Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

28: Chương 28


trước sau

Edit+beta: LQNN203

Vào ngày diễn ra trận chung kết, thời tiết rất lạnh, Lâm Âm úp cằm vào dây kéo áo khoác, bước vào địa điểm thi đấu cùng Chu Phán Phán và Lý Vân Cẩn.

Ban tổ chức sử dụng hai phương thức để hiển thị cuộc thi, một là truyền hình trực tuyến, hai là bán vé offline.

Hoa Quế Cup là một trong những sự kiện quan trọng trong thế giới văn hóa, nó đã thu hút rất nhiều sự chú ý ngay từ khi sơ tuyển, vô số người trong và ngoài vòng đang chú ý đến cuộc thi này. Đã có những cư dân mạng chực chờ trong buổi phát sóng trực tuyến từ rất sớm.

Phương thức bán vé offline là vì phúc lợi công ích. Một vé chỉ bán 20 tệ, dành cho những người thích nghệ thuật múa, rất nhanh vé đã được bán hết.

"Chỉ được bán với giá 20, nhà đầu tư không kiếm được chút tiền nào, sẽ bị lỗ đi." Chu Phán Phán nhìn vào hội trường, "Truyền thông Văn hóa Sao trời, chưa nghe nói đến, đây có phải là công ty chuyên làm từ thiện không?"
Lâm Âm chưa bao giờ nghe nói về Truyền thông Văn hóa Sao trời: "Có lẽ ông chủ người ta thích xem múa, ủng hộ sự nghiệp múa của Trung Quốc."

Một thí sinh đi ngang qua thì thầm: "Tôi nghe nói ông chủ lớn của Truyền thông Văn hóa Sao trời có tình bạn sâu sắc với Viên Tĩnh Di, đã biết nhau nhiều năm."

Chu Phán Phán cau mày: "Cái gì, liên quan đến đơn vị, mang tư tình vào thi đấu?"

Thí sinh: "Cũng không thể nói như vậy, Viên Tĩnh Di vốn rất lợi hại."

Sau khi thí sinh đó rời đi, Lâm Âm nói với Chu Phán Phán: "Đây là một cuộc thi lớn, rất nhiều người đang theo dõi, sao có thể dễ dàng gian lận để trục lợi như vậy."

Lý Vân Cẩn: "Đúng vậy, hơn nữa giám khảo chính là thầy Lý Hà Quân, ông ấy nổi tiếng là người liêm chính, đã từ chối nhiều lời mời lớn dù đươc chi trả rất nhiều. Ông ấy là giáo viên trong một trường đại học, không gặp khó khăn gì, ông ấy sẽ không thu tiền vốn tham gia vào các vụ việc mờ ám đâu."
Lâm Âm gật đầu, khác không nói, cô tin mẹ, Lý Hà Quân là bạn múa trước đây của mẹ, nhân phẩm nhất định sẽ không tệ.

Bước vào khu vực chuẩn bị ở hậu trường của nhà thi đấu, Lâm Âm nhận được số thứ tự của mình, số 37. Còn một lúc nữa mới đến lượt.

Chu Phán dẫn trước Lâm Âm một số, số 36, Lý Vân Cẩn dẫn xa hơn, số 5.

Lâm Âm đang khởi động trong phòng múa, nơi này cô có thể nghe thấy tiếng cổ vũ trên sân thi đấu, lúc đầu cô không cảm thấy lo lắng, nhưng khi nghe thấy âm thanh bên ngoài thì cô cảm thấy hơi căng thẳng.

Lý Vân Cẩn đưa cho Lâm Âm và Chu Phán Phán mỗi người một viên kẹo bạc hà: "Ăn chút đi là không còn căng thẳng."

Chu Phán Phán không cần: "Có gì mà căng thẳng, tôi chỉ cảm thấy hứng thú và vui mừng."

Lâm Âm lấy kẹo bạc hà của Lý Vân Cẩn, vừa định bóc giấy gói ra thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp từ ngoài cửa đi vào, theo sau là một giáo viên dạy múa và một nhân viên của nhà thi đấu.
Tất cả những người khác đều đến một mình, văn bản của ban tổ chức ghi rất rõ ràng, các thí sinh cần đến một mình trong khu vực chuẩn bị, giáo viên và người nhà không được đi theo.

Vì vậy ngay khi Viên Tĩnh Di xuất hiện liền gây nên một trận xôn xao, mọi người ở bên cạnh nhỏ giọng bàn tán.

"Điều này có trái với quy định không?"

