Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

148: Tập kích


trước sau

Việc mọi người nghi ngờ con mắt thứ ba khiến Địch Cảnh luôn canh cánh trong lòng, vào khoảng thời gian kế tiếp, Địch Cảnh hóa thân từ Nhị Lang Thần thành Tam Lang liều mạng, đua nhau liều mạng với La Thành, bắt được Trùng tộc liền không khách khí mà bổ một đao, lấy thế bách phát bách trúng để phản đối sự nghi ngờ của mọi người.


Đối với lời Địch Cảnh "hai gã du hiệp", kỳ thật mọi người cũng không để trong lòng, ai cũng có lúc nhìn nhầm, thấy Địch Cảnh liều mạng chứng minh bản thân như vậy, bọn họ nhất trí mà để sự kiện kia trôi qua mà không cần đề cập tới thêm.


Ngoài Diệp Tố vẫn bảo trì nghỉ ngơi đúng giờ giấc, những người khác đều tận lực giảm bớt thời gian ngủ, tinh hạm không dừng lại lúc nào mà liên tục rà quét tinh cầu đầy cát bụi này. Đôi khi, mọi người không chịu nổi sự thiếu ngủ nữa, La Thành còn bật chế độ tự động lái của tinh hạm, sau đó tuần tra một mình, gặp phải khu vực khả nghi sẽ sử dụng cơ giáp tiếp tục dò xét, ghi chép tình huống những động sâu tìm được, đợi khi mọi người tỉnh lại, dựa theo ghi chép mà đến càn quét.


Hiệu suất của bọn họ cao hơn lúc trước nhiều, mỗi người đều có thể tăng ba bốn vạn tích phân một ngày, dần dần trổ tài năng trên bảng xếp hạng, đương nhiên vẫn có chênh lệch nhất định với Lý Ngôn cùng Thiên Sóc.


"Cuối cùng thì bọn họ có phải là người không vậy!" Trương Diêu Phong nhìn chênh lệch chói mắt mà ai thán một tiếng.


"Học viện quân sự." Kỷ Gia Duyệt an ủi hắn cũng an ủi bản thân, "Ngoài ưu thế bản thân, sức chiến đấu tập thể của học viện quân sự mới là mạnh nhất, tôi thấy dong binh đoàn Lý Ngôn có 40 người, Thiên Sóc cũng có 35 người, đội ngũ bọn họ dù gặp phải 4 5 vạn Trùng tộc cũng có thể đại chiến một trận, đâu như chúng ta, mèo lớn mèo nhỏ 12 cái, còn có đứa thích ngủ gà gật, thấy một vạn Trùng tộc liền co rúm. Đừng so sánh ưu thế của người ta với khuyết điểm của chúng ta chứ, quan trọng nhất là vui vẻ, cậu có đói bụng không, tôi úp chén mì cho cậu ăn..."


Trương Diêu Phong nhét đầu Kỷ Gia Duyệt xuống gầm bàn, sau đó hỏi mèo nhỏ thích ngủ gà ngủ gật kia: "Cậu tại sao chưa ngủ?"


Diệp Tố:......


Kỳ thật hắn cũng không muốn. Xuyên qua lại hai thế giới, khó có thể chiếu cố cả hai bên, Diệp Tố cảm thấy có chút mệt mỏi. Đôi khi mình ngủ, bọn La Thành đang giết Trùng tộc, mình tỉnh, bọn họ còn đang tìm Trùng tộc, tích phân cá nhân của hắn thấp nhất cả đội. Hắn biết bọn La Thành chưa từng trách mình kéo chân sau, nhưng Diệp Tố tự băn khoăn trong lòng, càng cảm thấy vô lực. Hắn muốn giúp Hàn Nghiệp, nhưng trạng thái thế này thì giúp thế nào? Hàn Nghiệp có thể chờ hắn chậm rãi trở nên mạnh mẽ sao?


Mà ở thế giới hiện thực, thực nghiệm tróc nguyên tố ký sinh đã tới thời điểm mấu chốt, tiến độ trước mắt đã có thể tróc ra nguyên tố ký sinh độ hoàn hảo 58%, chỉ cần tiếp tục điều chỉnh tỷ lệ chất xúc tác, có thể mau chóng tách được nguyên tố ký sinh hoàn chỉnh. Lý Hoằng Hậu, Yoshimoto cùng một vài vị giáo sư khác còn đang mất ăn mất ngủ nghiên cứu ở phòng thí nghiệm, một người trẻ tuổi đầy sức sống như Diệp Tố lại cứ đến giờ thì chạy về ngủ, buổi sáng đến giờ mới lại tới. Không ai nói gì về hành vi của hắn, Yoshimoto còn cười hắn làm việc nghỉ ngơi tốt, nhưng Diệp Tố thực sự ngại ngùng, mỗi lần về đều hận không thể bụm mặt ngủ.


"Tôi đi ngủ." Diệp Tố thở một hơi thật dài, hữu khí vô lực mà lết chân về phòng.


Trương Diêu Phong sửng sốt, vô tội hỏi: "Tôi lại nói sai cái gì sao?"


"Não bị chó gặm." Địch Cảnh mắng hắn, "Người ta có bệnh anh cũng có bệnh? Không thấy Diệp Tố bởi luôn ngủ nên tâm tình không tốt sao!"


Trương Diêu Phong đỏ mặt: "Tôi không phải đã nhìn ra hắn không vui, cho rằng để hắn ngủ nhiều một lát tâm tình sẽ khá lên sao....."


Thời gian trôi qua trong lúc mọi người ngày nối đêm diệt Trùng tộc cùng đấu võ mồm, đảo mắt đã qua hai mươi ngày.


Tinh hạm La Thành thuê sắp hết hạn, năng lượng dự trữ thấp hơn mức an toàn, cần trở lại Đông Cực tinh bổ sung năng lượng. Cơ giáp cũng bị Trùng tộc gặm lồi lõm gồ ghề, cần thuê cơ giáp mới.


Tinh hạm trở về địa điểm xuất phát. Thời gian phi hành trở về có thể để mọi người nghỉ ngơi tốt mấy ngày, dự trữ tinh lực để đối mặt rèn luyện cường độ cao sắp tới.


Trong vũ trụ yên tĩnh vọt qua một tinh hạm. La Thành đang ở khoang điều khiển, xem tư liệu các tinh cầu tinh hệ Đông Cực để xác định mục tiêu kế tiếp, hai mắt ngẫu nhiên sẽ đảo qua màn hình chỉ thị. Bỗng nhiên, hắn thấy một khoảng sáng phía trước có ước chừng tám ngàn Trùng tộc, tụ thành đàn mà di chuyển về một hướng.


La Thành lập tức gọi mọi người tập trung tại khoang điều khiển, "Đút tận miệng sao lại không cần?" Trương Diêu Phong nói, "Đuổi theo xử lý chúng nó!"


Tinh hạm tăng tốc.


"Từ từ." La Thành nhíu mày, "Khu vực Trùng tộc đi là vực loạn từ, nơi đó quấy nhiễu sóng tin tức."


"Chỉ là quấy nhiễu sóng tin tức cũng không sao đi? Chúng ta cũng không cần liên lạc với bên ngoài, mấy ngàn Trùng tộc kia chỉ cần một giờ là có thể giải quyết, chẳng lẽ còn có vấn đề gì có thể xảy ra?"


La Thành nghĩ nghĩ, vẫn thao tác tinh hạm chậm rãi du tẩu nửa vòng quanh vực loạn từ, thấy Trùng tộc bị hấp dẫn bởi năng lượng pha tạp của vực loạn từ, vừa chui đầu vào liền gặm cắn đá vụn.


"Không thành vấn đề." La Thành lúc này mới nói, cùng những người khác lấy nút không gian, nhảy ra khỏi khoang liền nháy mắt triệu hồi ra cơ giáp, nhanh nhẹn chui vào khoang điều khiển.


Trùng tộc không biết nguy hiểm đã cận kề, còn đang từng ngụm từng ngụm mà cắn đá vụn, sau khi tinh cầu nổ mạnh đều sản sinh rất nhiều đá vụn lớn, nhưng đều bị Trùng tộc cắn nuốt dễ như trở bàn tay.


La Thành giơ đao lên, phát động công kích đầu tiên, như nước lạnh đổ vào dầu nóng, Trùng tộc như chảo nổ tung, những người khác liền theo sát sau, phân biệt cùng nhau công kích. Hơn hai mươi ngày rèn luyện không chỉ cho bọn họ tích phân, mà cả kinh nghiệm cùng thực lực đều tiến bộ. Mặc kệ Trùng tộc vứt đá vụn sôi nổi phản kích, nhưng bọn hắn không hoảng loạn, nhanh chuẩn tàn nhẫn mà diệt sạch Trùng tộc có thể uy hiếp mình, không cho Trùng tộc cơ hội áp sát. Mười hai người độc lập lại có thể phối hợp chiếu cố lẫn nhau, phân phối không gian đạt tới tối ưu hóa.


Bạch Huyễn ở ngoài khu vực loạn từ thấy một màn như vậy, hài lòng cười: "Tôi đã nói, tốt xấu gì cũng là thể diện đại học Hoa Đô, sao có thể vô dụng."


Bỗng nhiên, tinh hạm phát ra tiếng cảnh báo chói tai.


"Có người tiếp cận?" Bạch Huyễn lập tức quay lại khoang điều khiển, trên màn hình xuất hiện một tinh hạm loại lớn cách đó không tới hai năm ánh sáng, thấy nó không giảm tốc độ mà tiếp cận phía mình, ngay cả tín hiệu cũng chưa phát ra, Bạch Huyễn liền hiểu bọn họ không có hảo tâm.


Bạch Huyễn vừa vội lại giận, vội vàng để bọn La Thành mau trở về, nhưng thông tin tín hiệu trong vực loạn từ bị ảnh hưởng, La Thành không nhận được tin tức từ Bạch Huyễn.


Ba vị giáo sư cũng chạy tới, thấy tinh hạm cỡ lớn không hữu hảo mà áp sát tới, bọn họ đều có chút kinh ngạc:
"Bọn họ là sao? Chẳng lẽ không phát hiện nơi này có tinh hạm khác sao? Bạch Huyễn, đã phát tín hiệu cảnh báo chưa?"


"Đã phát, đối phương không đáp lại!"


"Chẳng lẽ tinh hạm cỡ lớn kia mất khống chế?"


Bọn họ đều không lập tức hoài nghi tinh hạm kia không có hảo ý. Nhân tộc giết hại lẫn nhau đã bị luật pháp cấm rõ ràng, một khi phát hiện sẽ nghiêm trị không tha, huống chi, bọn họ còn là một đoàn đội học sinh rèn luyện, còn có lý do gì để người theo dõi sao?


Hiện tại cũng không có thời gian hỏi nhiều như vậy, Bạch Huyễn lập tức thao tác tinh hạm tiến vào vực loạn từ, đi gọi bọn La Thành trở về.


Cách hai năm ánh sáng, tinh hạm cỡ lớn nhanh chóng áp sát, lờ đi tín hiệu cảnh báo của Bạch Huyễn.


Trong đại sảnh tinh hạm, một người đàn ông gầy lùn nói với một người vạm vỡ: "Lúc trước còn phải nghĩ cách vô thanh vô tức giải quyết bọn họ thế nào, không ngờ Trùng tộc bị vực loạn từ hấp dẫn, đoàn trưởng, đúng là trời trợ giúp chúng ta!"


Dong binh đoàn Uy Lợi là một dong binh đoàn cấp 5, thực lực cũng không tồi. Đoàn trưởng không để ý mà liếc thanh niên gầy lùn một cái, sau đó lại chuyên chú nhìn ảnh chụp trong tay, "Mấy bức ảnh này là thật?"


"Đoàn trưởng ngài cũng biết nói giỡn." Thanh niên gầy yếu nói, "Thật hay giả, ngài liếc mắt một cái không phải có thể nhìn ra sao, đây tuyệt đối là tinh cầu chứa đựng lượng Thuần thạch lớn nhất trong mười vạn năm gần đây, nếu quyền phát hiện thuộc về ngài, ngài có thể nhận được tới 5% lợi nhuận!"


Nguyên lai thanh niên gầy yếu này là tên du hiệp bọn La Thành gặp trong động sâu, ảnh chụp hắn đưa cho đoàn trưởng là tình hình phía dưới động ngầm, nhưng ảnh chụp của hắn có Thuần thạch phân bố rậm rạp trên vách tường, nhiều hơn bọn La Thành nhìn thấy rất nhiều. Số lượng Thuần thạch nhiều như vậy hoàn toàn có thể gây ra một trận oanh động nhỏ trong Nhân tộc, ích lợi trong đó cũng đủ để giết người đoạt bảo.


Du hiệp tiếp tục nói: "Mấy học sinh kia đã báo lên cục khai thác mỏ, nhưng tôi theo sát sau đó báo lên một lần. Nếu đoàn trưởng có biện pháp khiến mấy học sinh này sau hôm nay không thể trở lại Hoa Đô, tôi có thể dùng một nửa phần thưởng phát hiện mỏ thuần thạch tới hối lộ người cục khai thác, để bọn họ mắt nhắm mắt mở mà để ngài làm người tìm thấy đầu tiên, sau đó tôi gia nhập dong binh đoàn của ngài, quân công phát hiện thuần thạch mạch liền thuộc về quý đoàn, đây chính là một bút quân công rất lớn đó."


Nói đến quân công, trong mắt đoàn trưởng bùng lên một trận lửa nóng.


Dong binh đoàn dưới cấp 4 cần chính phủ chứng thực mới có thể thăng cấp, điều kiện không thể thiếu trong đó là quân công, quân công có thể đạt được nhờ cứu người hoặc phát hiện khoáng thạch năng lượng. Dong binh đoàn của hắn đã giãy giụa thật lâu, tích phân sớm đã đủ, nhưng quân công vẫn không đuổi kịp, vô pháp thăng từ cấp 5 lên cấp 4. Nếu thật sự có thể quy công phát hiện mỏ Thuần thạch đến dong binh đoàn mình... Đoàn trưởng lại nhìn ảnh chụp rậm rạp Thuần thạch kia, Thuần thạch nhiều như vậy, quân công đổi được đủ để hắn thăng lên cấp 3.


Lập tức không còn do dự, đoàn trưởng khiến người điều khiển tinh hạm tăng tốc, đám người kia còn ở trong vực loạn từ, quả thực là cơ hội trời ban, không nắm chắc hắn còn phải xin lỗi con gà đã ăn sáng nay!


Khi Bạch Huyễn điều khiển tinh hạm chạy tới trước mặt bọn La Thành, tinh hạm cỡ lớn của dong binh đoàn Uy Lợi cũng dùng tốc độ siêu ánh sáng mà nhanh chóng truy đuổi, căn bản không cho bọn Bạch Huyễn có cơ hội nói chuyện, vừa tới gần liền lập tức phóng ra đạn pháo.


"Địch Cảnh, cậu đang làm gì!" Mọi người chật vật trốn tránh, Trương Diêu Phong lại thấy Địch Cảnh hướng một phương hướng mà bắn một súng, vội vàng thao tác cơ giáp chạy đến bên cạnh Địch Cảnh, túm hắn né tránh công kích kế tiếp của tinh hạm cỡ lớn.


"Nơi đó có người, anh không nhìn thấy sao?"


Trương Diêu Phong đưa mắt nhìn, trống rỗng, chỉ có mấy khối đá vụn đang phiêu đãng, "Nào có người!"


Thân thể Địch Cảnh không kiềm được mà run lên, đem toàn bộ tinh thần lực đưa vào con mắt thứ ba, khi nhìn qua lại xác thật cái gì cũng không có, hắn vội vàng nhìn quanh bốn phía, "Sao có thể? Tôi rõ ràng nhìn thấy!"


"Trước đừng dùng mắt của cậu!" Trương Diêu Phong quát, kéo Địch Cảnh tránh trái tránh phải, "Đây là ai? Tại sao lại nhằm vào chúng ta?"


La Thành cũng kinh nghi bất định, thao tác cơ giáp vượt qua mưa bom bão đạn mà áp sát tinh hạm cỡ lớn, muốn trèo lên hỏi rõ ràng.


Ba vị giáo sư lấy ra cơ giáp của mình đuổi sát sau Bạch Huyễn, tính toán cùng hắn đánh tiến vào trong tinh hạm. Bạch Huyễn sử dụng tinh hạm loại nhỏ tiến hành phản kích, cùng lúc gửi tin tức xin giúp đỡ ra ngoài, tuy rằng tín hiệu bị vực loạn từ quấy nhiễu đứt quãng, nhưng cũng có một phần hy vọng nhỏ có thể truyền ra.


"Các người làm vậy là trái pháp luật, biết không?"


Lúc đám người La Thành đang chật vật bất kham, một tinh hạm càng lớn càng uy mãnh hơn từ xa xa tiến lại gần.


Uy Lợi chưa kịp phản ứng lại, đã bị đạn pháo có tầm bắn xa hơn trang bị của bọn hắn công kích trúng, ầm ầm một tiếng khiến cả tinh hạm lung lay.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây