất định không phải là di chứng uống rượu, mà là bị Tất tổng đánh đúng không!!! "Vậy," giọng nói Khâu Ninh đầy gian nan, "Tất tổng xử lý tôi thế nào?" Ánh mắt Chu Vận nhìn anh làm Khâu Ninh không đoán ra được, anh đành yên lặng uống một viên thuốc trợ tim trong lòng. Sau đó Chu Vận nói: "Tất tổng ôm anh về." Ôm anh về. Anh về. Về. Khâu Ninh đi đời nhà ma. Chết tiệt!!! Đừng nói thuốc trợ tim, dù là thuốc trường sinh bất lão cũng không cứu được anh nữa rồi!!! - ---------Hết chương 37----------.