"Mặc dù cô ấy là Viên Tĩnh Di, người giành huy chương vàng, nhưng cũng phải tuân thủ các quy tắc."

"Nghe nói điều kiện nhà cô ấy khá giả, có gia thế."

"Sớm biết có thể đưa giáo viên vào, tôi cũng muốn đưa giáo viên mình vào."

Viên Tĩnh Di nghe vậy đi tới: "Mọi người hiểu lầm rồi, giáo viên của tôi là trợ lý giám khảo, cho nên mới có thể vào. Về phần nhân viên, tôi cũng không nhờ bọn họ xách túi giúp, có phải không Tiểu Lý?"

Nhân viên tên Tiểu Lý ngượng ngùng nhìn một lúc rồi mỉm cười: "Tôi thấy túi của cô Viên nặng quá nên tôi mang lên cho cô ấy. Chỉ là giúp nữ sĩ xách túi thôi, không quá phận chứ?"
Chu Phán Phán bất mãn nhỏ giọng thì thầm một câu: "Túi của tôi cũng nặng, cầm rất đau, sao nhân viên công tác không giúp tôi xách?"

Tiểu Lý nhìn Chu Phán Phán, trợn tròn mắt, trong lòng thầm nói, cô không giống với người ta, người ta có quan hệ không tầm thường với ông chủ lớn của nhà đầu tư.

Một số người bắt đầu tìm hiểu bối cảnh của Viên Tĩnh Di, nhanh chóng tiết lộ rằng Viên Tĩnh Di không phải đến từ thủ đô, quê quán của cô ta ở Uyển Thành, cô ta đã chuyển đến thủ đô sau khi vào đại học, trước đó cô ta sống ở Uyển Thành.

Một trong những nhà đầu tư lần này, công ty đứng sau Truyền thông Văn hóa Sao trời là tập đoàn Tạ thị, tổng giám đốc tập đoàn Tạ thị và Viên Tĩnh Di là bạn, có mối quan hệ không rõ ràng.

Chính vì vậy vừa rồi nhân viên mới nịnh nọt giúp cô ta xách túi, đây là muốn đem cô ta trở thành phu nhân tương lai của Tạ thị.
Lâm Âm nghe thấy tên của Tạ Trình, không nghĩ tới anh cũng quen với Viên Tĩnh Di, nghe có vẻ như họ có quan hệ thân thiết, hóa ra anh không chỉ có bạch nguyệt quang là cô, mà còn có thanh mai trúc mã.

Chu Phán Phán bĩu môi: "Khoác lác đi, còn mập mờ, tôi là người lớn lên ở Uyển Thành, cái gì tôi cũng biết."

Những người xung quanh nhìn cô ta: "Vậy cô nói xem, tin đồn giữa họ là thật hay giả, rốt cuộc Tạ tổng kia có quan hệ này với cô ấy hay không?"

"Không," Chu Phán Phán nói một cách chắc chắn, "Ở Uyển Thành của chúng tôi, Tạ tổng nổi tiếng là không gần nữ sắc, tất cả chúng tôi đều nghi ngờ anh ta là người lãnh đạm."

Có người bên cạnh nói: "Cách đây một thời gian, hình như có tin tức nói rằng Tạ tổng đã cầu hôn một cô gái trong đoàn múa. Đó là trong bữa tiệc tối của đài truyền hình, rất nhiều người đã nhìn thấy, Tạ tổng còn ở Cục Dân Chình chờ người đó nguyên một ngày. "
"Thật hay giả vậy, người phụ nữ nào có mị lức lớn như vậy, Chu, Chu Phán Phán đúng không, không phải là cô đấy chứ?"

"Là Viên Tĩnh Di đi. Một người bạn của tôi có vòng bạn bè của cô ấy. Cô ấy hình như đã trở lại Uyển Thành trong kỳ nghỉ lễ, nói rằng mình quay lại vì tình yêu."

"Viên Tĩnh Di và Tạ tổng kia có vẻ rất xứng đôi, còn là thanh mai trúc mã. Chưa kể, vừa rồi nhân viên đối xử tốt với cô ấy như vậy, cũng đủ để giải thích vấn đề, chắc Tạ tổng đã sắp xếp để chăm sóc cô ấy."

"Đây mẹ nó không phải là kịch bản tổng tài bá đạo yêu tôi sao?"

"Tôi có một người bạn, nhìn xem, tin đồn đều bắt đầu bằng những lời này."

Viên Tĩnh Di lấy ra một chiếc gương nhỏ từ trong túi xách, đánh phấn nền lên mặt: "Tôi quả thực có về Uyển Thành trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh."
Những người xung quanh: "Hóa ra là sự thật. Người phụ nữ được cầu hôn trên kênh truyền hình Uyển Thành vào ngày Quốc khánh là Viên Tĩnh Di. Cô ấy và Tạ tổng thực sự là một đôi!"

"Tin tức của người ở thủ đô thật là lạc hậu," Chu Phán Phán bĩu môi, "Người đẹp được cầu hôn không phải là Viên Tĩnh Di, mà là Lâm Âm của đoàn múa Uyển Thành chúng tôi."

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Lâm Âm, cô là "Nữ thần múa cổ điển" được cư dân mạng xưng tụng từ rất lâu, ở vòng loại giải Hoa Quế Cup bộc lộ được tài năng, đánh vỡ được kỷ lục hạng nhất, còn bị lấy ra so sánh với nhân vật huyền thoại Kiều Thiên Thiên, trở thành một người nổi tiếng trước khi trận chung kết bắt đầu, rất nhiều người có mặt ở đây đều biết đến cô.

Nếu nói Viên Tĩnh Di là ứng cử viên lớn nhất giành chức vô địch, Lâm Âm là con hắc mã lớn nhất.
"Có ai cảm thấy họ trông hơi giống nhau không?"

"Giống sao, không giống mà, mắt cô kiểu gì vậy?"

"Tôi đang nói về khí chất. Họ đều trông rất dịu dàng và lanh lợi."

"Không giống, tôi thấy Lâm Âm ôn hòa hơn, Viên Tĩnh Di tính cách quá mạnh mẽ, có chút kiêu ngạo."

Lâm Âm ngước mắt lên nhìn Viên Tĩnh Di, cô thường nghe mọi người bàn tán về cô ta, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy người thật, cô ta xinh đẹp lại có chút kiêu ngạo, hẳn là được cưng chiều từ khi còn nhỏ.

Lâm Âm chưa bao giờ nghe Tạ Trình nói, anh có một thanh mai trúc mã xinh đẹp như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, tại sao Tạ Trình lại nói cho cô biết chuyện này, cô và anh chỉ là quan hệ hôn nhân bằng nhựa mà thôi.

Có người hỏi Viên Tĩnh Di: "Tạ tổng kia thật sự đã đợi cô ở Cục Dân Chính một ngày sao?"

Viên Tĩnh Di liếc mắt nhìn người kia, tô son cho mình rồi không nói gì.
Những người có mặt thấy cô ta không phủ nhận thì cũng mỉm cười, tự nhiên cho rằng đối tượng cầu hôn của Tạ tổng là cô ta.

"Không có gì ngạc nhiên khi Tạ tổng muốn đầu tư vào Hoa Quế Cup, tất cả là vì người yêu."

"Điều quan trọng nhất là vé của anh ta chỉ được bán với giá 20 tệ mỗi chiếc, không phải vì lợi nhuận, mà là vì phúc lợi công ích."

"Đây có phải là một lời tỏ tình cấp cao không, trò chơi của người giàu."

"Nếu không phải vì cái tên Hoa Quế Cup không thể đổi được, Tạ tổng có phải sẽ nhờ người đổi thành Tĩnh Di Cup luôn không."

Chẳng bao lâu, cái tên Tĩnh Di Cup lan rộng, có thông tin cho rằng Tạ tổng đã chi rất nhiều tiền cho Viên Tĩnh Di.

Lâm Âm có chút bối rối, cảm thấy những lời này không đúng, nửa câu trước cũng không đúng, đối tượng Tạ Trình cầu hôn là cô, không phải Viên Tĩnh Di. Nửa câu sau, Tạ Trình vì nụ cười của mỹ nhân mà vung tiền như rác, cô cũng không biết là thật hay giả.
Thật ra, nếu suy nghĩ kỹ vẫn có phần đúng, Tạ Trình được công nhận là một đại ma đầu trong giới kinh doanh, anh nói với cô rằng anh là thương nhân, thương nhân đương nhiên chỉ có quyền lợi trong mắt.

Khi một thương nhân máu lạnh và rất khôn ngoan cố tình làm ăn thua lỗ, chỉ có một khả năng, anh động tình.

Anh đánh một trận lớn như vậy, không thể vì một người vợ trong cuộc hôn nhân bằng nhựa, cho dù anh đã từng thích cô, thì cũng chỉ là hiểu lầm, chuyện đã được giải quyết.

Viên Tĩnh Di đi tới trước mặt Lâm Âm, ôm lấy cánh tay mình, nâng cằm, nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng điệu đầy khiêu khích, cả người lộ ra vẻ không mấy thân thiện: "Cô là Lâm Âm?"

Chu Phán Phán tiến lên, bảo vệ Lâm Âm: "Làm sao?"

"Tôi nói chuyện với cô à, cô là cọng hành nào vậy?" Viên Tĩnh Di nhìn Chu Phán Phán, "Chu Phán Phán, bị đoàn múa Uyển Thành trừng phạt nửa năm trước vì tội cản trở buổi biểu diễn."
"Phim quảng cáo trò chơi của Đế Hòa là 《 Trang Khương 》được tuyển chọn từ người của đoàn múa, cô Chu này không giỏi bằng những người khác, vì không được chọn, cô đã phá hỏng buổi biểu diễn khi người khác đang biểu diễn, không có đạo đức nghề nghiệp, hèn hạ, vô liêm sỉ, suýt chút nữa đã hại Đế Hòa."

Chu Phán Phán cắn chặt răng, vừa giận vừa xấu hổ, sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ, xoay người chạy ra khỏi phòng múa.

Lâm Âm đuổi theo Chu Phán Phán: "Hiện tại không có gì quan trọng hơn cuộc thi, điều chỉnh tâm lý và tham gia thi đấu thật tốt, không phải cô nói muốn đánh bại tôi trên sân khấu Hoa Quế Cup sao? Trạng thái cô bây giờ sao có thể làm được?"

Khi nói đến múa, Chu Phán Phán lau nước mắt: "Đúng vậy, vừa rồi Viên Tĩnh Di hẳn đã làm tâm lý của tôi rối bời, tôi càng không thể để cô ta được như ý, nếu không nỗ lực lâu như vậy không phải uổng phí hết sao."
"Sau khi có kết quả của vòng loại, mối đe dọa lớn nhất đối với Viên Tĩnh Di chính là cô và tôi. Nếu vừa rồi cô ta có thể nói như vậy, rõ ràng là đã tìm người điều tra tôi. Nếu có thể điều tra tôi, cô ta cũng có thể điều tra cô, cô cũng nên chú ý một chút, đừng để cô ta bắt được nhược điểm gì uy hϊếp tâm lý."

Lâm Âm nhẹ gật đầu: "Đừng lo lắng, trên người tôi không có chuyện gì để cô ta lấy ra chế giễu, dù cô ta có nói gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tôi."

Hai người trở lại phòng múa, nhìn thấy một nhóm người đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống lầu.

"Mẹ ơi, ba ba kim chủ đến rồi, thế mà tự mình đến xem trận chung kết, thật là quá coi trọng."

"Cô sẽ không nghĩ rằng người ta đến đây là để xem cô đó chứ, người ta đến xem Viên Tĩnh Di được chưa."
"Thanh mai trúc mã, đầu tư vào Hoa Quế Cup vì cô ấy, đợi cực khổ cả ngày ở cổng Cục Dân Chính. Đây là định cầu hôn trước mặt mọi người sau khi Viên Tĩnh Di đoạt giải sao?"

Lâm Âm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bóng lưng của Tạ Trình đang đi vào hội trường thi đấu.

Cô có chút kinh ngạc, lần trước trợ lý Vương đưa quần áo cho cô, nói Tạ Trình đi công tác ở Mỹ, sao lại trở về nhanh như vậy.

Chẳng mấy chốc, từ cửa phòng múa truyền đến một tiếng động lớn, nghe thấy tiếng có người đi tới.

Viên Tĩnh Di nhanh chóng trang điểm cho mình và sửa sang lại quần áo trên người. Mọi người xung quanh đều biết Tạ tổng đến tìm cô ta, tất cả đều nhường đường cho cô ta.

Một lúc sau, cửa phòng múa bị nhân viên từ bên ngoài mở ra, Tạ Trình bị đám đông vây quanh bước vào.
Anh liếc nhìn, dán mắt vào phía sau bên trái của Viên Tĩnh Di, nâng đôi chân dài của mình lên, sải bước đi tới.

Mọi người nhìn anh đi ngang qua bên Viên Tĩnh Di, khoan đã, đi qua?

Không phải anh đến tìm Viên Tĩnh Di sao, tại sao lại dừng trước mặt Lâm Âm.

Mọi người nhìn Tạ Trình, rồi nhìn Lâm Âm, cả hai đều mặc áo khoác giống hệt nhau, không phải áo cặp thì là cái gì!

*****

Tác giả có điều muốn nói:

Tạ tổng: Đến và tuyên bố quyền của người chồng, cảm ơn.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây